Uống thuốc xong, ngày hôm sau thì cơn sốt của Yến Thính Lễ đã hạ.
Nhưng anh vẫn bộ dạng uể oải, trời chưa sáng đã dụi mắt, ngồi thẳng dậy từ trên giường.
Đây vẫn là chiếc giường ván gỗ cũ kỹ.
Yến Thính Lễ cao lớn như vậy thì chỉ cần có chuyển động nhỏ nào một chút đều có thể phát ra tiếng cọt kẹt.
Thời Tuế bị anh đánh thức, nheo mắt, duỗi chân đá anh một cái: “Anh làm gì đấy, ồn ào quá.”
Yến Thính Lễ chống cằm, mí mắt lười biếng rũ xuống.
Tóc anh rối bù trên đầu, chiếc áo thun trên người cũng lỏng lẻo rủ xuống, lộ ra vùng da xương quai xanh trắng lạnh rõ ràng.
Thời Tuế nhìn một cái, trong đầu hiện lên bốn chữ.
Đẹp tới no rồi.
Với khí chất của Yến Thính Lễ, ở trong môi trường cũ kỹ như vậy thì rất khó không khiến người ta liên tưởng đến cảnh thiếu gia sa cơ.
Rất lâu sau. Anh mở môi, thốt ra mấy chữ: “Anh ngủ không được.”
Thời Tuế: “?”
“Tấm ván này không phẳng,” Yến Thính Lễ mặt không cảm xúc, “Lưng anh đau.”
Mấy ngày trước anh cũng nói không ngủ được, kêu ca không có điều hòa.
Bây giờ điều hòa đã đến thì lại chê giường không bằng phẳng.
Thời Tuế nhẫn nhịn nói: “Vậy em lót cho anh hai mươi lớp chăn lông ngỗng nhé.”
“Hai lớp là được.”
“…”
Thời Tuế lại đá anh một cái: “Cho anh hai đá được không.”
“Em không đau lưng à?”
Mắt Thời Tuế chậm rãi đảo một vòng: “Em không cầu kỳ như anh.”
Yến Thính Lễ lại đột nhiên cười nhạt một tiếng, như nhớ ra điều gì: “Thảo nào.”
Thời Tuế nhìn anh.
“Để em ở dưới không chịu, cứ phải ngồi lên người anh động.”
“Ngủ cũng ngủ trên người anh.” Anh nắm lấy cổ chân cô định đá tới, cười lạnh một tiếng, “Em coi anh là nệm rồi hả?”
“…”
Tâm tư nhỏ bé của Thời Tuế bị vạch trần, ánh mắt lặng lẽ lảng tránh.
Yến Thính Lễ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như thể đây là lần đầu tiên gặp cô. Anh nghiêng người tới, nằm phía trên: “Trước đây sao không phát hiện.”
Thời Tuế giả ngốc: “Hả?”
“Em xấu xa như vậy.”
Thời Tuế phản ứng lại, cũng cảm thấy gần đây mình quả thật có chút kiêu căng.
Có lẽ thị trấn nhỏ quá yên bình khiến bản tính cô không tự giác bộc lộ. Trước đây luôn cố gắng kìm nén.
Thời Tuế nhìn anh không chớp mắt, nhịn xuống sự hoảng loạn vô thức khi bị anh tra hỏi ở khoảng gần như vậy, lấy hết can đảm nói: “Em vẫn luôn như vậy, anh muốn sao?.”
Nói xong, cô thấy khóe môi Yến Thính Lễ cong lên, ánh mắt cũng được ánh nắng ban mai lọc qua, như phủ một lớp sương mù dịu dàng.
Anh đột nhiên cúi đầu.
Chạm nhẹ vào má cô.
“Rất tốt.” Anh hôn xong đứng dậy, cởi áo, thay quần áo.
Đầy sức lực.
Thời Tuế: “…Hả?”
“Vui.”
Cô thật sự càng ngày càng không hiểu trạng thái tinh thần của Yến Thính Lễ.
Mình làm lưng anh đau, anh cũng vui sao?
“Anh muốn đi làm gì?”
Yến Thính Lễ: “Mua nệm Simmons.”
Thời Tuế: “…”
——Xem ra Yến Thính Lễ không phải đến “nghỉ dưỡng” mà là đến tham gia “dự án cải tạo nhà cũ” của nhà cô.
Tốc độ thời gian ở thị trấn nhỏ dường như chậm hơn bình thường, ngay cả giờ giấc sinh hoạt của Yến Thính Lễ cũng trở nên quy củ lạ thường.
Người vạn năm không dậy sớm như anh, bây giờ mỗi sáng sáu giờ rưỡi lại đúng giờ mở mắt.
Bởi vì mặt trời sẽ mọc lên chiếu thẳng vào mặt anh. Muốn ngủ cũng không ngủ được.
Tỉnh sớm, tự nhiên cũng ngủ sớm.
Đến mười giờ, cùng với tiếng ve kêu rả rích không ngừng trên cây cổ thụ trong sân khiến anh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Thị trấn nhỏ không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, việc có thể làm là ở nhà xem TV trên máy tính của Yến Thính Lễ.
Cuộc sống trông có vẻ bình lặng, nhưng——
Không có trí tuệ nhân tạo thì Yến Thính Lễ trở thành một kẻ ngốc về kiến thức thường có trong cuộc sống.
Yến Thính Lễ lắm bệnh, không muốn đến quán ăn nhỏ trong thị trấn nữa. Anh chê không sạch sẽ, muốn tự nấu ăn.
Thời Tuế liền tùy anh, cùng anh đến cửa hàng tạp hóa mua rau.
Nhưng Yến Thính Lễ không biết dùng bếp lò cũ, thấy bây giờ vẫn có người dùng củi nấu cơm, ánh mắt kinh ngạc như thể đang chứng kiến điệu nhảy thô sơ của người nguyên thủy.
Dưới sự hướng dẫn từng bước của Thời Tuế, anh khó khăn lắm mới nhóm lửa đốt củi. Lại vì ống khói của nhà cũ lâu năm không đốt nên bị tắc, cả bếp mù mịt khói đen. Hai người đều bị sặc đến mức ôm miệng chạy ra ngoài.
Yến Thính Lễ im lặng xách nước dập lửa.
Đến khi anh bước ra ngoài, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo phủ đầy chỗ trắng chỗ đen toàn là tro.
Thời Tuế nhìn mà cười lăn lộn bên cạnh.
Anh liền mặt không cảm xúc, dùng tro trên tay hung hăng bôi lên mặt cô. Thù dai.
Thời Tuế hét lên một tiếng.
Giận đến mức chạy về bếp, cố ý bốc một nắm tro.
Nhảy lên bôi vào mặt Yến Thính Lễ.
Anh mặc kệ cô làm gì thì làm, sau đó lại một tay kéo mặt cô, dụi mạnh vào mặt mình.
A a a!
Không ăn được cơm mà còn mệt lử. Toàn thân dính đầy tro, rửa nước cũng không sạch.
Thời Tuế mặt mày xám xịt, nghiêm khắc yêu cầu ra sông tắm rửa. Yến Thính Lễ nghe vậy nhíu mày: “Là cái sông giặt quần áo giặt rau đó à?”
“Đúng vậy.”
“Không đi.”
“Tại sao?”
Anh hếch mặt: “Bẩn.”
Thời Tuế: “Nước thượng nguồn lại không bẩn. Anh không đi thì em đi.”
“Em cũng không được đi.”
Thời Tuế đã quen cãi nhau với anh: “Tại sao?”
Vẻ mặt Yến Thính Lễ vẫn lạnh lùng: “Không được tắm ngoài trời.”
Thời Tuế: “…”
Cô quay đầu bỏ đi.
Yến Thính Lễ nhìn cô, giọng trầm xuống: “Tuế Tuế.”
Là giọng điệu anh thường dùng khi gây áp lực.
Hàng mi Thời Tuế khẽ run, theo phản xạ dừng bước.
Phản ứng lại, cô mím môi quay người ngước mắt nhìn lại, dùng im lặng bày tỏ thái độ của mình.
Hai người im lặng đối mắt một lát. Vẻ mặt Yến Thính Lễ có vẻ hơi bực bội.
Mấy giây sau. Anh mới thốt ra mấy chữ: “Muốn đi thì cùng nhau đi.”
Thời Tuế chớp mắt, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hai bước tiến lại gần rồi nhón chân, tay vuốt nhẹ mái tóc anh: “Anh Thính Lễ, hôm nay anh tốt thật.”
Yến Thính Lễ nắm chặt tay cô.
Dường như cảm thấy khó chịu, vẻ mặt anh rất kỳ lạ.
“Em như vậy.”
Là huấn luyện chó sao?
Yến Thính Lễ nhíu mày, dừng lại, không muốn nói ra mấy chữ sau đó. ——Càng không muốn thừa nhận rằng anh cảm thấy không vui.
Thời Tuế chậm rì rì: “…Ừm?”
Yến Thính Lễ trầm giọng: “Đây là chiêu thường dùng trong lúc huấn luyện chó.”
Bị anh vạch trần, chút đắc ý vừa mới nảy sinh trong lòng Thời Tuế nguội lạnh.
Muốn giở trò với Yến Thính Lễ thì thật sự là chuyện khó hơn lên trời.
Đang do dự không biết làm thế nào cho qua thì Yến Thính Lễ đã lạnh lùng kéo cô: “Còn đi hay không?”
Thời Tuế ngẩn người, tim khẽ nhói lên một chút ngứa ngáy khó chịu. Không nhịn được mà lặng lẽ liếc nhìn nghiêng mặt anh.
Vậy có coi như cô thành công rồi không?
Dọc theo con suối đi đến nơi Thời Tuế chỉ định.
Nhìn thấy thực tế, vẻ mặt Yến Thính Lễ tốt hơn một chút. Không phải là cái rãnh nước nhỏ bị nhiều người ngâm mình như anh tưởng tượng.
Đây là một vùng nước được bao quanh bởi bốn ngọn núi nhỏ, tạo thành một vũng nước cong, sâu thẳm tĩnh mịch, phía trên còn có thác nước nhỏ nghiêng xuống.
Nước suối róc rách, mặt nước trong như gương thấy tận đáy, có thể nhìn thấy sỏi cuội và cá nhỏ.
“Hồi nhỏ nghỉ hè,” Thời Tuế ngồi trên bờ, đôi chân trắng nõn thăm dò chạm nhẹ mặt nước, giọng có chút hoài niệm, “Bố thường dẫn em đến đây bơi.”
Nhưng sau này Thời Dược bận công việc, ông bà nội cũng lần lượt qua đời, ký ức đó cũng vĩnh viễn đóng băng trong tuổi thơ.
Tất cả những điều này đối với Yến Thính Lễ đều quá xa lạ. Hàng mi đen nhánh của anh rũ xuống, dùng tay vốc một nắm nước, những con cá nhỏ dưới nước bị kinh động, vẫy đuôi bơi đi xa.
Mấy giây sau anh ngước mắt nhìn cô, yết hầu khẽ động như muốn nói gì đó.
Thời Tuế chú ý, ngước mắt nhìn lại anh.
“Sau này, mỗi năm vào thời điểm này.” Giọng Yến Thính Lễ có vẻ hời hợt, “Đều có thể đến đây.”
Dừng một chút.
Lại thêm hai chữ. “Chúng ta.”
Ngón tay Thời Tuế khựng lại. Sắc mặt hơi tái đi một chút, cô nhanh chóng quay mặt đi.
Muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại như nghẹn lại bởi một cục bông.
Sợ quá rõ ràng, Thời Tuế dứt khoát nhảy thẳng xuống dưới, nước bắn tung tóe làm ướt hết người Yến Thính Lễ.
“Anh đuổi theo em đi.” Thời Tuế vươn tay trong nước.
Sắc mặt Yến Thính Lễ tối sầm lại, trực tiếp nhảy theo xuống nước. Anh từ nhỏ đã có huấn luyện viên chuyên nghiệp dạy học, Thời Tuế đâu phải đối thủ của anh.
Mấy giây đã bị bắt được, bị anh ôm eo từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào sau tai.
Dưới nước, động tác của anh cũng nhẹ nhàng tùy tiện. Mang theo ý trừng phạt, vuốt dọc theo đùi lên trên.
Thời Tuế đột nhiên cứng đờ, má ửng hồng, “…Đây vẫn còn ở ngoài!”
“Em còn dám tắm ngoài trời,” Yến Thính Lễ đương nhiên nói, “Anh s.ờ s.oạng em một chút ở ngoài thì sao?”
Quả nhiên, huấn luyện chó có rủi ro. Đặc biệt là loại điên như Yến Thính Lễ.
Anh chỉ làm vài nhát đã khiến Thời Tuế mềm nhũn, cắn chặt môi dưới, không chịu lên tiếng.
“Tuế Tuế,” Yến Thính Lễ rút tay ra, nói bên tai cô, “Sao lại mẫn cảm như vậy.
……
“Im miệng!” Thời Tuế hất tay anh ra.
Yến Thính Lễ thích nhất nhìn vẻ xấu hổ của cô, cười khẽ.
Trêu chọc đủ rồi, anh liền cúi cổ xuống hôn cô.
Môi răng chạm nhau, gần như dịu dàng không giống anh một chút nào.
Thời Tuế nhắm mắt, cảm thấy tim cũng như cơ thể chìm nổi trong nước.
Cô nếm được chút vị đắng chát, cố gắng tự nhủ phải học cách thỏa mãn. Người ta không thể mãi mãi hạnh phúc nhưng có thể nhớ kỹ những khoảnh khắc này cũng đủ rồi.
Thời Tuế không hy vọng Yến Thính Lễ chịu ở lại quá lâu, vốn chỉ định tắm một cái rồi về nhưng anh như chưa từng chơi đùa với nước bao giờ, tro trên người rửa sạch rồi mà vẫn bơi đi bơi lại mấy vòng trong nước.
Bơi xong tóc liền ướt sũng, không chút hình tượng nào ngồi xổm bên bờ, ngây thơ ném đá xuống nước, thi với Thời Tuế xem ai ném được nhiều vệt nước hơn.
Thắng cô còn ngẩng cằm lên, như thể đó là một chuyện đáng khoe khoang lắm.
Thời Tuế cạn lời.
Mãi đến khi trời gần tối, cô mới kéo Yến Thính Lễ: “Đi thôi, em mệt rồi.”
Mặt trời phương xa lặn về phía tây, sắp thu lại chút ánh sáng cuối cùng. Dọc theo con suối trở về, đường làng yên tĩnh, chỉ có làn gió mùa hè dịu dàng thổi qua mặt.
Đang đi trên đường đột nhiên Thời Tuế nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt.
Cô dừng bước, nhìn Yến Thính Lễ: “Anh có nghe thấy gì không?”
Yến Thính Lễ chăm chú lắng nghe một chút, ánh mắt quét về một hướng. Thời Tuế theo ánh mắt anh nhìn thấy một bụi cây—chính là chỗ đó.
Lại tập trung nghe một lát, mắt Thời Tuế chợt sáng lên: “Là tiếng mèo kêu!”
Cô chạy đến, vừa định vén bụi cỏ ra thì đã bị Yến Thính Lễ kéo lại để thay cô làm.
“Đừng để bị cắn.”
Thời Tuế liền nhìn anh vén cỏ ra, quả nhiên thấy một con mèo nhỏ bên trong.
Là một con mèo tam thể nhỏ bình thường nhất thường thấy ở nông thôn. Khoảng hai ba tháng tuổi, đuôi quấn quanh mình, rụt rè nhìn họ.
“Thật là mèo con này,” Thời Tuế không ngừng lắc cánh tay Yến Thính Lễ, “Anh bế nó ra rồi nuôi nó đi.”
Yến Thính Lễ lại không động đậy mà nghiêng mặt, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn cô.
Cô nhìn vẻ mặt anh, khẽ hỏi: “Anh… không muốn nuôi sao?”
“Không muốn.”
“Tại sao?” Cô truy hỏi.
Thời Tuế không dám nghĩ sâu vì sao lại có một khát vọng mãnh liệt muốn Yến Thính Lễ nuôi con mèo nhỏ này như vậy.
Có lẽ là cảm thấy anh luôn tỏ ra rất cô đơn.
Yến Thính Lễ lại liếc nhìn con mèo tam thể nhỏ dưới bụi cây.
Không biết đang nghĩ gì, khi mở miệng lần nữa, giọng có chút xa xăm: “Nuôi mèo sẽ xảy ra chuyện không tốt.”
Tim Thời Tuế thót một nhịp.
Không nói gì nữa.
Cô nghĩ đến nơi ở của con mèo nhỏ: “Vậy em mang nó về Hàng Châu…”
“Chúng ta,” Yến Thính Lễ đột nhiên cắt lời cô, “Chúng ta cùng nhau mang nó về.”
Anh nhấn mạnh: “Anh muốn cùng em nuôi.”
Bóng đêm che đi vẻ trắng bệch trên mặt Thời Tuế.
Rất lâu sau, cô khẽ nói: “…Ừm.”
Ánh trăng kéo dài bóng hai người. Mèo con nhỏ trong vòng tay Yến Thính Lễ rất ngoan, còn bắt đầu kêu gừ gừ thoải mái.
“Anh muốn đặt tên gì cho nó?” Thời Tuế hỏi.
“Bình An.”
Thời Tuế có chút nghi ngờ nhìn anh.
Sao hồi nhỏ còn có thể đặt ra cái tên “Tuế Tuế” đầy chất thơ như vậy, lớn lên trình độ lại thụt lùi nhiều thế.
Chẳng lẽ là vì.
Tuế Tuế Bình An, đọc lên rất êm tai?
Dường như nhìn ra cô đang nghĩ gì, Yến Thính Lễ hờ hững nói: “Con kia không phải tên Tuế Tuế, nó tên Tiểu Viên.”
Thời Tuế: “…” Thật là thù dai.
Anh dừng một chút, ánh mắt nhanh chóng quét qua cô.
Dùng giọng điệu hờ hững: “Ừ, Tuế Tuế Bình An.”
–
Bình An là một con mèo nhỏ rất nghịch ngợm. Nửa đêm chạy nhảy như điên, sáng sớm đúng giờ meo meo gọi người dậy.
Từ khi có Bình An, hai người họ mỗi ngày đều dậy đúng giờ như đi huấn luyện quân sự.
Ngày dài lê thê khi cả hai cứ phải ở nhà suốt ngày.
Họ xem mấy chục bộ phim, cuối cùng cũng chán ngấy.
Yến Thính Lễ liền nảy ra những việc khác có thể làm—ví dụ như việc anh đã sớm háo hức muốn thử trồng rau.
Anh thường nhìn chằm chằm vào luống rau nhà hàng xóm, ánh mắt sâu xa khó lường.
Khiến Thời Tuế còn tưởng anh muốn đi trộm rau, rất có đạo đức kéo anh lại: “Cô hàng xóm đó hơi dữ, muốn hái thì em có thể dẫn anh đến nhà bà Triệu, bà ấy…”
Yến Thính Lễ khẽ gõ ngón tay lên đầu cô: “Ai muốn trộm rau.”
Thời Tuế: “…”
“Anh muốn trồng.”
Thôi được rồi, vừa hay sân nhỏ nhà tổ có hai mảnh đất.
Thời Tuế liền yên lặng nhìn anh làm.
Yến Thính Lễ tuy thường lười biếng nhưng năng lực thực hiện rất mạnh, ngày thứ hai đã đến cửa hàng tạp hóa mua cây giống rau, nghiêm chỉnh xem video hướng dẫn trên mạng.
…Anh thi đại học cũng không cố gắng như vậy.
Thời Tuế trơ mắt nhìn chàng công tử bột ban đầu còn không biết cây rau là gì, giờ lại ra dáng gieo hạt, xới đất, bón phân.
Đầu tháng Tám, luống rau xanh um tùm, cây non đã nở hoa.
Yến Thính Lễ mỗi ngày đều cầm sổ ghi chép, suy tính: “Khoảng mười ngày nữa em sẽ được ăn rau diếp cá anh trồng.”
“Mười lăm ngày nữa ăn được ớt anh trồng.”
Anh đột nhiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn hàng cà chua cuối cùng: “Tại sao mấy đứa lại lớn chậm như vậy.”
Thời Tuế: “…?”
Sao còn có người giận dỗi với cà chua nữa?
Yến Thính Lễ không vui nhìn cô: “Trước khi khai giảng em sẽ không ăn được đâu.”
“Em có thể nhờ hàng xóm hái…”
“Không được,” anh cúi đầu dùng bút gạch ngang trên sổ ghi chép: “Tháng Chín anh sẽ tranh thủ về.”
Thời Tuế ngẩn người: “…Làm gì?”
“Về hái rau.”
Anh cất sổ ghi chép, “Về làm cho em ăn.”
Tim Thời Tuế như bị kim đâm một nhát. Một nỗi đau âm ỉ khó tả lan ra, gần như khiến cô không đứng thẳng được.
Lúc mới đến, cảm thấy thời gian trôi chậm. Những ngày sau đó lại nhanh đến mức khiến Thời Tuế mơ hồ không thôi.
Trơ mắt nhìn mùa hè dần qua, ngày ngắn đêm dài, tiếng ve kêu rả rích trên cây cũng im bặt.
Chiều tối hôm đó, Yến Thính Lễ xách xô, đẩy cánh cửa tre kêu cọt kẹt.
Nghe thấy động tĩnh, Bình An “ầm” một tiếng nhảy xuống từ ổ nhỏ, vẫy đuôi chạy ra cửa, kêu meo meo quanh xô nước trong tay Yến Thính Lễ.
Thời Tuế cũng đứng dậy khỏi ghế dựa, nhìn “chiến lợi phẩm” hôm nay của anh.
Gần đây anh lại nảy ra sở thích câu cá, mỗi ngày đều thêm bữa cho Bình An.
Bình An không thích đồ ăn hạt và pate nhập khẩu đắt tiền mua trên mạng, chỉ coi như bữa ăn cầm hơi miễn cưỡng no bụng.
Yến Thính Lễ đặc biệt kiên nhẫn với con mèo nhỏ kén ăn này. Đổi mười mấy loại thức ăn, thấy Bình An vẫn không béo lên được, bị Thời Tuế đề nghị mua cá sông nhỏ làm cơm mèo thử xem.
Anh hơi suy nghĩ một chút liền thật sự mua đồ câu, cách hai ngày lại ra bờ suối câu cá.
Lúc đầu kéo cô đi cùng nhưng Thời Tuế chê nóng quá không chịu đi. Anh tuy không vui lắm nhưng thấy má cô đỏ ửng vì nóng vẫn bực bội đồng ý.
Yến Thính Lễ câu cá cũng rất giỏi, dường như trên đời này không có gì làm khó được anh, cơ bản đều đầy ắp trở về.
Quả thật đúng như những gì anh thường nói. Thứ anh muốn, chắc chắn sẽ có được.
Thời Tuế nhìn nửa xô nhỏ anh mang về mỗi ngày, nghiêm trọng nghi ngờ mấy con cá dưới suối kia sắp bị anh diệt chủng.
Yến Thính Lễ đeo găng tay, cẩn thận sơ chế cá xong lại thêm ức gà, bí đỏ, lòng đỏ trứng gà, tôm tươi, xay nhuyễn, hấp trên nồi.
Cúi người đút cho Bình An đã sớm sốt ruột chờ đợi.
Thời Tuế đứng bên cạnh nhìn. Lúc Yến Thính Lễ cho mèo ăn, cô lặng lẽ lấy chiếc máy ảnh CCD mua từ rất lâu trước đó ra, hướng về phía mặt nghiêng của anh và Bình An.
“Tách.”
Chụp một tấm ảnh.
Thời Tuế không nhịn được. Để lộ ra một chút đốt ngón tay trong ống kính.
Cũng coi như bức ảnh này có cô.
“Em đang chụp trộm anh à?” Yến Thính Lễ nghiêng đầu, nhìn sang. Anh rất nhạy cảm với những động tác nhỏ này.
Thời Tuế đặt máy ảnh xuống, muốn giả ngốc cho qua.
Yến Thính Lễ đưa tay: “Đưa đây.”
Cô không đưa: “Yên tâm, không chụp anh xấu đâu.”
“Đưa đây.”
Thấy không qua mắt được, Thời Tuế chỉ có thể ngượng ngùng đưa cho anh.
Anh nhận lấy, liếc nhìn.
“Sao lại chụp ảnh.”
Thời Tuế: “…Chỉ là thấy đẹp.”
“Anh không thích chụp ảnh.” Ngón tay Yến Thính Lễ dừng lại trên nút xóa.
Thời Tuế không nỡ, theo bản năng ấn tay anh lại. Đây là tấm ảnh duy nhất của Yến Thính Lễ mà cô có, không nhịn được nói: “Đừng xóa. Coi như kỷ niệm đi.”
“Sao lại phải kỷ niệm.”
Anh hỏi ngược lại, nhàn nhạt nói, “Người chia tay rồi mới cần kỷ niệm.”
Thời Tuế dễ dàng bị anh nói khiến căng thẳng. Tim đập như tàu lượn siêu tốc, cuối cùng vẫn trở về tĩnh lặng, qua loa nói: “Cũng đúng, vậy anh… xóa đi.”
Đợi một lúc lâu.
Máy ảnh CCD lại bị nhét vào lòng bàn tay cô, nhìn thấy bức ảnh, Thời Tuế ngẩn người.
Yến Thính Lễ rũ mắt, tay vuốt ve đầu Bình An. “Coi như ảnh kỷ niệm trăm ngày của Bình An vậy.”
Đôi mắt anh được ánh hoàng hôn nhuộm màu đặc biệt dịu dàng. Huyền ảo đến mức Thời Tuế suýt chút nữa đã không nhịn được cho rằng đây là một giấc mơ.
Cô nhìn chằm chằm Yến Thính Lễ, cuối cùng hỏi ra một vấn đề đã muốn hỏi từ lâu: “Anh đối với Bình An tốt như vậy.”
“Tại sao lại đi làm cái phẫu thuật đó,” Thời Tuế cân nhắc, “Không muốn có con.”
Yến Thính Lễ ngước mắt, chậm rãi nhìn cô một cái. Có chút buồn cười nói: “Trẻ con có ích gì.”
Thời Tuế: “…Hả?”
Đây là câu trả lời gì vậy.
“Mèo con có thể làm anh vui,” Yến Thính Lễ hờ hững nói, “Trẻ con có thể không.”
Thời Tuế cố gắng nghĩ lý do: “Nhưng có thêm một đứa trẻ, trên đời sẽ có thêm một người yêu anh.”
Ngón tay Yến Thính Lễ khựng lại.
Rất lâu sau, mới như bị chọc cười, từ cổ họng phát ra một tiếng “hừ”, nghiêng đầu nhìn cô: “Thật sao, em xem anh có yêu Yến Tắc Thành không?”
Thời Tuế ngẩn người.
Nghe anh vô cảm nói: “Yêu đến mức hận không thể để ông ta chết trên giường đàn bà là có tính không?”
Thấy anh lại có xu hướng phát bệnh, Thời Tuế vội xua tay: “…Anh không thể đưa ra ví dụ cực đoan như vậy.”
Cô cũng không biết tại sao lại bắt đầu cuộc tranh luận này. Giống như muốn anh nuôi mèo con vậy.
Có lẽ vẫn cảm thấy anh quá cô đơn.
Nếu sau này có người khác có thể ở bên cạnh anh. Tốt nhất dũng cảm một chút, tự tin một chút, cho Yến Thính Lễ một gia đình lành lặn, trọn vẹn.
Đừng nhút nhát như cô.
Thời Tuế cố gắng bỏ qua nỗi chua xót và đau âm ỉ trong lòng, tiếp tục nói: “Đứa trẻ được nuôi dưỡng bằng tình yêu, nhất định sẽ rất yêu bố mẹ. Giống như em rất yêu bố mẹ em.”
Yến Thính Lễ không có phản ứng gì với lời này, ngược lại nghi ngờ quay đầu nhìn cô: “Em rất muốn sinh con sao?”
Thời Tuế: “…Hả.”
“Em muốn sinh, anh cũng không cho.”
Anh cất bát Bình An ăn xong, giọng điệu vẫn cố chấp như cũ.
“Em chỉ được yêu nhất một mình anh.”