Khí Vận Hệ Thống

Chương 280: Sơn Vương Lục Thiếu Du






Cẩm Tú lần nữa thi triển Thái Ất Thanh Mộc thuật, Tần Vũ vội nói:
- Chờ ta!
Tần Vũ bức lui Thiểm Sát Lang bằng Thiên Lôi Hỏa Cầu, lập tức tế lên Ngũ Hành Sơn pháp bảo, ngọn núi cấp tốc dung nhập vào bên trong mặt đất, sinh sinh hóa lớn, đem ba người bọn họ toàn bộ vây vào bên trong.
Cẩm Tú có chút giật mình.
“Cấm chế đại trận!”
Nàng hít một ngụm khí lạnh nhìn Tần Vũ, vừa nãy nàng đã đánh giá thấp hắn rồi, nếu như đối chiến sinh tử với hắn, nàng cũng chỉ nắm được sáu bảy thành giành được thắng lợi mà thôi.
Con Thiểm Sát Lang cố gắng lao ra khỏi phạm vi Ngũ Hành Sơn nhưng đã chậm, khi nó đến vùng biên của pháp bảo, lập tức bị hàng ngàn mộc đằng oanh tới, một bức tường kim khí nồng đậm chắn ngang trước mặt nó.
Bành! Bành! Bành!
Nó chật vật né tránh loạt công kích của mộc đằng, trong ánh mắt hiện lên một chút lo lắng.
Tần Vũ phun một ngụm tiên huyết lên đầu ngón tay, vẽ lên không trung hai chữ “Thổ”, “Mộc”, thổ hệ chân khí và mộc hệ chân khí lập tức trở nên nồng đậm.
Cẩm Tú vô cùng tinh ý, lập tức khởi bạo Thái Ất Thanh Mộc thuật, hàng trăm dây leo được đại trận trợ lực, sinh sinh hóa lớn gấp hai lần so với lần trước nàng thi triển, tốc độ cũng tăng lên rõ rệt.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! …
Con sói liên tục bị quật trúng, xương cốt trong cơ thể bị oanh kích nứt hơn chục cái, từng cảm giác đau đớn tận xương tủy liên tục truyền đến, khóe miệng nó trào máu nhệu nhãi.
Bốn chân nó lôi điện nổ tanh tách, chớp mắt lao tới oanh kích Tần Vũ, người đang điều khiển Ngũ Hành Sơn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm
Năm cái thổ tường nhanh chóng dựng lên trước mặt Tần Vũ.
OÀNH! Oành oành oành oành
Thân thể Thiểm Sát Lang đang đà lao tới, không kịp biến chiêu, liên tục chấn nát bốn cái thổ tường dày hơn một trượng mới dừng lại, đầu nó bê bết máu.
Lảo đảo đứng dậy, chưa kịp định hình, một cái gai nhọn hoắc đâm lên ngay bụng nó, nó mau lẹ né tránh, tung mình lên không trung nhảy về phía sau.
Lúc này Cẩm Tú cũng oanh tới, một cự chưởng màu hoàng kim to hơn hai trượng oanh tới hông con sói.

“Kim Cang Chưởng”
BÀNH!
Con Thiểm Sát Lang bị đánh trúng, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, một chân bị thương nặng, nó chật vật đứng dậy, ánh mắt oán độc nhìn hai người Tần Vũ, nó nhe răng gầm gừ từng tiếng.
Tần Vũ lúc này cũng đã súc thế Lôi Diệm Trảm Thiên xong, hắn nói:
- Mau chế trụ nó lại!
Cẩm Tú hiểu ý, lập tức ấn pháp quyết thi triển Thổ Sa Hoành Vũ, mặt đất dưới chân con sói hóa thành bãi cát lún, sinh sinh hút nó xuống bên dưới.
Thần thức Tần Vũ khẽ động, trọng lực bên trong Ngũ Hành Sơn đột ngột gia tăng, trợ lực cho Thổ Sa Hoành Vũ của nàng, con sói vận hết khí lực mong muốn chạy thoát, nhưng đã chậm.
BÀNH! ĐOÀNG! Oành oành oành …
Lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí đã lao đến trước mặt nó, ầm ầm chém lên đỉnh đầu.
Nó đau đớn gầm thét, trán nó nứt toạt, huyết nhục be bét, máu chảy xối xả, ướt đẫm cả đầu con sói.
Đột nhiên, Cẩm Tú nàng hét lớn:
- Ám Kim Thủy Thực!
Tần Vũ ở một bên viết lên hư không một chữ “Thủy” bằng tiên huyết của hắn, thủy hệ chân khí lập tức nồng đậm, Cẩm Tú trong lòng thầm khen tên này thông minh.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Nước từ trên hư không, ầm ầm đổ xuống như thác, nện thẳng lên lưng con sói, làm nó đang chật vật đối phó trọng lực to lớn của đại trận và lực hút của Thổ Sa Hoành Vũ, lại phải gánh thêm áp lực của cột nước kinh thiên kia trút xuống.
Thổ Sa Hoành Vũ trở nên vô cùng kết dính khó chịu, nó bây giờ bị dính chặt trên mặt đất không cách nào thoát ra.
Tần Vũ khí tức cực thịnh, đạo bào hắn bay phần phật trong gió, chân khí bên trong và bên ngoài đại trận cuồn cuộn hội tụ về mũi kiếm của hắn.
“Trì Kiếm Quy Nguyên”
Hai mắt con Thiểm Sát Lang hiện lên vẻ hoảng hốt, nó lo lắng, hét thảm:
- Chó chết, thả ta ra! Đám nhân loại hèn hạ!
Uuuuuuu!
Nó tru lên từng tiếng thống thiết, Trì Kiếm Quy Nguyên trong tay Tần Vũ càng lúc càng hóa lớn, kiếm khí bén nhọn, mang theo ngũ hành chi khí, ầm ầm lao về đỉnh đầu con sói.

Cẩm Tú thấy vậy lập tức thi triển Thiên Uy Kiếm Trận trợ lực cho hắn, sát thương kiếm chiêu bên trong kiếm trận đột nhiên tăng mạnh, Tần Vũ trong lòng cũng thầm khen nàng một câu, quả là hiểu chuyện.
OÀNH!
Thân hình con sói bị chẻ ra làm đôi, chết ngay tại chỗ, Trì Nguyên Kiếm Khí sau khi rời khỏi mộc kiếm của Tần Vũ cứ một đường lao đi thế như chẻ tre, cắt đôi bất kỳ thứ gì cản đường, chém ra một rãnh nứt trên mặt đất rộng hơn một trượng, dài hơn năm trăm trượng, vô cùng khủng bổ.
Cẩm Tú nhìn thấy một kiếm này xong cũng phải hít một ngụm khí lạnh, hắn là ai, tại sao có những pháp bảo và kiếm chiêu nghịch thiên như thế này, nàng nuốt từng ngụm nước bọt, cảm giác như mình đang ở trên lưng cọp, bây giờ chỉ cần hắn tráo trở, hợp lực với người ẩn nấp đằng sau, oanh kích hạ sát nàng, tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Cẩm Tú lo lắng, đạp cước lùi lại phía sau, cố gắng thoát ra khỏi Ngũ Hành Sơn trước, lưng nàng chạm vào kim quang hộ tráo, bật ngược về phía trước một đoạn, nàng lo lắng nói:
- Lục huynh … huynh muốn làm gì ?
Hắn trưng ra một bộ mặt thân thiện, hai tay xoa xoa vô sỉ nói:
- Chưa trả thù lao cho ta mà đã muốn chạy sao? Tiểu muội!
Cẩm Tú trong lòng vô cùng lo lắng.
“Chết tiệt, hắn muốn cưỡng gian, cướp sắc mình ư?”
Nàng cẩn trọng tế lên pháp bảo phòng ngự, lại kích hoạt thập tầng kim chung tráo phù lục, gắt gao nhìn Tần Vũ, lo sợ hắn oanh kích nàng.
Lúc này Tần Vũ giở công phu ngoạm sư tử lên tiếng:
- 10 bình chân khí linh dịch, ngũ hành thuộc tính linh đan mỗi loại một viên tổng cộng 5 viên, lôi linh dịch vừa rớt ra ta thu, tiểu muội không có ý kiến gì chứ!
Nàng trong lòng nhỏ máu, hắn là người hạ sát, đã lấy toàn bộ tích điểm của Thiểm Sát Lang, bây giờ còn giở công phu ngoạm sư tử, nàng đúng là công cốc hỗ trợ hắn ăn hàng mà.
Cẩm Tú hung hăng nói:
- Huynh là tu sĩ hay là đạo tặc vậy?
Tần Vũ một bộ hung dữ nói:
- Hừ, hỏi hay lắm, người ở tu chân giới của ta, gọi ta là Sơn Vương Lục Thiếu Du!
Cẩm Tú rùng mình, đúng là nàng gặp phải đạo tặc rồi, nàng trong lòng hết sức lo lắng, cấp bách tính toán.
“Chết tiệt, xui xẻo thật chứ, hay là mở đường máu chạy trốn”
Nàng nhìn kỹ đại trận bố trí ở đây, cố gắng tìm ra trận nhãn để bỏ trốn, nhưng cấm chế bố trí ở đây quá mức quỷ dị, nàng không nhìn ra được sơ hở, làm sao tìm được trận nhãn.
Tần Vũ bên này thấy nàng chiến ý hừng hực, trong lòng vô cùng cấp bách.

“Tiểu nãi nãi, đừng nói đánh xong hung thú liền muốn làm thịt ta nha”
Hắn hung dữ nói:
- Nào có trả thù lao hay không, hay để ta lột sạch tiểu muội?
Cẩm Tú giận đỏ mặt nói:
- Ngươi dám ?
Tần Vũ cười khẩy, hắn nói:
- Có gì không dám ?
Nàng khẽ rùng mình, vừa nãy đánh Thiểm Sát Lang, chân khí trong cơ thể cũng sắp cạn kiệt, cùng lắm chống đỡ được trên dưới hai mươi chiêu nữa, nhưng bây giờ đang ở trong đại trận của hắn, lợi thế không thuộc về nàng.
Nàng cắn răng hòa hoãn nói:
- Ta trả thù lao cho huynh, huynh thả ta đi chứ !
Tần Vũ thấy nàng xuống nước, một thế ép tới:
- Cái này còn tùy vào tâm trạng của bổn đại gia.
Nói rồi hắn sờ cằm giả bộ suy nghĩ, làm nàng có chút lo lắng.
“Không lẽ hắn thật muốn cưỡng gian mình ?”
Tần Vũ đột ngột lên tiếng:
- Thêm một quyển Thiên cấp công pháp công kích của Hợp Thể kỳ cảnh giới!
Cẩm Tú tức giận nói:
- Ngươi … ngươi đừng có ép người quá đáng!
Quanh cảnh trước mặt nàng lập tức thay đổi, mê trận đã khởi động, thân ảnh Tần Vũ biến mất một cách quỷ dị, hắn cười gằn:
- Ta cho tiểu muội 5 phút suy nghĩ, sau 5 phút này, đừng trách bổn đại gia vô tình!
Lúc vừa nãy, vào phút cuối, mắt thấy con sói sắp chết, Tần Vũ liền cố ý bày ra Ngũ Hành Sơn đại trận vây nàng lại bên trong, tránh cho nàng lật lọng, đánh xong liền oanh sát hắn, hoặc ôm bảo bối chạy mất, thì hắn thật là lỗ to.
Được thế hắn liên tục ép giá nàng, đặc biệt là phải lấy tới tay Hợp thể kỳ công pháp, thứ mà đã tuyệt tích ở Thiên Huyền Đại Lục, con mồi đã ở trong tay hắn, lý nào hắn lại để nàng đi dễ dàng.
Cẩm Tú cắn chặt răng giọng dỗ ngọt nói:
- Lục huynh, lỡ như huynh lật lọng với ta thì sao ?
Tần Vũ cười cười nói:
- Bình thường thì thông minh mà sao bây giờ lại ngu vậy ?
Nàng có chút bực mình, nói:
- Này này, ngươi chửi ai ngu ?
Tần Vũ nói:
- Ta mà lật lọng thì đã giết nàng từ lâu rồi, hà cớ gì phải phí công như này?
Cẩm Tú cảm thấy hắn nói cũng đúng, đành cắn răng đánh cược một phen, vừa nuốt đan dược hồi phục chân khí vừa kéo thời gian nói:

- Huynh giải mê trận trước đi, muội giao đồ cho huynh!
Hắn cười gằn nói:
- Nuốt đan dược hồi phục chân khí xong liền đòi ta giải mê trận ?
Nàng trong lòng có chút hoảng hốt, bên trong này quả thật nhất cử nhất động của nàng đều bị hắn theo dõi, hết cách nàng đưa ra 10 bình chân khí linh dịch và 5 viên ngũ hành thuộc tính linh đan cho Tần Vũ trước.
Cẩm Tú dỗ ngọt hắn:
- Bây giờ huynh giải mê trận đi, huynh đừng dọa ta nữa!
Tần Vũ đâu có ngu, nàng dù sao cũng là Hợp thể kỳ ngũ trọng thiên, chiến lực lại không thấp, giải mê trận cho nàng oanh sát hắn hay gì.
Tần Vũ nói:
- Thôi không nhì nhằng, giao nốt thiên cấp công pháp, rồi muốn nói gì thì nói!
Cẩm Tú tức đến nỗi bộ ngực phập phồng, thân thể run rẩy dữ dội, Tần Vũ nhìn nàng đánh giá trên dưới một lượt, quả là mỹ nhân, chỗ lồi chỗ lõm có đủ.
Một quyển thiên cấp công pháp công kích Hợp Thể kỳ xuất hiện trước mặt Tần Vũ, hắn thu xong lập tức thuấn di đến sau lưng nàng, bóp mông nàng một cái rồi lao ra ngoài, để nàng thất thố đứng đó chửi rủa như điên:
- Khốn nạn, ngươi là tên khốn nạn, tên dâm tặc, vô sỉ, aaa … Lục Thiếu Du, ta thề sẽ thiến ngươi, aaa … ngươi quay lại đây cho ta …!
Tố Tố lao theo Tần Vũ nói:
- Huynh thật hư!
Tần Vũ cười cười, hắn vô sỉ nói:
- Ai bảo nàng dám tính kế chúng ta, cho nàng một bài học nhớ đời.
Cẩm Tú uất ức đến phát khóc, một lát sau Ngũ Hành Sơn cũng biến mất, trên mặt đất vẫn còn lại bình thủy linh dịch, và một bình đan dược chữa thương thất phẩm.
“Hừ, coi như còn có chút lương tâm”
Nàng hung hăng thu lấy thủy linh dịch rồi rời đi, mặc kệ đan dược chữa thương mà Tần Vũ để lại, đi được một đoạn, nàng hậm hực quay lại lấy bình đan dược rồi mới rời đi.
“Lục Thiếu Du ngươi là tên dâm tặc, khốn nạn, ta mà gặp lại ngươi, ta sẽ thiến ngươi”
Lúc vữa nãy, hắn bóp mông nàng có chút mạnh, bây giờ vẫn còn ê ê, mặt nàng đỏ bừng bừng không biết là đang tức giận hay là đang xấu hổ nữa.
Cẩm Tú tự dưng đứng lại ở trong rừng rậm hét lớn:
- Lục Thiếu Du ngươi là khuyển tử! Aaaaaa ta ghét ngươi ….
Hu hu …
Nàng ấm ức đến phát khóc, nàng nào có ý xấu gì với hắn đâu chứ.
Tần Vũ tự nhiên thấy ngứa cái lỗ tai, hắn ngoáy ngoáy một hồi, rồi lẩm bẩm nói:
- Chửi dai thế không biết!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.