Khinh Ngữ

Chương 1: Tiết tử




Lâm Khinh Ngữ giơ tay thề với trời, trong kí ức 22 năm đầu của mình, cô tuyệt đối là một cô gái hàng thật giá thật, thương già mến trẻ.
Cô vẫn nhớ rõ mồn một, thời gian bà dì mỗi tháng ghé thăm của mình, kích thước áo con, hai ngày trước còn mua Sofy 410 bốn miếng khuyến mại giảm 15%, còn cả chiếc váy đỏ từng xem trên mạng Taobao với phòng trưởng, cùng đôi khuyên tai từng bình luận cùng Lộ Lộ nữa……
Tại sao vừa ngủ một giấc dậy, thế giới của cô lại thay đổi thế này.
Cô ở trong phòng ngủ của nam sinh, tủ quần áo toàn là đồ của con trai, máy tính toàn là trò chơi của con trai, trong điện thoại toàn là tiểu thuyết mà đám con trai sẽ đọc!
Dường như cô đã đi tới một thế giới song song, trường vẫn là trường đại học cô đã học trước đây, bạn học cũng là những người cô đã từng quen lúc trước, chỉ có cô là khác, chỉ có cô nhớ đến bản thân mình là……
Là con gái……
Sáng sớm Lâm Khinh Ngữ không đi đâu cả, cứ ngồi ngây người trong phòng ngủ nhìn cái gương cả ngày trời, vì cảm xúc quá mức hỗn loạn và phức tạp, nên ngược lại trở thành trống rỗng.
Trong lúc cô vẫn còn chưa kịp thích ứng với việc mình đã thực sự biến thành con trai, thì những chuyện thần kỳ không mảy may có chút đạo lý nào lại lao ập đến, đầu tiên là, “bạn gái” của cô…… gọi điện đến.
Nhãn hiệu của chiếc điện thoại trên bàn cũng được sản xuất trong nước giống với điện thoại của cô, khoảnh khắc tiếng chuông điện thoại vang lên phản ứng của Lâm Khinh Ngữ là từ chối nghe.
Cô im lặng nhìn chiếc điện thoại hồi lâu, để mặc cho hình cô gái dùng tay chải tóc trên màn hình xoay tròn nhảy lên hết lần này đến lần khác, cô chỉ đang bình tĩnh và nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề.
Tại sao……
Mình biến thành đàn ông, tìm được bạn gái, can cớ gì lại là cô gái trước đây bản thân ghét nhất thế kia?
Lý Tư Hà.
Quan hệ giữa Lâm Khinh Ngữ và Lý Tư Hà nói dễ nghe thì là có cậu thì không có tôi, còn nói khó nghe hơn thì là cậu chết thì tôi sống.
Lâm Khinh Ngữ thật sự không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc Lý Tư Hà có chỗ nào khiến người ta yêu mến? Cô thân làm một thằng con trai cuối cùng đã thích điểm gì ở cô ta? Hay là nói……. chỉ số thông minh rơi rụng nhiều quá chăng?
Thế sự đảo điên có những lúc vượt quá cả sự tưởng tượng của con người chúng ta.
Điện thoại reo rất lâu, bên ấy cuối cùng cũng gác máy. Nhưng ngay lập tức, chuông điện thoại lại vang lên. Lần này, ánh mắt của Lâm Khinh Ngữ rơi xuống một cái tên bốn chữ “Bé cưng thân yêu”.
Lề gì thốn?
Còn có thể buồn nôn hơn nữa được không?
Lâm Khinh Ngữ không nhận điện thoại, cô vẫn đang mải chìm vào việc suy nghĩ mọi việc trong tiếng điện thoại réo ồn ào.
Rốt cuộc hôm qua cô đã làm gì mà khiến thế giới của cô thay đổi thành ra thế này?
Lâm Khinh Ngữ cẩn thận nhớ lại, sinh viên đại học năm thứ tư bọn cô sắp tốt nghiệp, nên đã rải vô số sơ yếu lý lịch, cũng có rất nhiều nơi đăng tin tuyển dụng việc làm, nhưng do là chuyên ngành kỹ thuật, nên các sinh viên nữ rất khó tìm được công việc vừa ý, vì thế cô đã được nếm trải vô số những nỗi niềm bức xúc không thể nói thành lời. Trong lòng ức chế, liền hẹn Tô Hạ ra ngoài uống rượu, sau đó…… cô uống say.
Sau khi uống say đã xảy ra những chuyện gì, thì cô lại chẳng nhớ chút nào.
Lẽ nào trên đường về nhà cô thụt chân xuống miệng cống? Hay là lúc đi bộ trên đường thì đột nhiên bị sét đánh? Hoặc là chân giẫm bậy giẫm bạ lọt vào cái khe hở không giàn thần bí nào đó chăng.
Thật sự là……. không nhớ một chút gì.
Lâm Khinh Ngữ ôm đầu, thở dài thườn thượt, hiện giờ cô phải làm thế nào mới có thể quay về được đây……
Tiếng chuông điện thoại lại ngừng, cảm xúc của Lâm Khinh Ngữ cũng dừng theo, cô tiếp tục ngây người nhìn vào gương, không biết đã qua bao lâu, lại có một cú điện thoại gọi tới, Lâm Khinh Ngữ vốn dĩ còn đang nghĩ thầm Lý Tư Hà đúng là một cô bạn gái cố chấp, nhưng lúc liếc mắt sang nhìn thử, thấy cái tên trên màn hình điện thoại, cô liền sững sờ.
Mẹ.
Đúng vậy, mình sống ở thế giới này đương nhiên cũng sẽ có mẹ. Giống như mẹ của cô vậy……
Lâm Khinh Ngữ nhận điện thoại không tự nhiên lắm.
“Alô?”.
“Alô? Tiểu Vũ hả con?”.
Nghe thấy tiếng gọi thân thương đó, Lâm Khinh Ngữ có phần thất thần.
Trong ấn tượng của mình, mẹ là người đã từng dùng giọng điệu rất thân thiết ấy gọi tên cô, nhưng số lần mẹ gọi tên em trai cô có khi còn nhiều hơn, đối với người làm chị như Lâm Khinh Ngữ, thì sự quan tâm chăm sóc cũng ít hẳn. Đợi đến khi lên đại học, mối quan hệ giữa cô và mẹ trở nên xa cách hơn, cô lại càng ít được nghe mẹ nói chuyện như vậy với mình. Còn cô…… cũng không còn muốn bình tĩnh vui vẻ nói chuyện tâm sự với mẹ nữa.
Người mẹ trong điện thoại bắt đầu quan tâm đến cuộc sống gần đây của anh chàng này, hỏi tiền có đủ tiêu không, việc học hành ra sao, cuối tuần này về nhà muốn ăn món gì?
Lâm Khinh Ngữ học đại học trong thành phố, cơ bản là cuối tuần đều có thể về nhà, nhưng suốt bốn năm đại học, cô chẳng thiết tha gì chuyện về nhà.
“Lâm Bân đâu ạ?” Lâm Khinh Ngữ không kìm được hỏi thăm về tình hình em trai, “Cuối tuần nó có về nhà không?”.
Đầu kia của điện thoại sững lại trong thoáng chốc: “Ai cơ?”.
“Lâm……” đầu lưỡi Lâm Khinh Ngữ đột nhiên khựng lại, “Không ai cả, ý con là, có thể cuối tuần này con không về nhà ăn cơm được.”
“Tại sao thế? Mẹ đang định hầm canh cho con.”
“Chỉ là…… có chút không muốn ăn thôi ạ.”
Nói vài câu đơn giản xong, Lâm Khinh Ngữ tắt máy.
Cô cầm điện thoại suy nghĩ một lúc. Sau đó lục tìm lại trong danh bạ của mình, tiếp đó lại tìm đi tìm lại trong vòng tròn bạn bè và người nhà của bản thân, cuối cùng cô phát hiện ra, trong thế giới này, hình như cô căn bản không có em trai!
Thằng nhóc tai họa ấy vốn dĩ không sống ở thế giới này!
Quả thực là một phát hiện khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới mẻ, tâm trạng hưng phấn!
Đúng rồi! Cẩn thận nghĩ lại mà xem, nên như vậy mới phải – Nếu như hồi đầu lúc sinh ra Lâm Khinh Ngữ là con trai, thì mẹ của cô căn bản sẽ không muốn sinh thêm đứa thứ hai nữa!
Lâm Khinh Ngữ đập bàn đứng phắt dây. Vì thân hình bây giờ cao hơn hồi trước khá nhiều, nên đỉnh đầu của cô đập mạnh vào gầm giường tầng trên.
Lúc Vương Thần Dương cầm chai coca bước vào thì nhìn thấy cảnh Lâm Khinh Ngữ ôm đầu đau không thốt lên lời.
“Lâm Thanh Vũ hôm nay một mình cậu ở trong phòng ngủ định làm gì thế?” Vương Thần Dương vừa uống coca vừa nói, “Hôm nay Lý Tư Hà cứ hỏi bọn tớ mãi, nào là sao cậu không đi học, gửi tin nhắn cũng không trả lời.” nói đoạn liền đi tới vỗ vai cô, “Tớ nói này anh bạn, làm một thằng đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm, hôm qua cái đó rồi đúng chứ, vậy sao hôm nay không chủ động liên lạc với người ta đi……”
“Vương béo.” Lâm Khinh Ngữ nhẫn nhịn cơn đau ở đầu, ngẩng lên nhìn cậu ta, “Tớ hỏi cậu, nam sinh trong khoa của chúng ta có phải rất dễ tìm việc đúng không?”.
Vương Thần Dương ngẩn người: “Đúng vậy…… nhưng chúng ta mới có năm ba, vẫn chưa cần vội vấn đề này đâu. Tặc, giờ tớ và cậu đang nói chính sự mà, bạn gái cậu……”
Lâm Khinh Ngữ không nghe lọt tai bất cứ lời nào của cậu ta.
Chính sự, bạn gái thì chính sự cái nỗi gì, tìm công việc mới là chính sự nè!
Hiện giờ cô là con trai, tìm công việc sẽ rất dễ, hơn thế…… bây giờ bọn họ mới học năm thứ ba! Thời gian còn muộn hơn cô một năm, trong một năm này cô có thể chuẩn bị chu đáo cho bản thân rồi, đến năm thứ tư tìm một công việc ngon nghẻ, đến lúc ấy tốt nghiệp thuận lợi, tiền lương khấm khá, cuộc sống dư dả chẳng phải sẽ lao đến ầm ầm dễ như trở bàn tay hay sao!
Trong mắt Lâm Khinh Ngữ rừng rực lửa cháy, cứ như thể nhìn thấy cuộc đời của bản thân đang sải từng bước lên đỉnh kim tự tháp vậy.
Tại sao cô phải biến trở về chứ! Biến thành con trai không phải rất tốt sao!
Hiện giờ cuộc sống của cô đang có rất nhiều những vấn đề rắc rối, sau khi biến thành con trai rồi không phải đều được giải quyết gọn ghẽ hay sao!
Quay về làm cái ku gì!
Vương Thần Dương vẫn đang cằn nhà cằn nhằn về chuyện của Lý Tư Hà, thì đột nhiên Lâm Khinh Ngữ tóm lấy cánh tay của cậu ta, cô nhìn vào mặt Vương Thần Dương, cánh môi động đậy, nhưng rồi cuối cùng lại nuốt tất cả những lời muốn nói trở lại cổ họng.
Cô không thể nói ra được! Bí mật này chỉ có thể để cho mình cô biết, không được nói cho ai hết.
“Tớ ra ngoài một lát.”
Lâm Khinh Ngữ mở cửa, chẳng mang theo bất cứ thứ gì, rảo chân chạy từ phòng ngủ xuống tầng dưới.
“Ấy! Hôm nay bên ngoài sắp có tuyết rơi đấy cậu không mặc áo khoác kìa!”.
Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi í ới của Vương béo phía sau lưng. Còn cần phải mặc quần áo làm gì nữa? Hiện giờ cảm xúc trong lòng cô đang bùng lên sắp sửa thiêu đốt cả người cô đến nơi rồi đây!
Lao đi chạy như điên, Lâm Khinh Ngữ dùng loại hình vận động kịch liệt nhất này để bày tỏ cảm xúc kích động mênh mông lai láng trong nội tâm của bản thân. Chạy qua những dãy giảng đường đông người, thẳng một mạch đến rừng cây nhỏ phía sau hồ.
Đây là khu khuôn viên trường đai học A vừa xây mới, chiếm diện tích rất lớn, nhưng những học viện chuyển tới đây không nhiều, cây non mới trồng vẫn chưa phát triển, nên khoảnh đất rộng rãi sạch sẽ này vẫn chưa kịp trở thành cấm địa cho các chế FA hẹn hò yêu đương anh anh em em.
Lâm Khinh Ngữ sải những bước dài, dùng thứ tốc độ và sức lực trước giờ mình chưa từng có phi như bay, thân thể được tự do, linh hồn cũng cảm nhận được khoảnh khắc tự do nhất từ khi cô sinh ra tới giờ.
Sâu bên trong khu rừng, có một cái cây to lớn xám xịt đứng đó lặng lẽ.
Trong ấn tượng của Lâm Khinh Ngữ, cô không nhớ khu khuôn viên mới này lại có một cái cây cao chót vót như thế.
Nhưng với kiểu tình hình hiện giờ, cái cây này từ đâu tới thì có gì quan trọng! Điều quan trọng là, cô nhìn thấy có một cái hốc cây!
Một cái hốc đủ để cô có thể giẫm lên đống rễ cây đan xen chằng chịt thò đầu vào bên trong.
Vào thời điểm này không thứ gì có thể khiến Lâm Khinh Ngữ cảm thấy cần thiết như cái hốc cây ấy. Cô cũng không quan tâm đến việc bên trong cái hốc có côn trùng hay không, ngay lập tức thò đầu vào trong hốc, cô muốn hét lên thật to, nhưng cảnh vật xung quanh yên tĩnh quá, gió thổi, chim kêu, dường như chỉ cần cô hét lên một tiếng thì sẽ phá vỡ phong cảnh đẹp như mơ này.
Cô nhịn rồi lại nhịn, nhẹ nhàng, dè dặt cẩn thận, giống như thì thầm vào tai người khác, kìm nén cơn kích động không thể nói thành lời và tâm trạng mừng thầm: “Tôi đã biến thành con trai rồi.” Cô không nhịn được bật cười, giọng nói quá nhỏ đến mức gần như bị ép cho vỡ tiếng: “Tên tôi là Lâm Khinh Ngữ, hôm nay tôi đã biến thành con trai rồi!”.
Giọng nói của cô vang vọng trong hốc cây, giống như cô vừa thổi một trận gió, va đập vào thân cây, khiến trạc cây run rẩy, cành lá không biết là phát ra tiếng xào xạc trong cơn gió nhẹ từ bên ngoài, hay là vì từ cơn run rẩy từ bên trong mà ra.
Trong lời nói thì thầm khe khẽ ấy, Tô Dật An liền bừng tỉnh.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi hiu hiu, nhưng hắn lại có cảm giác cơ thể mình cứng đờ.
Trên bụng có một bàn tay ấm áp đè lên, hắn cảm thấy tầm mắt của mình liếc xuống phía dưới, nhưng lại không cảm nhận được động tác cúi đầu của bản thân, đây thật sự là một loại trải nghiệm rất kỳ diệu……
Nhưng điều khiến Tô Dật An cảm thấy càng kỳ diệu hơn là, tại sao lại có một cậu chàng bé đến mức kỳ dị dán lên trên bụng hắn, đút đầu vào bên trong lỗ rốn hắn thì thà thì thầm……
Đây…… là yêu quái đến từ đất nước những người tí hon sao?
Tô Dật An kinh hãi muốn bật nhảy lùi người ra sau, nhưng hắn lại phát hiện ra rằng mình căn bản…… không thể cử động được.
Đây là…… tình huống gì vậy?
“Hốc cây à.”
Anh cu “bé” vẫn nói thao thao không biết mệt với cái lỗ rốn của hắn, “Cậu biết không? Tôi vừa biến thành con trai đấy! Là con trai hẳn hoi!” Cô bịt miệng cười trộm, “Con trai đấy. Cậu có biết tôi vui đến mức nào không?”.
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết, hắn vừa tỉnh dậy, thì hình như đã biến thành một cái cây lớn……
Tóc thành lá, ngón tay thành cành, thân thể thành thân…… từ bụng trở xuống toàn là chân! Một ngàn tám trăm cái chân lớn nhỏ tung hoành ngang dọc đan xen rậm rạp! Lại còn chôn vùi cả dưới đất!
Hắn đang mơ, nhất định là…… đang mơ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.