Khí Vận

Chương 35: Quy tắc




Chương 35: Quy tắc
[…]
Hoang Địa Bí Cảnh - Hoang Cổ Chiến Trường...
Khi bước qua làn máu, tất cả tu sĩ sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên phân đều ra khắp bí cảnh.
Nơi đây rộng hơn hai mươi triệu dặm. Tu sĩ Trúc cơ đỉnh phong muốn bay từ rìa đến trung tâm phải bay liên tục trong hơn ba ngày.
Còn các vị có đủ linh lực hay không ? Ta đâu có biết.
Nơi đây từng là nơi ngã xuống của vô số tồn tại bí ẩn trong thời đại thượng cổ. Không ai biết thời đại đó là gì. Nó như khoảng thời gian trống của thế giới. Hoàn toàn bị quên lãng. Người ta còn gọi đó là : Kỷ Nguyên Trống
Trong đây tồn tại rất nhiều cơ duyên : binh khí, pháp bảo thượng cổ, linh dược quý hiếm,... thậm chí là cả : truyền thừa từ các đại năng ngã xuống.
Nhưng cơ duyên, luôn đi kèm với nguy hiểm...
Những tàn hồn vất vưởng, những linh hồn ẩn giấu chờ đoạt xá, những yêu thú, dị thú còn sót lại, những trận pháp, cơ quan còn hoạt động,...
Sai một bước... C·hết
Không hiểu ai thiết kế cho nơi này, như chỉ dành cho chiến đấu vậy.
"Đi ba...nghỉ bảy " đó là quy tắc của nơi này. Một làn máu như khi mở bí cảnh sẽ xuất hiện đâm thẳng bầu trời, bao quanh toàn bộ bí cảnh.
Nó sẽ liên tục thu nhỏ phạm vi của chiến trường : di chuyển trong ba ngày, tốc độ vô cùng chậm, chỉ như một phàm nhân thong thả đi bộ. Rồi sẽ dừng lại bảy ngày, trước khi tiếp tục thu nhỏ phạm vi. Liên tục cho đến khi hoàn toàn loại bỏ toàn bộ "kẻ ngoại lai ".
"Kẻ ngoại lai " bị thôn phệ bởi màn máu, sẽ trực tiếp bị đẩy ra khỏi bí cảnh, hệt như lúc bọn họ vào vậy. Còn lúc ngươi ra ngoài, là xác c·hết hay còn thoi thóp, thì tự lo liệu a.
Rìa "Hoang mạc tận thế" cách vị trí ban đầu của Trần Phong năm trăm dặm. Nơi đây mỏm đá xuất hiện lỏm chỏm, xen kẽ còn có vài ngọn núi nhỏ xung quanh.
Hắn cưỡi Ma Hồ đã đi được ba ngày rồi. Một ngày chỉ đi được hai canh giờ. Phần vì tiêu hao, phần vì hắn luôn phải đảm bảo tình trạng trong trạng thái đỉnh phong.
Ba ngày qua, hắn đã gặp phải mấy chục người. Nhưng hắn đều cẩn thận ẩn giấu lướt qua. Hắn cần làm việc trước đã.
Lại đợi thêm hai ngày, người, rốt cuộc tới.
Bốn bóng người, được chùm kín trong hắc bào, trên mặt đeo một tấm mặt nạ, một người đại diện một con thú.
Một con tắc kè, một con hổ, một con rùa, một con rắn
Bốn bóng người cưỡi phi kiếm lao tới. Đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn trước mặt Trần Phong. Nhìn mấy thân ảnh này, dưới lớp mặt nạ hắn nở một nụ cười. Hai tay nhẹ giang rộng chờ đợi.
Như chỉ chờ có thế. Bốn thân ảnh nhanh như chớp chen nhau lao vào lòng hắn mà ôm chặt. Hắc bào bị siết lại, ẩn hiện dưới đó lại là cơ thể lồi lõm của nữ nhân.

Phải mà. Đây là nữ nhân của hắn. Trong tối là thuộc hạ. Ngoài sáng là nữ nhân.
Các nàng đến được đây, vì vị trí dịch chuyển của các nàng không quá xa. Vì sao? Đồng Tâm Thuật mà thôi. Khi vào bí cảnh, hắn sẽ qua trước, liên tục kích hoạt bí thuật tạo liên kết để bí cảnh dịch chuyển các nàng gần hắn, rồi theo cảm ứng mà đến thôi.
Sau màn chào hỏi thắm thiết, nhìn lần lượt bốn thân ảnh trước mặt, giọng hắn nhẹ nhàng hỏi, ẩn dưới lớp mặt nạ vẫn luôn mỉm cười
"Khỏe chứ ?. Ảnh Biến. Bạch Hổ. Địa Quy. Mị Xà !"
Bốn người hơi nhìn nhau qua lớp mặt nạ, đồng thanh nói
"Chỉ nhớ ngài. Chủ nhân !"
" Đi thôi. Chúng ta sắp có...nhà rồi !" hắn chỉ nhẹ đáp, rồi bốn thân ảnh cùng nhảy lên lưng Ma Hồ vừa biến lớn, lao đi trong màn đêm lờ mờ của bí cảnh, thẳng hướng trung tâm hoang mạc. Đó cũng là.. Trung tâm của bí cảnh này.
Đã hơn năm ngày trôi qua. Bọn họ liên tục di chuyển không ngừng nghỉ, luân phiên nghỉ ngơi mà di chuyển. Nhưng lạ thay, họ không phải gặp bất kỳ trắc trở nào, không yêu thú chặn đường, không cạm bẫy, cơ quan...
Thân ảnh đang chở bọn hắn, thình lình mà một con... Tắc kè...khổng lồ như một con voi.
Năm ngày qua, bọn họ vẫn liên tục chạm người, có đang di chuyển, có chiến đấu, có đang tìm kiếm gì đó,... nhưng đều bị hắn âm thầm né tránh. Có vài lần gặp cả đệ tử của Vân Tiêu tông đang gặp nguy hiểm. Nhưng hắn cũng không quan tâm.
"Đến rồi !" hắn lẩm bẩm, nhưng cũng đủ đám người nghe được. Con tắc kè cũng hiểu ý mà dừng lại.
( ai có tên nào hay hay đặt cho mấy con thú hong :vV)
Năm người nhảy xuống, con tắc kè cũng hóa nhỏ nhảy lên vai của Ảnh Biến
Phía trước là một bãi đá nhỏ, nhìn vô cùng bình thường. Một mặt đá gồ ghề, chỉ rộng hai mét, xung quanh là vài ba viên đá xiên vẹo, xấu xí, kích thước bất đồng.
Nhìn xung quanh đất đá le que, ở đây nhìn chỉ như một viên đá hơi lớn đang chìm trong mặt cát mà thôi.
Dẫn đầu đi lên đứng lên mặt đá nhỏ đó, hắn hướng bốn người hô hoán:
"Đứng lên đây !"
Hơi chen chút đứng lên đó, bốn người vẫn cố gắng chừa một khoảng nhỏ cho hắn ngồi xuống.
Hai tay chạm đất, từng dòng linh lực như hắc khí từ cơ thể hắn liên tục tuôn ra, xâm nhập vào tảng đá phía dưới
Liên tục như vậy, tận hai canh giờ sau...
"Ầm...ầm...!" âm thanh như cơ quan chuyển động. Mặt đá xoay chuyển, từ từ mà chìm xuống, đồng thời tạo một lồng giam từ từ bao kín năm người. Mặt cát bên trên theo đó mà cũng dần bị lắp lại.
Hiển nhiên, nơi đây, chỉ có thể vào một lần.

"Giữa cái thế gian toàn tu sĩ thế này. Kẻ nào để ý đến cái cơ quan của phàm nhân c·hết tiệt này chứ. Không đột phá Kim Đan, đố mà có thần thức mà mò. Còn cái nơi khỉ ho cò gáy này. Ngươi rảnh rỗi tốn cả ngày để dò xét sao. Ha ha !" hắn cười thầm
Đi xuống chừng năm phút, rốt cuộc đã đến. Mặt đá dưới chân ngừng lại, lồng giam mở ra.
"Nơi này...!" bốn nữ kinh ngạc mà vô thức bật thốt.
Trước mắt, là một vùng đất rộng lớn, một cánh đồng xanh tươi bạt ngàn, dòng sông êm ả trôi, phía xa xa là những đồi núi chập trùng. Lờ mờ còn thấy cả thác nước đổ xuống từ ngàn trượng bị đập thành bọt trắng. Tất cả, lờ mờ hiện lên trong một làn sương mờ ảo tràn khắp không gian. Trên trời, mây xanh, ánh mặt trời vô cùng tự nhiên
Đằng sau không xa, lưng tựa một dãy núi là một tòa cung điện như lầu các, nguy nga cổ kính đang đứng ở đó.
Tất cả hòa quyện. Tựa như tiên cảnh trong một bức tranh vậy.
Hít một hơi thật sâu, hai người lại hoảng hốt
"Linh khí...?"
Nhìn sương mờ xung quanh, bốn người kinh nghi mà quay sang nhìn hắn, như dò hỏi.
Chậm rãi tháo xuống mặt nạ, mỉm cười nhìn các nàng
"Là linh khí !"
"Nước nơi đây, toàn bộ là linh tuyền !" hắn chỉ tới dòng sông, thác nước.
Đi tới tháo từng chiếc mặt nạ xuống, từng gương mặt xinh đẹp hiện lên trước mắt. Nhưng khi đến Ảnh Biến. Hắn nhíu mày một cái.
"Muốn bị phạt ?"
Ảnh Biến hốt hoảng một cái, gương mặt dần biến hóa, trở lại hình dáng ban đầu, hắn lúc này mới hài lòng mà véo má nàng một cái.
Đứng trước mặt những gương mặt xinh đẹp này, hắn mỉm cười, tuyên bố
" Đây là nhà...của chúng ta !"
Nhìn vẻ mặt của chúng nữ, hắn mỉm cười, xoay người chậm rãi tiến vào cung điện phía sau.
Còn mấy nữ, vẻ mặt vẫn đang hoảng hốt, cố gắng xử lí lượng thông tin mình vừa tiếp thu. Chỉ biết ù ù cạc cạc mà đi theo hắn.
"Ảnh Các " ngước nhìn lên tòa lầu các trước mặt, trong đầu các nàng hai từ này bỗng hiện lên.
"Chủ nhân từng nói sắp có nhà rồi. Thì ra là đây !" Ảnh Biến lẩm bẩm
"Thì ra, nó vốn đã có rồi !" Địa Quy lên tiếng.

Hai người còn lại thì chỉ im lặng ngắm nhìn.
Bước chân vào Ảnh Các. Các nàng lại phải kinh hô lên.
"Đây lại là một không gian khác !"
Bên trong không gian rộng lớn hơn, xung quanh là các bình đài rộng chừng ba thước, hoa văn chằn chịt. Xung quanh bình đài như vậy có hơn ngàn cái. Ở trung tâm, một chiếc bình đại lớn hơn gấp đôi, đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt, vô cùng nổi bật.
Trần Phong chậm rãi đi đến bình đài trung tâm, đồng thời chậm rãi giải thích.
"Tầng một này, là nơi mọi người tu luyện, ngồi trong mấy ô kia sẽ tăng gấp đôi linh khí xung quanh. Các nàng thấy tấm bảng nhỏ này chứ ? Khi vào đó sẽ tương tự vậy, có các chế độ cho các nàng lựa chọn. "
Vừa nói thì hắn cũng đến nơi. Một tấm bảng nhỏ hiện lên trước mặt, cùng lúc, một bệ đá nhỏ nhô lên, giọng nói máy móc vang lên từ đó :
"Ting. Yêu cầu kiểm tra thân phận !"
Đặt tay lên bệ đá, vận dụng linh lực hắc ám cùng không gian vẽ nên một lộ tuyến bất quy tắc. Tay khẽ ép một giọt máu lan ra hòa theo lộ tuyến đó rồi áp lên trên.
"Ting. Xác nhận thân phận. Chào mừng ngài về nhà... Chủ nhân !"
Hắn ấn gì trên đó. Đài trung tâm sáng lên, năm người biến mất. Xuất hiện lần nữa đã ở một không gian khác, nhưng bình đài trung tâm vẫn như cũ.
Nhìn khung cảnh trống trơ xung quanh, hắn thở dài
"Nơi đây từng là nơi chứa v·ũ k·hí !"
Nói rồi hắn lại kích hoạt trên bảng nhỏ, năm người lại biến mất, xuất hiện lần nữa. Không gian lần này chỉ rộng chưa tới hai mươi trượng. Bình đài lần này vậy mà chỉ nằm trong góc. Ở giữa trung tâm kia, lại là một cơ quan hàng ngàn vòng bánh răng xoay tròn như quả cầu, chiếm tận một nửa không gian của căn phòng.
Bên trong quả cầu bánh răng đó, thình lình lại là một quả cầu sáng. Bên trong là một bộ giáp tàn tạ. Toàn bộ đã b·ị đ·ánh nát tươm, chỉ còn một mảnh giáp vai là còn nguyên vẹn, màu đen tuyền, nhưng cũng đầy vết rạn. Các mảnh vỡ vụn của bộ giáp liên tục xoay tròn hỗn loạn trong quả cầu ánh sáng.
Ánh mắt bốn nữ mở to tròn kinh ngạc. Còn Trần Phong thì lại bình tĩnh đến lạ. Hắn chậm rãi bước đến quả cầu, đưa tay vào trong.
Cùng lúc, các bánh răng như dừng lại. Truyền dòng hắc khí vào bộ giáp. Luyện hóa nó như với Dạ Vẫn. Hồi lâu, tất cả hóa thành một khốn hắc khí chui vào thân thể hắn. Trên người hắn cũng hiện lên một mảnh giáp vai trái.
Rút tay khỏi quả cầu, bánh răng lại tiếp tục chuyển động. Đưa tay âu yếm mà nhẹ sờ nhẹ lên miếng giáp vai, hắn như rơi vào hồi ức, trầm tư rất lâu
"Ta sẽ khôi phục cho nàng thôi !" hắn lẩm bẩm.
Quay lại bỗng thấy ánh mắt to tròn hiếu kỳ của các nàng, hắn lại mỉm cười
"Nơi đây là bộ não của cả nơi này..."
"Huyết Ảnh Đế Quốc "
[…]
Theo tính toán sơ bộ, bí cảnh này diễn ra trong 280 ngày nha. Nhưng chắc sẽ trong 200 ngày là xong. Các đọc giả sau này thấy tui có viết lộn thì nhớ nhắc nha. 200 ngày sau gặp lại. Bái bai :))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.