Thủ hạ của Khương Duy Ninh vội vàng quay ngược trở lại nơi viện binh đang dừng chân, vừa thấy bóng người, hắn đã la lớn:
- Mau mau cứu viện Khương sư huynh!
Cơ Huyền Tử hừ lạnh, hắn quát lớn:
- Ngươi mau thông tri cho Khương sư huynh ráng cầm cự dẫn dụ địch nhân, chúng ta ở chỗ này bố trí mai phục, một mẻ tóm gọn bọn chúng.
Tên đệ tử Thanh Vân tông này nghe xong mặt lúc trắng lúc xanh, hắn cũng không biết phản biện thế nào cho phải, nhưng lời của Cơ Huyền Tử quả thật không có gì sai, cũng không có chỗ nào để bắt bẻ.
Tên này lắp bắp nói:
- Nhưng mà …
Cơ Huyền Tử quát lớn:
- Khương sư huynh khổ cực làm mồi nhử dẫn dụ địch nhân, bây giờ chúng ta dẫn binh đánh sang đó, đám ma tộc một hơi bỏ chạy hết thì khổ tâm của Khương sư huynh đổ sông đổ bể sao?
Tên kia nghe xong ù ù cạc cạc, cũng chẳng rõ đám người thánh tử này đang làm cái trò gì, rõ ràng Khương Duy Ninh, chủ tử của hắn đâu có ý định làm mồi nhử dẫn dụ địch nhân đâu cơ chứ, hắn gắng gượng nói:
- Cơ sư huynh, chuyện này …
Cơ Huyền Tử lại nói lớn:
- Ngươi đừng nhiều lời, mau thông tri cho Khương sư huynh, chúng ta ở phía sau mai phục, huynh ấy mau dẫn dụ địch nhân đến đây.
Hết cách, tên này đành phải cắn răng quay đầu trở lại báo cáo cho Khương Duy Ninh, nhưng mà hắn biết kiểu gì tên họ Khương cũng phát điên lên cho mà xem.
Lúc này, ở phía trước, ma tộc đã lao ra vây đánh Khương Duy Ninh, tình hình của hắn bây giờ vô cùng chật vật.
Oành! Oành! …
“Mẹ nó, lũ khốn nạn!”
Khương Duy Ninh vừa đánh vừa mắng chửi đám người Tần Vũ ở trong lòng, hận ý đến cực điểm, mắt thấy tên thủ hạ quay trở về, hắn gấp gáp truyền âm hỏi.
“Như thế nào?”
Tên thủ hạ ấp úng truyền âm đáp lời.
“Bọn họ nói là bọn họ mai phục ở phía sau, chúng ta dẫn địch đến đó để vây giết!”
Khương Duy Ninh gào thét phẫn nộ:
- Mẹ kiếp, lũ chó chết, mẹ kiếp … aaaaa …!
Hắn điên cuồng đánh loạn, hai mắt đỏ ngầu máu, lần này hắn bị người ta chơi một vố đau, vốn nghĩ mình là quân tiên phong, mở đầu chiến đấu, ai ngờ lại bị người lợi dụng làm quân mồi dụ địch.
Khương Duy Ninh gào thét muốn rách cổ họng:
- Rút lui!
Đám ma tộc nghe thấy thế, chiến ý càng sôi trào, lúc nãy Khương Duy Ninh lăng mạ chúng rất dữ dội, bọn chúng đã sớm không nhịn được mới lao ra đánh, bây giờ thấy đối phương tháo chạy, càng hăng máu đuổi theo.
Người của Khương Duy Ninh chạy trối chết bám theo hắn, ma tộc bộc phát chiến lực không phải là chuyện đùa, nếu không khéo, mất mạng như chơi, thủ hạ của hắn trọng thương cũng đã có đến năm sáu người.
“Con mẹ chúng bây, thù này lão tử không trả, lão tử không phải họ Khương …”
Ma Hãn Nhĩ Cát đuổi đánh ở phía sau cười lớn, hắn chế giễu Khương Duy Ninh:
- Ha ha, Khương Duy Ninh, nhìn ngươi bây giờ thật giống chó nhà có tang! Ha ha …
- Ha ha …
Đám ma tộc vừa đuổi giết, vừa cười ầm lên khoái trá, bọn chúng huy chiêu loạn xạ trên không trung, bám theo Khương Duy Ninh sát rạt.
Mã Hãn Nhĩ Cát đột ngột dừng lại, hắn vận ma khí trong cơ thể, điên cuồng súc thế thi triển chiêu thức Vạn Dặm Sát Long Thương.
Khương Duy Ninh cảm nhận được sát khí lạnh lẽo phía sau gáy, trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ lo sợ nồng đậm, hắn biết rõ một chiêu này, nếu để cho Nhĩ Cát oanh trúng, hắn không chết cũng trọng thương.
Hơn nữa, phạm vi truy kích của chiêu này rất xa, bây giờ muốn chạy cũng không còn kịp, chỉ có thể toàn lực chống đỡ.
Khương Duy Ninh hét thảm:
- Nhĩ Cát, là ngươi ép ta!
Khương Duy Ninh thả ra thần hồn, hắn thi triển Thần Thông Nguyên Anh Bản Mệnh, Hạo Nhiên Chính Khí, thần thông vừa hiện, khí thế của Khương Duy Ninh vọt tăng mạnh mẽ, sĩ khí của thủ hạ của hắn cũng bạo phát, bọn họ như được tiếp thêm một phần sức mạnh, chiến ý hừng hực, sẵn sàng tử chiến với ma tộc.
Nguyên Anh Bản Mệnh của tên họ Khương, một tay cầm vỏ kiếm, một tay đặt lên chuôi kiếm, kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm khí đã càn quét ngang dọc hơn trăm trượng xung quanh, phối hợp với Hạo Nhiên Chính Khí hình thành một lớp phòng ngự che chắn ở phía trước Khương Duy Ninh.
Đồng thời Khương Duy Ninh cũng huy động hết pháp bảo phòng ngự, chống đỡ một chiêu này.
Nhĩ Cát lúc này cũng đã súc thế xong, Vạn Dặm Sát Long Thương ầm ầm bay về phía Khương Duy Ninh, ma khí cuồn cuộn, từng tiếng xé gió rít gào vang lên quanh quẩn khắp không trung.
UỲNH! ẦM! ẦM!
Khương Duy Ninh bị dư uy chiêu thức đẩy lùi về phía sau hơn trăm trượng, khóe miệng trào cả máu tươi, thân thể bị trọng thương không nhẹ.
Hắn cười gằn:
- Chết đi!
“Quang Minh Kiếm – Trảm Ma”
Huyễn ảnh Nguyên Anh Bản Mệnh của Khương Duy Ninh lúc này như hòa làm một với hắn, mỗi được tác của hắn lúc này được Nguyên Anh Bản Mệnh mô phỏng theo một cách hoàn hảo.
Khương Duy Ninh rút kiếm nhanh như chớp ra khỏi vỏ kiếm, quét ngang một đường trên không trung, kim sắc kiếm khí nồng đậm, mang theo Hạo Nhiên Chính Khí ầm ầm lao về phía Ma Hãn Nhĩ Cát.
Kiếm khí lao đi như lôi điện, chớp mắt đã tới Nhĩ Cát, tên Nhĩ Cát cũng không vừa, hắn lập tức sử dụng cương khí hộ thể của lão tổ chống đỡ, lúc này mà bị thương, chắc chắn sẽ phải trả cái giá rất đắt.
OÀNH!
Ma Hãn Nhĩ Cát ôm ngực lùi lại phía sau hơn hai mươi bước mới dừng lại, hắn lao vệt máu trên miệng, cười gằn:
- Khương Duy Ninh, ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của ngươi!
Khương Duy Ninh cắn răng, quăng ra hơn chục tấm Vạn Lôi Phù lục, cản đường truy đuổi của đối phương, xoay đầu bỏ chạy về phía viện binh.
Ma Hãn Nhĩ Cát mặc dù đoán ra phía trước có lẽ sẽ có viện binh, hoặc mai phục, nhưng trận chiến ngày hôm nay là không thể tránh khỏi, nên hắn dứt khoát ra lệnh:
- SÁT!
Đám ma tộc sát khí bừng bừng truy theo sát rạt, chém loạn trên không trung.
Khương Duy Ninh thân thể trọng thương, cố gắng phục dụng đan dược chữa trị chống đỡ, hận ý với đám người Tần Vũ và Cơ Huyền Tử càng nồng đậm, chuyện lần này hắn nhất định không bỏ qua.
Đột nhiên, một tia sáng chói mắt vụt ngang qua người của tên họ Khương, bay thẳng về phía đám ma tộc, cửu trùng tiễn như một, ầm ầm bạo nổ trong không trung.
“Phục Hổ La Hán Tiễn”
OÀNH! UỲNH! UỲNH! …
Hỏa diệm nhanh chóng nuốt chửng đám ma tộc vào bên trong, không ngừng bám lên thân thể bọn chúng mà thiêu đốt, từng tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Đám đệ tử dưới trướng Khương Duy Ninh vui mừng la lớn:
- Viện binh tới rồi, được cứu rồi …
Nhĩ Cát hét lớn:
- Mau lùi lại, chuẩn bị tử chiến!
Hắn còn chưa dứt lời, hàng nghìn mũi tên mang theo Phật Liên Pháp Bảo điên cuồng lao về phía đám ma tộc, bọn chúng còn chưa kịp định hình, Phật Liên Pháp Bảo đã bạo nổ, mặt đất bởi vì loạt công kích này mà rung chuyển dữ dội, cả Thông Thiên Địa Cung cũng chấn động theo dư uy của loạt mưa tên này.
OÀNH! OÀNH! OÀNH! …
Dư uy của vụ nổ lan đến chỗ của tên họ Khương làm hắn ho ra một búng máu, hắn văng tục:
- Mẹ kiếp, … lũ khốn nạn …!
Hắn bây giờ toàn thân tả tơi, đang bỏ chạy trối chết, thì trước mặt hắn, một đội quân dũng mãnh ầm ầm lao đến, Tần Vũ cùng mấy vị thánh tử toàn thân khí thế bừng bừng.
- SÁT!
Bọn họ lướt qua người tên họ Khương như không nhìn thấy hắn, làm hắn càng thêm tức tối, công sức của hắn từ nãy đến giờ đổ sông đổ bể, làm nền cho đám kia lao lên giết địch, càng nghĩ càng uất ức, khí huyết công tâm, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Lần này quả thật hắn bị người ta lợi dụng một vố đau.
Thường Hi lướt đi bên cạnh Tần Vũ, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của tên họ Khương, bất tri bất giác nở một nụ cười tinh nghịch, nàng không ngờ Tần Vũ hắn lại chơi tên kia thảm đến như vậy, bất quá nàng lại vô cùng hả dạ.
Tần Vũ lao đến đối chiến với Nhĩ Cát, hắn cười gằn:
- Nhĩ Cát, lâu ngày không gặp, ngươi khỏe chứ!
Nhĩ Cát tức giận đáp trả:
- Khỏe con mẹ ngươi!
Tần Vũ cười cười, dùng kiếm chiêu đáp lời tên Nhĩ Cát, thấy vậy tên Nhĩ Cát càng tức tối.
- Mẹ nó, Tần Vũ, hôm nay chúng ta định sinh tử ở đây!
Tần Vũ đáp trả nhẹ nhàng:
- Được!