Khí Vận Hệ Thống

Chương 281: Hoa Hướng Tâm






Ở trong một động phủ bí mật, Hoa Hướng Tâm chậm rãi thu công, hắn cảm khái nhìn bình đan dược trước mặt, trong lòng liên tục hoài nghi về thân phận của Tần Vũ.
“Hắn là ai, tại sao lại có đan dược chữa thương nghịch thiên như thế này?”
Thương thế mà hắn ước tính phải tốn ba đến bốn ngày để hoàn toàn bình phục thì nay chỉ cần tiêu tốn hết một ngày, một đêm liền hồi phục được sáu thành, cái này quả là khoa trương.
“Hay là mình đi theo hắn la liếm thêm ít chỗ tốt nhỉ?”
Hoa Hướng Tâm sờ sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình, rồi cười khà khà.
Ý định giết người đoạt bảo hắn cũng có nghĩ qua, nhưng đối phương có thể không không cho hắn một bình đan dược chữa thương bực này, thủ đoạn bảo mệnh còn ít sao.
Lỡ như vô tình chọc phải sát tinh, không khéo lại tự lấy đá đập chân mình lúc đó lại được không bằng mất, chi bằng đi theo hắn, bòn rút chỗ tốt, đôi bên cùng có lợi.
Với thực lực của hắn, cũng không sợ đối phương làm ra ám chiêu gì với hắn.
Nghĩ rồi, Hướng Tâm đứng dậy, chính khí hiên ngang lẫm liệt, cười ha hả nói:
- Lục thiếu chủ, bần tăng đến tạo công đức cho ngươi! Ha ha …
Hắn đạp cước lao ầm ầm trong khu rừng, chạy loạn khắp nơi tìm kiếm Tần Vũ.
Sáng sớm bên trong Thông Thiên Địa Cung không khí vô cùng trong lành, hôm nay trời rất đẹp, ánh sáng rực rỡ khắp nơi, len lỏi qua từng tán lá chiếu rọi trên mặt đất phủ đầy lá khô, chốc chốc mấy con thú nhỏ rón rén chạy qua chạy lại kiếm chút thức ăn.
Bọn chúng mấy ngày nay, liên tục bị hung thú truy đuổi, săn bắt làm thức ăn, nên vô cùng hoảng sợ, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ, liền lập tức chạy trốn trối chết.
Tần Vũ và Tố Tố lao đi vun vút trên nhành cây trong vô thanh vô thức, hôm nay hắn phải tranh thủ giúp Tố Tố đạt đủ điểm để bảo mạng, nên bọn họ hành động rất sớm.
Thần thức của Tần Vũ lan tỏa ra xung quanh hơn mười dặm tra xét động tĩnh, hắn ra hiệu cho Tố Tố có mục tiêu ở hướng đông, cách đây hơn ba dặm, nàng liền gật đầu, lập tức tiến lại sát hắn, bắt đầu tiềm hành ẩn nấp.

Một con hung thú Man Lực Hùng, Luyện Hư sơ kỳ lững thững đi tới, nó khịt khịt cái mũi tìm kiếm con mồi xung quanh, điểm tích lũy của nó cũng không thấp, tận 40 điểm, Tần Vũ ra ký hiệu cho Tố Tố ở đây phục kích, hắn sẽ đánh tiên phong, nàng khẽ gật đầu, truyền âm nói.
- Ca ca nhớ cẩn thận!
Tần Vũ khẽ gật đầu, rồi lao như tên bắn về phía con gấu xám trước mặt.
OÀNH!
Trọng Nhạc Kiếm kỹ - Bát trọng thiên, nặng hơn vạn cân cự lực, bất ngờ oanh thẳng lên một chân trụ của con cự hùng, làm nó ngã sóng xoài trên mặt đất, nó gầm lên đau đớn, nó ồm ồm nói lớn:
- Lũ hèn hạ, ta sẽ nhai đầu của ngươi!
Dứt lời, còn chưa kịp xoay mình, một tia kiếm khí nóng rát mặt ầm ầm nện xuống từ bên hông của nó.
“Liệt Diệm Trảm”
ĐÙNG!
Nó lăn người sang một bên kịp ném tránh kình lực, nhưng hỏa diệm vẫn lan tới nó, làm nó bị thương nhẹ, nó tức tối, cúi người di chuyển bằng bốn chân, ầm ầm lao về phía Tần Vũ.
Oành!
Nó tát một cú trời giáng vào Hạo Nhiên Khiên của Tần Vũ, làm hắn bị chấn lui ra sau hơn hai mươi trượng.
Tần Vũ lấy một chân trụ lại, một chân căng hết cỡ chạm vào gốc cây ổn định thân hình, vọt tới khiêu khích con gấu xám to hơn một trượng trước mặt.
BÀNH!
Tố Tố bổ một chiêu Thác Bạt Trảm lên sống lưng con gấu, kiếm khí để lại một vết thương dài hơn một mét trên người nó, nó tức tối, quay ngoắt người lại 180 độ, tụ lực vào hai tay liên tục oanh kích về phía Tố Tố.
“Cự Hùng Quyền”
Bành! Bành! Bành!
Tố Tố liên tục đạp chân lui về phía sau né chiêu, nàng tung ra Long Âm Phù lục, hét lớn:
- Long Âm Phù, khởi!
Tần Vũ lập tức phong bế hai tai, lại vỗ một chưởng lôi hỏa nồng đậm lên lưng con gấu, làm nó ngã nhào trên mặt đất, trên lưng lông cháy xém, để lộ ra một mảnh da thịt cháy khét to cỡ hai mét.
“Thiên Lôi Huyền Hỏa Chưởng”
Bành!
Lôi điện chân khí nhanh chóng lan tỏa khắp người con cự hùng làm nó tê liệt trong thoáng chốc, Tố Tố khởi bạo Vạn Lôi Phù bồi thêm một nhát, tử sắc lôi điện ầm ầm đánh thẳng lên đầu con gấu xám.
ĐOÀNG!
Nó ngất ngư, lồm cồm bò dậy, nhưng đã chậm, sau gáy nó một tia nguy cơ sinh tử truyền đến, nó hoảng hốt xoay người, giơ lên song thủ chống đỡ.
“Trọng Nhạc Kiếm kỹ - Bát trọng thiên”
OÀNH!
Mộc kiếm trong tay Tần Vũ nặng hơn vạn cân, sinh sinh bổ xuống, làm Man Lực Hùng khụy xuống, khóe miệng trào máu, hai tay nó đau nhức tê dại, nó gầm thét, thân thể hóa lớn, toàn thân khí tức đại thịnh, hất văng Tần Vũ ra xa.
Tần Vũ gọi ra phi kiếm, đạp lên lấy điểm tựa, ổn định thân hình, sau đó cấp tốc lùi lại, hắn hét lớn:
- Cẩn thận!
Tố Tố tế lên pháp bảo hình phiên, nàng niệm chú ngữ, lại phun lên một ngụm tiên huyết, hai tay vẽ lên không trung một chữ “Cấm”.
Sát Cấm Phiên, nhanh chóng hóa lớn, mặt đất nhanh chóng biến đổi, bây giờ nhìn nó hệt như một cái chiến đài tỷ võ, phương viên lớn hơn hai trăm trượng, một cái lồng giam nhanh chóng xuất hiện bao phủ con gấu xám vào bên trong.
Tố Tố lại phun ra một ngụm máu lớn, vẽ lên không trung một chữ “Sát” rực máu.
Nàng nói lớn:
- Ca ca, muội cần hồi phục!
Tần Vũ tế lên Ngũ Hành Sơn, bao bọc nàng lại bên trong, còn chính mình dung nhập vào đấu trường tỷ võ bên dưới.

Hắn thả ra sát khí nồng đậm, dung nhập vào bên trong Sát Cấm Phiên, lập tức hệ thống hiển thị thông báo.
[Sát Cấm Phiên tăng phúc chiến lực, sát thương tăng gấp đôi trong một khắc]
Tần Vũ lập tức kích hoạt [Thần Ma Thủ] lẫn [Sức Mạnh], dồn hết toàn lực sống mái với cự hùng một phen.
Con Man Lực Hùng bị vây lại, hơn nữa, nãy giờ bị hắn và Tố Tố liên tục oanh kích, trong lòng vô cùng tức giận, điên cuồng lao về phía Tần Vũ mà oanh sát.
ẦM!
Một trảo của cự hùng, oanh mặt đất vỡ tan tành, tạo ra một lỗ hơn năm mươi trượng, sâu hắm.
Tần Vũ liền ngưng trọng, sức bạo phát của con gấu đần này thật là lớn.
Hắn dùng Trúc Lâm Khoái Bộ kết hợp bộ pháp của Thất Tinh Bộ Sát Kiếm kỹ mà di chuyển, thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh người con gấu xám, liên tục oanh kích từ từ tiêu hao nó.
Con cự hùng tuy lực lượng lớn mạnh, nhưng thân thể ục ịch di chuyển có chút chậm, nên bị Tần Vũ quần tới quần lui, vô cùng bực bội, nó hét lớn:
- Tên nhân loại hèn hạ, có giỏi thì đứng im đánh với ta!
Tần Vũ cười khẩy, tế lên Thiên Huyền Phiến, phong bạo và phong sát nổi lên cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp lao tới con gấu, làm nó chật vật khua hai tay mua loạn, chóng đỡ.
Tần Vũ lại thả ra Thủy Hóa Độ Trạch, sương mù bao phủ một vùng rộng lớn bên trong đại trận, con gấu cười lớn:
- Đồ ngu, dùng phong bạo còn thả ra sương mù, haha!
“Phật Nộ Hỏa Liên Ngũ Sắc Dị Hỏa”
BÀNH! UỲNH UỲNH! OÀNH!
Sương mù của thủy hóa độ trạch có thể hỗ trợ hỏa diệm bạo nổ trong phạm vi của nó, lập tức kết hợp với phong sát và phong bạo, bùng lên một cách dữ dội, sát thương tăng mạnh khủng khiếp.
Con gấu xám bị một chiêu này chấn bay ra xa hơn hai trăm trượng, đụng lên quang mang của Sát Cấm Phiên phản chấn trở lại, thân thể văng mạnh xuống mặt đất, oanh ra một lỗ lớn hơn trăm trượng, mặt đất nứt nẻ tràn lan.
Xương cốt nó bị một chiêu vừa nãy oanh cho gãy hơn chục cái, cả người vết thương cháy khét lẹt, huyết nhục lẫn lộn, khục khặc ho ra máu, lồm cồm bò dậy.

Sương mù nhanh chóng hội tụ lại, nó vô cùng hoảng sợ, đôi mắt ngó láo liên xung quanh, cẩn thận đề phòng, một thân ảnh xuất hiện trước mặt nó một cách quỷ dị.
“Thiên Lôi Huyền Hỏa Chường”
BÀNH!
Tần Vũ đích thân áp chưởng đánh thẳng lên ngực con Man Lực Hùng, đánh nó bay thẳng lên trên không trung, nó chới với, phun ra một búng máu lớn.
OÀNH!
Tố Tố nhảy từ trên cao xuống, một tia kiếm khí bén nhọn, mang theo kình lực bá đạo, chém thẳng lên đỉnh đầu con gấu xám, chẻ đôi đầu của nó ra làm hai.
“Thác Bạt Trảm”
Ầm ầm ầm
Mặt đất bị dư uy chiêu thức chém ra làm đôi, để lại một rãnh nứt rộng hơn hai mét, dài hơn trăm trượng, vô cùng khủng bố.
Trước mặt Tố Tố hiện ra hai kiện vật phẩm, bán thần khí bảo giáp “Man Hùng Bảo Giáp” và một viên đan dược “Hỏa Hệ Linh Đan”.
Tần Vũ ra hiệu cho Tố Tố lập tức thu lại pháp bảo và vật phẩm, nhanh chóng rời đi, tránh cho những kẻ săn mồi tìm đến gây phiền phức.
Khoảng 5 phút sau, một tên đầu trọc xuất hiện ở chỗ cự hùng chết hồi này, hắn nhìn xung quanh một lượt, âm thầm đánh giá một chút rồi cảm khái nói.
“Quái thật, tên điên Hợp Thể trung kỳ nào lại đi săn Luyện Hư sơ kỳ hung thú vậy không biết ?”
Nói rồi hắn tung mình rời đi, miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm:
- Lục thiếu chủ, ngươi ở đâu, bần tăng đến tạo công đức cho ngươi a!
Một lát sau, mấy tên ma tộc cũng đuổi tới đây, bọn họ giọng mất mát nói:
- Chết tiệt, đến chậm rồi!
Một tên cao to nói:
- Mau tản ra tìm tung tích bọn chúng, chiến đấu thanh thế lớn bực này hẳn là bọn chúng bị thương cũng không nhẹ.
Tên Hướng Tâm cảm nhận được ma khí đằng sau lưng, bỗng dưng cười gằn dữ tợn.
- Nam mô a di đà phật, để bần tăng độ kiếp cho các ngươi! Khặc Khặc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.