Khí Vận Hệ Thống

Chương 284: Coi Chừng Chim Đớp Mất!






Có Tần Vũ hỗ trợ, Tố Tố dễ dàng giết tên ma tộc kia, tích điểm của nàng tăng lên thành 372 điểm, còn của Tần Vũ đã là 618 điểm.
Tố Tố lùi lại tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục, còn Tần Vũ lao lên giúp tên đầu trọc, đối thủ của hắn cũng có một chút lai lịch, nên bảo vật phòng ngự và công kích cũng không ít.
Bây giờ hai người cũng đã sắp phân thắng bại, lợi thế nghiêng hẳn về Hoa Hướng Tâm lúc này hắn lại lải nhải nói:
- Ma tộc đê hèn, hãy để bần tăng hóa kiếp cho ngươi!
Tên Càn Khang bức bối nói:
- Độ em gái nhà ngươi!
Tần Vũ một bên vừa đánh vừa vô sỉ nói:
- Cao tăng, bần đạo đến giúp ngươi tạo công đức!
Càn Khang tức giận quát lớn:
- Công đức cái đầu heo ngươi! Hai tên khốn nạn, chó chết!
Nãy giờ hắn nghe tên đầu trọc lải nhải giảng đạo đã muốn quạu rồi, bây giờ lại thêm một tên Tần Vũ, hắn thật sự muốn phát điên.
Bành!
Tần Vũ vỗ Thiên Lôi Huyền Hỏa chưởng về phía hông của Càn Khang, hắn xoay người, tế lên Ma Long Cốt Thuẫn chống đỡ, hỏa hệ công kích bị hấp thu vào bên trong cung cấp thêm năng lượng cho cốt thuẫn của hắn vô cùng quỷ dị, hắn cười gằn:
- Một tên nhãi nhép cũng muốn đả thương ta! Ha ha …
Tần Vũ cười cười, pháp bảo phòng ngự có thể hấp thu công kích của địch nhân không hề hiếm gặp, nhưng cái nào cũng có chung một nhược điểm, nếu hấp thu quá mức chịu đựng của pháp bảo cũng sẽ bị vỡ nát, Huyết Lân Giao Long Giáp cũng vậy.
Từ miệng con rồng trên cái khiên của Càn Khang, một tia hỏa diệm nóng rực bắn thẳng về phía Tần Vũ.
Thấy vậy, Tần Vũ lấy U Minh Đăng hấp thu toàn bộ vào bên trong, cười nhạt một tiếng:
- Muốn chơi lửa với ta ? Khặc, khặc, để bần đạo cho ngươi được thỏa mãn!
Bên này Hướng Tâm cũng đã oanh tới.

“Phạt Ma Côn”
Oành!
Càn Khang hộc máu văng mạnh xuống đất, chưa kịp ổn định, Tần Vũ đã oanh tới.
“Liệt Diệm Trảm – Phong Lôi Long Diệm”
ĐÙNG!
Tên ma tộc chật vật giơ khiên chống đỡ, Ma Long Cốt Thuẫn trong tay hắn đỏ rực, bàn tay truyền đến từng đợt bỏng rát, đau nhức kịch liệt, hắn hét lên:
- Dị Hỏa ?
Trên mặt khiên bắt đầu xuất hiện một vết nứt cực kỳ nhỏ, nãy giờ nó hấp thu công kích của tên đầu trọc đã đạt đến cực hạn, nay lại bị Tần Vũ tàn phá bằng Phong Lôi Long Diệm liền xuất hiện tình trạng này.
Hắn lập tức thu lại Ma Long Cốt Thuẫn, nếu để cái thuẫn này bị chấn nát, quả thực là được không bằng mất.
“Chiết tiệt, hai tên khốn nạn!”
Một mình tên đầu trọc, Càn Khang đã đánh không lại, bây giờ xuất hiện thêm Tần Vũ hắn cầm chắc cái chết, không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức đưa ra quyết định bỏ chạy, chờ ngày báo thù rửa hận.
Càn Khang nghĩ vậy, liền cắn răng dùng huyết độn phù độn địa lao đi, tên đầu trọc thấy thế, gằn từng chữ:
- Muốn chạy? Hồng Hoang Chung, Trấn Ma Vạn Trượng!
Uỳnh Uỳnh Uỳnh
Hồng Hoang Chung cấp tốc hóa lớn, thuấn di đến trên đỉnh đầu của Càn Khang, sinh sinh trấn áp xuống, Tần Vũ lúc này đã đánh tới, bồi thêm một kiếm.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Bát trọng thiên”
ẦM
Đang bị cái cung lớn trấn áp, thân thể của hắn đã đến cực hạn chịu đựng của trọng lực, lại bị Tần Vũ ác ý bồi thêm một kiếm nặng hơn vạn cân cự lực nữa, làm một tay hắn nứt toạc, lộ cả xương trắng, cả người đập mặt xuống đất, oanh thủng một lỗ hơn trăm trượng, một tay khó khăn chống đỡ đứng dậy, hắn cười gằn:
- Chết đi!
Lão tổ Càn gia ma tộc vừa hiện, ma khí lập tức nồng đậm, lão hét lớn:
- Ai dám giết cháu ta!
ĐANG! BÀNH!
Tên đầu trọc vậy mà nghĩa khí lấy Hồng Hoang Chung đỡ một chưởng này cho Tần Vũ, bị phản chấn đến hộc cả máu mồm, Tần Vũ nắm chặt thời cơ, hét lớn:
- Lôi Diệm Trảm Thiên!
OÀNH! ĐOÀNG!
Lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí lao nhanh như chớp, oanh thẳng lên lưng của tên ma tộc đang chạy trối chết ở đằng trước, làm hắn lần nữa văng mặt xuống mặt đất, khắp người bê bết máu, huyết nhục bấy nhầy, hai mắt oán độc nhìn Tần Vũ, mắt hiện lên vẻ hoảng hốt:
- Hai tên khốn nạn!
Tên đầu trọc, lao lên như vũ bão, sau lưng hắn Thần Long Côn kết hợp với công pháp đã huyễn hóa thành một con Hoàng Kim Chân Long, ầm ầm lao đến, hắn hét lớn:
- Để bần tăng hóa kiếp cho ngươi! Chân Long Hàng Ma Bổng!
ẦM ! UỲNH! ầm ầm ầm …
Con chân long do kim khí huyễn hóa thành, ầm ầm nện vào ngực của Càn Khang, làm hắn chết ngay tại chỗ, ngực bị oanh cho nát bấy, đầu và hạ thân văng ra hai nơi, vô cùng thảm khốc, mặt đất bị oanh thủng một lỗ lớn hơn một dặm, sâu cả trăm trượng vô cùng trang bức.
Hắn hai tay kết thiện quả, miệng lẩm bẩm nói:
- Thiện tai, thiện tai!
Xong rồi lập tức ôm ngực, vô sỉ nói với Tần Vũ:
- Hự, lão đệ, vừa nãy ta đỡ một chiêu cho ngươi, bây giờ cả người bị trọng thương, chắc phải tốn hai ba chục bình Sinh Cơ Linh Đan mới có thể hồi phục!
Tần Vũ tức giận nói:
- Ài… huynh nên để lão già đó giết ta luôn đi!
“Ta kháo! Tên này còn liêm sỉ không vậy ?”
Hắn vừa nãy sinh long hoạt hổ, xuất ra một côn bá khí như vậy, nào có bị trọng thương gì cơ chứ, đúng là ăn vạ có nghề mà.
Không biết máu từ đâu trào ra, hắn khục khặc ho một hơi hai ba búng máu lớn, khó khăn nói:
- Lão đệ, ngươi còn không đưa đan dược chữa thương cho ta, ta sẽ chết mất.
Tần Vũ vô sỉ nói:
- Mười lăm bình hôm qua đâu ?
Hướng Tâm mặt mày khổ não nói:
- Ài lão đệ à, ta trên còn mẹ già, dưới còn hiền thê và khuyển tử, mười lăm bình đó để lại làm đồ phòng thân cho bọn họ, lúc ta nhắm mắt xuôi tay cũng an lòng!
“Ta kháo, cao tăng mà cũng có thê tử sao ?”
Tần Vũ đúng là thúc thủ vô sách với hắn, đằng nào tên trọc cũng đã “nghĩa khí” đỡ cho Tần Vũ một chưởng, nên đành phải “bồi thường” một chút cho hắn vậy.
Tần Vũ đưa cho hắn một bình rồi nói:
- Hướng huynh mau chóng chữa thương a!
Tên đầu trọc nhanh như chớp thu vào bên trong rồi vô sỉ nói:
- A… con chim chết tiệt, dám cướp bình đan dược của bần tăng, lão đệ, đệ xem có phải nên cho ta thêm một bình bù vào không ?
“Ta kháo chim nào mà nhanh tay hơn cả Hợp Thể kỳ đỉnh phong chứ, mẹ nó, gặp phải cao thủ rồi!”
Tần Vũ mặt đen như đáy nồi, đưa thêm cho hắn một bình, lần này Tần Vũ cẩn thận, nắm chặt lấy tay hắn rồi nói:
- Hướng huynh, mau thu vào bên trong, coi chừng chim đớp mất!
Tên đầu trọc khoái trá cười hề hề, vô sỉ nói:
- Đa tạ lão đệ! Hề hề!
Hắn sờ sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình, rồi ưỡn ngực đi về phía tên Càn Khang lục lọi chiến lợi phẩm, bây giờ Tần Vũ chỉ muốn đá cho hắn mấy cước, uổng công hắn còn tưởng tên này nghĩa khí với huynh đệ, hóa ra là diễn để ăn vạ.
“Hừ, ta phải lột tới cái sịp ngươi ra mới hả dạ”
Nghĩ nghĩ, Tần Vũ cũng đến chỗ Tố Tố, xem xét tình hình của nàng, Tố Tố thấy hai người diễn trò, cười khúc khích cả buổi, lần đầu tiên nàng thấy ca ca nàng ăn thiệt thòi như vậy.
Hướng Tâm lục lọi một hồi thì quay lại, hỏi han Tố Tố:
- Muội không sao chứ ?
Tố Tố nhu thuận nói:
- Đa tạ Hướng huynh, muội không sao!
Hắn khẽ gật đầu, rồi đưa Ma Long Cốt Thuẫn cho nàng rồi nói:
- Cái này cho muội!
Tố Tố thật thà nhận lấy, cảm tạ hắn:
- Đa tạ huynh!
Lúc này hắn liền trở mặt, vô sỉ nói:

- Lão đệ, đệ xem …
Tần Vũ phát cáu nói:
- Xem cái đầu trọc huynh!
Hắn xoa xoa hai cái tay hề hề, cười cười vô sỉ, không nói gì nữa.
Nói đoạn ba người liền rời đi, Tần Vũ vốn cũng định đổi vài món đồ lấy Ma Long Cốt Thuẫn cho Tố Tố không ngờ tên này nhanh tay nhanh chân vậy.
Tần Vũ nói:
- Chốc nữa chúng ta sẽ xem lại chiến lợi phẩm, phân chia cho hợp lý, huynh thấy như thế nào ?
Hướng Tâm vui vẻ nói:
- Hảo, ta cũng có ý định như vậy! Hề hề, lão đệ, cái thuẫn hồi nãy, …
Tần Vũ vô sỉ nói:
- Tố Tố lúc nãy Hướng huynh nói với muội như thế nào ?
Tố Tố hai tay kết thiện quả bắt chước Hướng Tâm nói:
- Cái này cho muội!
Hướng Tâm giật mình.
Vừa nãy hắn đang hưng phấn, lại hấp tấp muốn tranh thủ kiếm chút chỗ tốt từ Tần Vũ mà quên mất, Tố Tố nàng cũng không hiền, bây giờ bị hai người chơi lại đúng là lỗ to.
“Hố cha, quên mất tiểu muội muội này cũng không hiền!”
Tần Vũ cười lớn vô sỉ nói:
- Thân là huynh trưởng, lão đệ vô cùng biết ơn Hướng huynh! Haha …
Tên đầu trọc sờ sờ cái đầu bóng loáng hục hặc nói:
- Được rồi, được rồi, coi như hai người lợi hại! Haha.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.