Khinh Ngữ

Chương 35:




Lâm Khinh Ngữ còn nhớ rõ ngày đó cô và Tô Dật An an tĩnh ngồi rất lâu ở dốc nhỏ kia. Đều không nói gì, anh trầm mặc làm bạn bên cạnh cô, cho đến khi cô điều chỉnh xong cảm xúc và nước mắt của mình.
Tô Dật An mới đứng lên, vỗ vỗ quần áo: "Đi thôi, buổi chiều tôi còn có lớp."
Lâm Khinh Ngữ gật đầu, nhìn Tô Dật An đi xuống dốc, cô há miệng thở dốc muốn nói: "Tô Dật An, cám ơn anh." nhưng lại cứ do dự trong cổ họng, Tô Dật An bất chợt quay đầu.
"Đã quên nói.." Anh đứng phía dưới con dốc, ngửa đầu nhìn cô vẫn đang ngồi: "Lâm Khinh Ngữ, về chuyện cô không muốn trở lại thế giới kia..."
Tim Lâm Khinh Ngữ nhảy lên, rốt cuộc, Tô Dật An cũng bị những việc cô từng trãi qua thuyết phục sao..
"Tôi sẽ không đồng ý."
Quả nhiên những chuyện bi thảm luôn được người ta dễ dàng đồng tình, nhưng Tô Dật An ý chí sắt đá như vậy cũng...
Từ từ, vừa rồi anh nói cái gì?
Trong nháy mắt, Lâm Khinh Ngữ không biết mình có nghe lầm hay không tại gió lớn quá nên âm thanh không được rõ. Cô hoài nghi liếc nhìn anh: "Excuse me?" Ngữ điệu của Lâm Khinh Ngữ có phần không khống chế được hét lớn: "Anh vừa nói cái gì? Gió lớn quá tôi không nghe rõ, anh nói lại lần nữa."
Tô Dật An khoanh tay trước ngực, cũng bộ dạng cao cao tại thượng như trước, mặc dù hiện tại anh đứng thấp hơn Lâm Khinh Ngữ: "Tôi nói, cô đừng nói với tôi chuyện ở lại thế giới này, tôi sẽ không đồng ý."
Lần này, Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn nghe rõ, nhưng bởi vì nghe được rõ ràng, cho nên cô trợn tròn mắt nhìn Tô Dật An đánh giá, cô hoài nghi, cô rất hoài nghi...
Người trước mặt, thật sự có trái tim sao?
Trong lòng cô bất giác tráo lên một vạn câu châm chọc, nhưng bởi vì có quá nhiều câu để nói rốt cuộc nghẹn nơi cổ họng, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Tô Dật An, một câu cũng không nói nên lời.
"Tôi sẽ không buông tay để cô quay lại." Tô Dật An nói xong xoay người bỏ đi.
Trong lòng Lâm Khinh Ngữ buồn bực, vừa rồi sự cảm kích lúc Tô Dật An yên tĩnh làm bạn bên cạnh bỗng chốc biến thành tức giận, cô ngồi im như một tảng đá trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Dật An, lần này thành tâm hy vọng anh động lòng, nhưng ngược lại thành không công.
Tiếng động sau lưng làm cho Tô Dật An dừng chân, anh nghe Lâm Khinh Ngữ buồn bực mắng mình: "Tô Dật An! Có phải anh không có chút đồng tình nào phải không?" Cô nói: "Ở lại thế giới này đối với anh cũng đâu có ảnh hưởng gì, anh cần gì phải nhắm vào tôi như vậy."
"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An quay đầu đi, đôi mắt sâu thẳm mà sắc bén: "Cô thật sự chuẩn bị tốt để cả đời sống cuộc sống của một người đàn ông sao?"
Câu hỏi này của anh đúng trọng tâm, nhất thời làm cho Lâm Khinh Ngữ ngẩn ra thất thần.
"Cô thật sự chán ghét thân phận phụ nữ của mình sao? Tô Dật An nói, giọng nói vẫn trước sau như một bình tĩnh nhạt nhẽo, nhưng lại như một khối đá nặng, đè vào trong lòng Lâm Khinh Ngữ: "Cô muốn biến thành như vậy, vì cô chân chính muốn làm một người đàn ông, hay là cho rằng cuộc sống bình thường của một người đàn ông trãi qua rất dễ dàng, hoặc là, cô chỉ muồn trồn tránh thân phận một người con gái?"
Lâm Khinh Ngữ không nói gì.
"Suy nghĩ cho thật kỹ cô chân chính muốn như thế sao."
Bóng lưng Tô Dật An từ từ ra khỏi rừng cây nhỏ, bóng cây ẻo lả, từ từ che chuất bóng dáng của anh, nhưng những lời nói của Tô Dật An vẫn còn vang vọng trong trái tim của Lâm Khinh Ngữ, trong lúc hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ rối loạn.
Thật ra cô chân chính muốn cái gì?
Cô muốn...
Lâm Khinh Ngữ ngẩn đầu nhìn lên trời, thở dài, cô chỉ muốn cuộc sống như hiện tại, bởi vì những chuyện khác... cô muốn không nổi, không phải sao.
Lâm Khinh Ngữ ôm theo suy nghĩ nặng nề về cuộc sống trở về phòng ngủ, nhưng mới mở cửa phòng ra, đập vào mắt là một màn làm cho Lâm Khinh Ngữ trở tay không kịp.
Chu Hưng đang bị một người kéo đi, cô vừa mở cửa, Chu Hưng lập tức bị vứt ra bên ngoài. Lâm Khinh Ngữ ngạc nhiên, cô sững sờ nhìn người đang bị ngã trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm trầm, mang theo sát khí của Tạ Thành Hiên.
Còn có Vương Bàn Tử phía sau đang ôm chặt Tạ Thành Hiên.
"Đã... đã xảy ra chuyện gì?"
Hiện tại, cô đang tận mắt nhìn thấy nam sinh trong phòng ngủ đánh nhau sao.. Mà cư nhiên biểu tình của Tạ Thành Hiên lại như vậy... Sát khí dày đặc đến nổi muốn tung cả nóc nhà.
Vương Bàn Tử vừa nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ trở lại, nhất thời như thấy được cứu tinh, khẩn trương dùng khẩu hình nói: "Dẫn người đi, dẫn người đi."
Lâm Khinh Ngữ nhìn một màn này, lại nhìn Chu Hưng trên mặt đất, vội vàng nâng cậu ta lên, lúc này Lâm Khinh Ngữ mới nhìn thấy mặt Chu Hưng bị đánh sưng húp, khóe miệng tràn ra tia máu. Cô không dám hỏi nhiều, vội vàng đỡ Chu Hưng xuống lầu.
Mãi đến khi mua được băng keo cá nhân và nước đá, đắp lên cho Chu Hưng, Lâm Khinh Ngữ mới hỏi: "Cậu và Tạ Thành Hiên sao vậy, cậu ta là người hiền lành, sao lại nóng giận đến vậy."
Từ lúc Lâm Khinh Ngữ đến thế giới này, trong phòng đều là bầu không khí hòa hợp, cô chưa từng nghĩ tới, chuyện bạn cùng phòng đánh nhau như vậy mà lại phát sinh bên cạnh mình.
Chu Hưng trầm mặc không trả lời.
Cho đến khi Lâm Khinh Ngữ cho rằng cậu ta không trả lời mình, Chu Hưng lại bụm mặt nói một câu: Tôi cũng thích Trần Thi."
Lâm Khinh Ngữ: "..."
Con bà nó, đã vậy còn qua khoa trương và giả tạo.
Chung Hưng quay đầu lại, nhìn thoáng qua biểu tình trầm mặc của Lâm Khinh Ngữ, nở nụ cười tự giễu: "Có phải cảm thấy tôi không tự lượng sức mình, Tạ Thành Hiên tốt như vậy, lại đẹp trai, dáng người cao ráo, chơi bóng rõ rất giỏi, tính tình cũng tốt, gia cảnh cũng tốt... Còn tôi, một thằng con trai nhà quê, lùn, xấu, lại như vậy."
Cậu ta nói trong tuyệt vọng, Lâm Khinh Ngữ nghĩ nghĩ: "Nhưng thành tích học tập của cậu rất tốt."
Chu Hưng lại cười: "Như thế thì sao, hằng năm vẫn phải xin học bổng, nếu không có học bổng tôi cũng không theo nổi..."
Lâm Khinh Ngữ vò đầu: "Ách.. về sau cậu sẽ là một nghiên cứu sinh giỏi, tin tưởng tôi." Lâm Khinh Ngữ nói đều là sự thật, cô biết, Chu Hưng có tiếng là học giỏi nhất khoa bọn họ. Trước kia ở chung phòng với Tạ Thành Hiên ít nhiều cô cũng biết được một chút, Tạ Thành Hiên và Vương Bàn Tử sau khi tốt nghiệp liền ra ngoài làm việc, chỉ có Chu Hưng thi được ba đại học nghiên cứu sinh.
Chu Hưng kỳ quái liếc nhìn Lâm Khinh Ngữ: "Tôi còn chưa quyết định sẽ thi như thế nào..."
"..."
Thảm rồi, có phải vừa rồi cô tiết lộ thiên cơ hay không, nói như vậy có bị Thiên Lôi đánh xuống không a...
"Bất quá những chuyện này có ích gì." Chu Hưng lại quay trở lại vấn đề của mình: "Những cái nữ sinh thích vĩnh viễn không phải loại người đeo mắt kính trầm mặc, lại không biết nói chuyện như tôi." Ừ, Lâm Khinh Ngữ thừa nhận, lúc học đại học, cô quả thật cũng không có chú ý tới những nam sinh vùi đầu vào học và thiếu tự tin, nếu không phải Tạ Thành Hiên, ấn tượng của Chu Hưng đồi với Lâm Khinh Ngữ chỉ là "Một nam sinh đeo mặt kính cùng lớp".
"Trần Thi cũng vậy.. Là tôi gặp cô ấy trước, còn Tạ Thành Hiên... Rõ ràng là thông qua tôi mới quen biết cô ấy..."
"Các người làm sao quen biết Trần Thi?"
"Ở năm hai đại học, tôi là một cán bộ xã đoàn, cô ấy năm nhất, cũng gia nhập xã đoàn, nên quen biết cô ấy. Có một lần Tạ Thành Hiên đến tìm tôi, nên gặp được Trần Thi."
Lâm Khinh Ngữ gật gật đầu, nói đến đây, vốn bên thế giới kia, lúc cô ở năm nhất cũng ở trong xã đoàn với Chu Hưng, chỉ là không gặp mặt thôi, cô đi tham gia diễn thuyết cũng bởi vì xã đoàn tiến cử nên mới đi, chỉ là trận chung kết... Bởi vì mẹ cô nằm viện, cô không thể tới được, mới đem bản thảo đưa cho Lý Tư Hà, để Lý Tư Hà trở thành quán quân. Về sau khi lên năm hai Lâm Khinh Ngữ rời khỏi xã đoàn, cũng không quan tâm đến nữa.
"Về sau, trường học tổ chức một cuộc thi diễn thuyết, Trần Thi vào xã đoàn của chúng tôi, cô ấy rất thông minh nên xã đoàn đề cử cô ấy tham gia thi đấu." Chu Hưng như đắm chìm trong hồi ức: "Đôi khi cô ấy sẽ ở lại văn phòng đoàn chuẩn bị bản thảo, rất chuyên tâm, cũng vô cùng.. đáng yêu. Tôi thường xuyên vụng trộm chú ý cô ấy, nhưng không dám đi tới trò chuyện. Cũng không biết trước được..."
Chu Hưng cười lớn: "Ở vòng loại, thiếu chút nữa Trần Thi đến trễ, sau khi cô ấy vội vã hoàn thành phần diễn thuyết, tôi hỏi cô ấy vì sao bị trễ, cô ấy nói bị nhầm đường, cũng may nhờ Tạ học trưởng dùng xe đạp đưa cô ấy tới, tôi còn tò mò hỏi Tạ học trưởng nào, thì ra là Tạ Thành Hiên, haha."
"A..."
A... Chờ một chút. Lâm Khinh Ngữ đem sự việc cẩn thận suy nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy được... Tình tiết này dường như rất quen thuộc.
"Sau đó, trận chung kết cuộc thi diễn thuyết đó Trần Thi bởi vì có việc nên không tới, nhưng cô ấy đưa bản thảo của mình cho Lý Tư Hà, Lý Tư Hà liền dùng bản thảo của cô ấy, đoạt được quán quân."
Lâm Khinh Ngữ giật mình: "Lý Tư Hà.. dùng bản thảo của Trần Thi.. lấy quán quân?"
Chu Hưng cảm thấy kỳ quái: "Không phải lúc đó cậu và Lý Tư Hà ở chung với nhau sao? Cậu không biết? Tạ Thành Hiên luôn vì vậy mà luôn tranh chấp với cậu... Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Tạ Thành Hiên đã thích Trần Thi rồi."
Lâm Khinh Ngữ ngây ngốc, cảm thấy tin tức mình nghe được hình như quá lớn, nhất thời cô không tiêu hóa nổi.
Trong thời khắc lờ mờ như vậy, trước kia Tô Dật An cũng nói qua một cậu sắc như đá, xuyên thấu tai cô, đâm thẳng vào đạo não: "Trần Thi, rất giống cô trước kia."
Thật là gạt người...
Nếu chiếu như vậy suy luận tiếp, hiện tại Tạ Thành Hiên thích Trần Thi, đó chính là trước kia Tạ Thành Hiên cư nhiên...
Thích cô?
Còn có Chu Hưng cũng từng thích cô?
Lâm Khinh Ngữ rất kinh hãi, nhưng sau khi kinh hãi tột cùng, tâm tình.. hình như cũng không dao động quá lớn.
Trong lúc này vô tình biết được mình may mắn có người yêu thầm, cô mừng thầm, rất vui vẻ, dù sao cũng chứng minh khi cô là nữ sinh, cũng là một người có sức quyến rũ, nhưng mà ngoại trừ tâm tình như vậy, cô cũng không có kinh hỉ gì hơn.
Đối với tâm ý của Tạ Thành Hiên, thì ra không biết khi nào thì bắt đầu, cô đã không quá để ý đến nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.