Đúng cái gì, đúng cái đầu anh!
Anh đến hay không trong lòng không rõ sao?
Pháp luật tuy nghiêm nhưng không bỏ sót, lẽ nào cô, Thời Tuế, lại dung túng hành vi trốn học ác ý này?
Dĩ nhiên—
“Đúng.” Trước bao ánh mắt, cô nghe chính mình nói không kiểm soát. “Anh ấy có mặt.”
“…”
Chắc là trí nhớ của ông sai rồi? Giáo sư già gật đầu: “Được, ngồi đi.”
Vụ việc nhỏ này coi như qua.
Hàng ghế sau lặng ngắt kỳ lạ.
Thời Tuế cảm nhận được sự khinh bỉ im lặng từ bạn cùng phòng.
Cùng với.
Tiếng cười khẩy phát ra từ miệng của Yến Thính Lễ.
Thời Tuế không nhịn được.
Cô nhích chân phải, dưới gầm bàn, nhắm thẳng giày anh mà giẫm mạnh.
Chân vừa nhấc được nửa chừng, như bị đoán trước, Yến Thính Lễ thờ ơ rút chân khiến cô giẫm hụt.
Giây tiếp theo.
Bắp chân cô bị anh móc từ bên trong.
Vải vóc cọ sát.
Theo một cách mờ ám và trơ trẽn, trượt từ trên xuống.
Thời Tuế cứng người, vội rút chân.
Nhưng không rút ra được.
Đúng lúc này, Tiết Tĩnh bên trái ghé lại: “Tuế Tuế.”
Cô hoảng hốt, suýt tưởng Tiết Tĩnh đã thấy cảnh dưới bàn, hơi thở nghẹn trong lồng ng.ực.
Cũng ngay trước đó một giây, Yến Thính Lễ cuối cùng rút chân ra.
Tiết Tĩnh nói: “Mai cậu thật sự không đi xem à? Dù là robot nhưng trận đấu này đúng là thú vị lắm.”
Thời Tuế sợ Yến Thính Lễ nghe thấy, khẽ làm khẩu hình: “Tớ không đi, thật sự không đi.”
“Thôi được.” Tiết Tĩnh nói. “Vậy tớ đưa vé cho bọn họ.”
“Ừ ừ.”
Đang nói, chuông tan học vang lên.
Đám đông tản ra.
Thời Tuế không muốn đối mặt Yến Thính Lễ nên đã từ bỏ đường tắt mà đi theo hướng của đám người Tiết Tĩnh.
Họ ngồi ở mấy hàng ghế cuối nên cũng không lạ khi Yến Thính Lễ có thể ngồi xuống ngay mà chẳng ai cảm thấy bất thường.
Nhưng trời không chiều lòng người.
“Bạn học.” Giọng Yến Thính Lễ vang lên sau lưng.
Bạn học?
Gọi ai? Gọi cô?
Thời Tuế muốn giả vờ không nghe nhưng Tiết Tĩnh bên cạnh huých cô: “Yến Thính Lễ gọi cậu, gọi cậu kìa!”
“…”
Cô không thể giả vờ được nữa.
Thời Tuế đành căng mặt quay lại: “…Ừ?”
Yến Thính Lễ ra dáng vẻ lịch sự tao nhã, giọng ôn hòa: “Cảm ơn em, bạn học.”
Giỏi đóng kịch thật.
“…Không cần cảm ơn.” Thời Tuế mặt không cảm xúc.
“Vẫn phải cảm ơn chứ.” Anh cười dịu dàng.
Nhưng khiến Thời Tuế nổi da gà.
Chỉ muốn chạy ngay, quay người ra khỏi lớp.
“Tuế Tuế, không ngờ luôn đấy.” Lâm An Nhiên khoác vai cô. “Cậu không có nguyên tắc thế à?”
Tiết Tĩnh: “Đúng đấy, gan to thật, trước bao người mà lại nói dối một cách nghiêm túc.”
Lâm An Nhiên: “Sắc dục làm mờ trí óc, ôi sắc dục làm mờ trí óc.”
“…” Đủ rồi.
Thời Tuế bất lực chẳng muốn đôi co.
Điện thoại rung một cái.
Cô linh cảm chẳng lành, lén nhìn, quả nhiên là tên đáng ghét đó.
[Lại đây]
Phía sau là số phòng học.
Ra khỏi tòa nhà, Thời Tuế tắt màn hình rồi kiếm cớ tạm biệt bạn cùng phòng.
Vòng đường nhỏ, quay lại tòa giảng đường vừa nãy.
Yến Thính Lễ gửi số lớp, là một phòng học nhỏ trong viện, muốn vào thì phải cần xin phép trước.
Nghe nói phòng học của Viện Liên Ngành được thiết kế hiện đại tối tân, họ lại vốn bá đạo và không thiếu tiền nên ngay cả phòng học trong tòa nhà cũng chỉ cho sinh viên bản viện vào.
Đến cửa, Thời Tuế nghe “tít” một tiếng, xác minh của cô được thông qua.
Cô thuận lợi mở cửa bước vào.
Cửa tự động đóng lại bằng nam châm.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, quay lại thấy Yến Thính Lễ ngồi trước bục giảng.
Ngón tay anh lười biếng gõ bàn phím như đang chơi đùa.
Thời Tuế đoán anh đã chỉnh sửa chương trình gì đó, để cô có thể ra vào tự do.
“Anh gọi em đến làm gì?”
“Lại đây.” Anh không ngoảnh lại.
Thời Tuế thận trọng đứng cạnh cửa, không tiến tới: “Làm gì?”
“Hôn.”
“…Không hôn.”
“Chỗ này không ai vào được.”
Giọng điệu tự tin như nắm mọi thứ trong tay.
“…” Thời Tuế vẫn không nhúc nhích. Hôn nhau trong lớp học trường, cô không làm nổi.
Ngập ngừng hồi lâu: “Anh gọi em đến chỉ để làm chuyện này?”
“Không hẳn.”
“Vậy có việc thì cứ nói.” Thời Tuế câm nín.
“Anh muốn hôn em.”
Thời Tuế: “Nhưng không phải trong lớp học.”
“Tuần này không rảnh đến căn hộ. Anh chịu không nổi.”
“Lại đây, chỉ hôn thôi.”
Thời Tuế nói đến khát cả họng mới nhận ra không đúng.
Theo thường lệ.
Yến Thính Lễ có lẽ đã đếm ngược ba hai một ép buộc từ lâu, đâu có phí lời với cô lâu thế này?
Chẳng lẽ cái tát lần trước có tác dụng, anh hơi đổi tính?
Thời Tuế bị ý nghĩ này dọa sợ.
Quả nhiên là ảo giác.
Giây tiếp theo.
Yến Thính Lễ mất kiên nhẫn, mắt đen sâu thẳm, bước dài hai bước tiến tới.
Rất thẳng thừng, tay kẹp cằm cô, cạy môi, lưỡi luồn vào liếm mút.
Thời Tuế thường cảm thấy, anh nghiện mấy chuyện này.
Thậm chí cô còn lên mạng tra tài liệu, thấy triệu chứng trùng khớp nên tự chẩn đoán Yến Thính Lễ mắc chứng nghiện tì.nh d.ục.
“Anh nói rồi,” nhận ra tay anh có ý định vuốt xuống eo, Thời Tuế nhạy bén ngăn lại, “chỉ hôn thôi.”
Yến Thính Lễ cắn nhẹ môi dưới cô, có vẻ không hài lòng.
Nhưng cũng không làm gì quá đáng hơn, chỉ hôn càng thêm gợi tình.
Mãi đến khi thỏa mãn, anh mới miễn cưỡng rời ra một chút.
Trong không khí còn kéo ra một sợi nước trong suốt, bị anh dùng ngón cái lau đi.
Thời Tuế nhìn mà trong đầu chỉ vang lên hai chữ: dâm đãng.
“Hôn xong rồi,” Thời Tuế né ánh mắt, má đỏ bừng, “còn chuyện gì nữa.”
Điện thoại trong cặp cô bị Yến Thính Lễ rút ra.
“Anh—” Thời Tuế định giật lại nhưng đồ đã vào tay anh, làm sao lấy về được.
Ánh mắt anh lạnh đi: “Cố ý không trả lời?”
Thời Tuế mất một lúc mới hiểu anh nói về tin nhắn báo cáo trưa nay.
Cô chớp mắt.
“Có trả lời.”
“Trả lời trong đầu.” Thời Tuế cố làm mặt vô tội. “Vả lại trước đây anh đâu nhắn tin với em.”
“Bây giờ nhắn.”
Thời Tuế: “?”
“Không trả lời, anh sẽ không vui.”
Thời Tuế: “Chẳng phải anh không thích chat online sao…”
“Bây giờ muốn nhắn.” Yến Thính Lễ nói.
Thời Tuế câm nín.
Trước đây chỉ gặp mặt là khiến cô khốn khổ, giờ đến cả thời gian online ít ỏi của cô cũng bị anh chiếm!
“Còn một chuyện nữa,” Yến Thính Lễ cúi xuống, thì thầm bên tai, “anh nghe rồi, trận đấu ngày mai, em không muốn đi?”
Thời Tuế: “…”
Cô chậm rãi giả vờ ngạc nhiên: “Hóa ra anh cũng tham gia trận đấu này à?”
“Ngày mai, anh muốn thấy em trên khán đài.” Yến Thính Lễ lười bóc mẽ, khẽ hôn lên môi cô, giọng dịu dàng nhưng thực chất là đe dọa, “Tuế Tuế không đến, anh sẽ không vui.”
Thời Tuế thầm khóc cho ngày cuối tuần hiếm hoi, cố vùng vẫy: “Em nói với bạn cùng phòng là không đi, chắc cậu ấy không còn vé đâu.”
Nghĩ lại.
Yến Thính Lễ muốn kiếm vé dễ như trở bàn tay, đến lúc bị ép đi mà gặp bạn cùng phòng, cô có hai cái miệng cũng chẳng giải thích nổi.
Cô vội chữa: “Em sẽ hỏi lại bạn cùng phòng.”
Nếu thật sự không có vé, cũng chẳng còn cách nào khác.
Yến Thính Lễ nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú.
Một tấm vé được nhét vào tay cô.
Nhìn kỹ, còn là vé VIP hàng đầu.
“Không có vé thì dùng cái này.”
Thời Tuế: “…”
Ra khỏi tòa giảng đường, Thời Tuế cầm vé như cầm bom hẹn giờ, ngửa đầu, khẽ thở dài.
Có cảm giác mơ hồ không thể kiểm soát—
Như thể Yến Thính Lễ thực sự muốn nghiêm túc ép buộc yêu đương với cô.
–
“Ơ, hỏi mấy lần cậu chẳng bảo không đi sao?”
Về ký túc, đối mặt câu hỏi của Tiết Tĩnh, Thời Tuế xấu hổ cúi đầu, mãi mới tìm được cớ: “Vừa lướt thấy bài đăng trên WeChat, cảm thấy thú vị nên lại muốn đi.”
Lâm An Nhiên đắp mặt nạ đi ngang, chậm rãi: “Cậu đừng nói là chiều nay bị Yến Thính Lễ mê hoặc, nổi lòng háo sắc nhé.”
“Đúng thế,” nhắc đến chuyện này, Tiết Tĩnh cười nhạo, “Tớ còn tưởng Tuế Tuế nguyên tắc của chúng ta cứng cỏi thế nào, hóa ra còn chẳng hơn tớ.”
Thời Tuế chấp nhận sự thật rằng đạo đức của mình đã vỡ vụn, thở dài: “Coi như tớ bị ma mê hoặc đi.”
“Này,” Lâm An Nhiên chạm vai cô, tò mò “mà này, tớ không biết cậu thích mẫu con trai thế nào, mỗi lần tụi này bàn về trai đẹp, cậu cứ như chẳng ham hố gì.”
“Đúng đúng.” Tiết Tĩnh kéo ghế lại gần. “Bao người theo đuổi cậu, không có ai khiến cậu rung động sao?”
Chuyện này, họ thắc mắc từ lâu. Từ năm nhất, các chàng trai để ý Thời Tuế chưa bao giờ ngớt.
Gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp kiểu mối tình đầu của Thời Tuế đúng là quá được lòng người.
Nhưng với những chuyện này, Thời Tuế luôn lạnh nhạt, thậm chí tránh như tránh tà.
Như thể các chàng trai đó là mãnh thú, nói thêm một câu là tai họa ập đến.
Thời Tuế nhìn họ chằm chằm.
Thành thật: “Thật không có.”
Mỗi lần có con trai đến gần, cô đều hoảng, chỉ muốn tránh xa, có thể không liên lạc thì không liên lạc. Sợ Yến Thính Lễ biết được nên cô nào còn tâm trí rung động.
“Vậy mẫu người yêu thích thì sao? Cái này phải có chứ?”
Thời Tuế nhấp một ngụm trà sữa, trầm tư.
Cô cố ý không nghĩ đến một gương mặt cụ thể, chống cằm nói: “Phải đẹp trai, da trắng, tốt nhất là thông minh.”
“Tính cách thì dịu dàng, sở trường thì biết chơi piano là tuyệt nhất.”
Cô nói một lèo, quay đầu, thấy hai người mang vẻ mặt “tôi biết ngay mà”: “…Sao thế?”
Tiết Tĩnh: “Sao không nói luôn số chứng minh thư của Yến Thính Lễ đi?”
Lâm An Nhiên: “Chẳng phải đây là phiên bản đỉnh cao mẫu người lý tưởng của cậu sao?”
Dịu dàng? Yến Thính Lễ có dính dáng gì đến dịu dàng đâu?
Nếu là Yến Thính Lễ lúc mới quen thì đúng là phù hợp. Giờ trong lòng cô chỉ còn nỗi buồn nhè nhẹ kiểu “người xưa đã đi xa”.
Thời Tuế thở dài trong lòng, vẫy tay: “Thôi, nói với các cậu không rõ đâu.”
“Hay cậu thử xem?” Tiết Tĩnh buột miệng. “Biết đâu đàn anh Yến lại thích kiểu như cậu.”
“…” Thời Tuế lặng lẽ đổi chủ đề: “Tĩnh Tĩnh, vé mai còn không nè~”
“Coi như cậu may mắn,” Tiết Tĩnh đưa cô một vé. “Tống Tống tạm có việc nên không đi, tớ còn một vé đây.”
“Cảm ơn.” Thời Tuế chắp tay, thở phào.
Nếu không có tấm vé cứu mạng này, cô thà vắng mặt còn hơn ngồi ghế VIP.
–
Chín giờ sáng hôm sau, Thời Tuế cùng Tiết Tĩnh và mấy người khác đến sân vận động phía Bắc.
Ngoài sân, xe buýt đỗ chật kín, phần lớn là sinh viên trường khác kéo đến xem, cả học sinh tiểu học và trung học từ những trường danh tiếng cũng có mặt.
Sau khi kiểm vé vào sân, Thời Tuế đến chỗ ngồi.
Nhìn quanh, khán đài gần như kín chỗ, ồn ào náo nhiệt.
“Thật ra ban đầu thầy bọn tớ còn lo khán đài không đủ người, ép mỗi đứa bọn tớ cầm mấy vé, yêu cầu kéo người đến,” lúc này Tiết Tĩnh mới cười híp mắt nói thật. “Sau mới biết lo thừa.”
“Sao thế?”
“Đây.”
Tiết Tĩnh hất cằm về một hướng.
Cùng lúc, màn hình lớn hiện lên một gương mặt.
Chàng trai mày mắt lạnh lùng, cúi đầu chỉnh thiết bị. Nhận ra máy quay, anh ngẩng mắt, đôi đồng tử đen như ngọc nhìn thẳng vào ống kính.
Một gương mặt khiến người ta nín thở.
“Đây chính là biển quảng cáo sống, tự mang hiệu ứng truyền thông.”
Như để chứng minh, khán đài vang lên những tiếng “oa” liên tiếp.
Máy quay cứ thế chĩa thẳng vào mặt Yến Thính Lễ, anh khẽ nhíu mày, mặt không cảm xúc mím chặt môi.
Tiếng xuýt xoa không ngớt, chỉ có Thời Tuế lặng lẽ nhìn, biết đây là dấu hiệu Yến Thính Lễ không vui, đoán rằng kiên nhẫn của anh chắc đã cạn.
Bất chợt.
Cô cảm nhận một ánh mắt mạnh mẽ hướng về mình, ngẩng đầu, thấy Yến Thính Lễ ở khu vực thí sinh đối diện đang nhìn thẳng sang đây.
Trên màn hình lớn.
Khóe môi Yến Thính Lễ khẽ cong, trong khoảnh khắc, mày mắt như tuyết xuân tan chảy.
“Trời ơi đẹp trai chết mất.”
“Đệt, tự nhiên cười làm tui chết luôn.”
“Rốt cuộc ông trời đóng cửa sổ nào của anh ta vậy?”
Cùng lúc, điện thoại cô rung một cái.
[Hôm nay ngoan quá]
Thời Tuế run tay, vội tắt màn hình.
Nhưng tin nhắn lại hiện lên.
[Muốn cắn em]
“…”