Hồn Điện hết lần này đến lần khác bị Tần Vũ mưu hại, tổn thất trầm trọng, lão Điện Chủ vô cùng căm hận hắn, bởi vì vậy, lão đã âm thầm hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải giết chết được Tần Vũ.
Lúc này, thủ hạ của lão từ xa cung kính nói:
- Thưa điện chủ, người của Liệt Gia và Ma Tộc đã đến.
Lão nở một nụ cười dữ tợn, rồi rảo bước nhanh đến đại sảnh tiếp khách.
“Tần Vũ ngươi rửa cổ chờ ta đến, khặc, khặc!”
Lão vốn dĩ cũng không muốn chọc vào Tần thế gia, một đại thế gia đang lên như diều gặp gió ở thời điểm này, nhưng thế lực của lão bị Tần Vũ hắn hãm hại hết lần này đến lần khác, lão cũng không thể nhịn được nữa, liền quyết tâm móc nối với các thế lực có thù hận bất cộng đái thiên với hắn mà hợp tác.
Lúc này Tần Vũ đứng từ xa, phóng nhãn nhìn về tổng bộ Hồn Điện trước mặt, cuối cùng Tần thế gia cũng đã truy vết đến đây, trải qua hàng trăm năm trời, mới có thể phát hiện ra được manh mối, cộng thêm thiên phú trận pháp của Tần Vũ mà bọn họ vào được đến nơi này.
Không những vậy còn dùng trận pháp che giấu đi khí tức và hành tung của bọn họ.
Vô Diện Tam Quỷ âm thầm đánh giá lại một lượt thiếu chủ đứng trước mặt bọn họ, ban đầu bọn họ còn khinh thường hắn là một tên nhị thế tổ chỉ biết lợi dụng uy danh và thế lực phụ mẫu hắn mà ra oai ở Thiên Huyền Đại Lục, nhưng chỉ qua mấy chục năm ngắn ngủi, bọn họ đã phải lau mắt mà nhìn thế lực trong tay Tần Vũ.
Tốc độ này phải nói còn nhanh hơn lúc Tần thế gia lão tổ gầy dựng cơ nghiệp, nhưng suy xét cẩn thận mà nói, thì điều này cũng là bình thường, hắn có gia tộc chống lưng, nếu mà còn gầy dựng cơ nghiệp không nổi thì đúng là phế vật trong phế vật, quan trọng là thiếu chủ của bọn họ tận dụng ưu thế của mình rất triệt để.
Lúc này Tần Vũ ra hiệu rút lui, toàn bộ người của Tần thế gia lập tức theo hắn rời đi, lúc này Vô Diện Tam Quỷ lên tiếng thử hắn:
- Tại sao thế tử không triệu tập binh mã vây giết Hồn Điện!
Hắn cười cười nói:
- Bên trong hẳn sẽ còn chừa lại hậu chiêu để bọn chúng thoát thân, chúng ta cần một mồi như hoàn hảo để cao tầng bọn chúng xuất đầu lộ diện, rồi mới bắt đầu đánh hạ.
Hắn cười lạnh rồi nói tiếp:
- Lúc bọn hắn chạy về hang ổ, cũng là lúc hy vọng trở thành tuyệt vọng, khặc khặc!
Vô Diện Tam Quỷ khẽ rùng mình, tên thiếu chủ này của bọn họ, quả thực không thể chọc.
Biến hang ổ của Hồn Điện vốn dĩ là nơi rút lui an toàn nhất của bọn họ, trở thành cái bẫy diệt sát bọn họ, mưu kế của Tần Vũ quả nhiên kín kẽ.
Vốn bọn họ nghĩ hắn sẽ lỗ mãng mang quân đến đây, khua chiêng đánh trống vây giết Hồn Điện thị uy với thiên hạ, không ngờ hắn lại có suy nghĩ âm hiểm như vậy.
Lão quản gia lại hỏi hắn:
- Vậy con mồi là cái gì ?
Tần Vũ cười cười nói:
- Là ta, haha!
Bọn họ nhớ lại chuyện gì đó, khẽ rùng mình, ngày đó hắn không ngại mạo hiểm dẫn dụ ma tộc xuất đầu lộ diện một hơi diệt sát, quả nhiên là máu lạnh, ngay cả bản thân cũng mang ra để tính kế người.
Vô Diện Tam Quỷ không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng bọn họ cũng bắt đầu có chút nể phục tên thiếu chủ đang tiềm hành trước mặt.
Lão Thái bà thâm thúy nhìn hắn, nhớ lại câu nói ngày đó hắn nói với Long Đầu, những người thiên phú tu luyện có chút yếu hơn so với những người còn lại, nhưng lại có cơ trí hơn người.
- Nếu ngươi đánh không lại hắn, vậy thì dùng mưu hại chết hắn.
Tần Vũ hắn hội tụ cả hai yếu tố, thực lực có, cơ trí có, đúng là đáng sợ!
Cứ như vậy, hai năm tiếp theo, Tần Vũ dưới sự bảo hộ của Vô Diện Tam Quỷ và lão Thái bà âm thầm ngày đêm biến đổi đại trận ở đây, lại bố trí thêm tầng tầng lớp lớp trận pháp chồng lên, chuẩn bị cho đại kế của hắn, xung quanh hơn trăm dặm và ngàn dặm xung quanh, cũng được hắn cho thủ hạ ngày đêm âm thầm bày trí bố cục, thiết lập thiên la địa võng.
Lại qua thêm sáu tháng, lúc này, ở bên ngoài, mấy lộ thế lực đều đã nhận tin tình báo lão Thái bà mang Tử Yên và Tam Long trở về gia tộc lão bà bà để thức tỉnh thần thông huyết mạch bản mệnh, chỉ còn lại Tần Vũ và Kim Mao.
Hồn Điện và Liệt thế gia liên tục cho người truy xét cẩn thận, liền xác nhận gần đây hắn ra ngoài hành sự chỉ có một mình hắn và con khỉ nhỏ trên vai.
Tử Yên lúc này cũng đã hóa thành một con rồng nhỏ, quấn lên cánh tay phải của hắn, gần hai năm nay nàng có chút ngứa ngáy chân tay, nhưng được Tần Vũ liên tục cho ăn dị hỏa nàng mới chịu nhẫn nhịn hợp tác với hắn.
Tiểu la lỵ truyền âm nói:
- Ca ca, chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa!
Hắn truyền âm cho nàng nói:
- Mấy ngày nữa thôi, muội chịu khó một chút.
Nàng vui vẻ truyền âm lại cho hắn:
- Ca ca, ca nói thật chứ ?
Hắn khẽ gật đầu, từ trong bí cảnh chật vật lao ra, khắp người thương tích, khí tức yếu ớt cực điểm, vừa ra ngoài hắn đã hét lớn:
- Mau bảo hộ ta trở về Hoàng Đô!
Thủ hạ Tần thế gia cấp bách xuất hiện che chắn cho hắn chạy về Hoàng Đô, tin tức này lập tức đến tay Hồn Điện.
Tên phó điện chủ can ngăn:
- Có thể đây là một cái bẫy!
Lão điện chủ hừ lạnh nói:
- Bẫy, bẫy, lại bẫy ? Ngươi nói câu này biết bao nhiêu lần, mỗi lần lão Thái bà trở về gia tộc, ngươi đều nói như vậy, bây giờ còn chần chừ nữa, ngươi đợi hắn mang Bách Quỷ Quân Doanh đánh đến đây sao ?
Lão trầm ngâm một lát rồi nói:
- Dù là bẫy cũng phải đánh cược một lần, nếu thất bại, chúng ta rút toàn bộ nhân thủ về tổng bộ, mai danh ẩn tích một hai trăm năm, tài nguyên tích lũy vẫn có thể chống đỡ được, sau này thay tên đổi họ xuất thế lần nữa, Hắc Ám trường dạ đã đến gần, bọn chúng cũng không thể nào phí tâm tư truy quét chúng ta được.
Hai lão phó điện chủ cung kính nói:
- Nguyện nghe theo ý điện chủ!
Lão điện chủ cấp bách nói:
- Truyền tin cho Liệt thế gia, chúng ta lập tức lên đường, từ chỗ đó về Hoàng Đô phải mất 20 ngày di chuyển liên tục, bây giờ hắn đang bị nội thường, tốc độ hẳn là chậm đi, không được chậm trễ thêm phút giây nào nữa.
Lão vừa dứt lời, nhân thủ ào ào rời đi, tập hợp tất cả các lộ thế lực tiến hành truy sát Tần Vũ.
Người của Liệt thế gia ở Trung Nguyên lúc này đã cải trang thành người của Hồn Điện, tập hợp trong một mật thất bí mật, một giọng già nua lên tiếng nói:
- Tiếp cận được hắn liền lập tức tự bạo, không được sính cường!
Một tiếng rền vang.
- RÕ!
Tần Vũ vừa di chuyển vừa ho ra mấy búng máu liên tục, sắc mặt tái nhợt, hắn cấp bách nói:
- Dừng lại, mau dừng lại, ta không cầm cự nổi nữa rồi!
Thủ hạ Tần thế gia cấp bách ra mặt nói:
- Thế tử cố gắng di chuyển về thành trấn phụ cận ở đây quá nguy hiểm.
Bọn họ không hề hay biết là Tần Vũ đang diễn kịch, chuyện lần này chỉ có cao tầng mới biết đến, đây chính là điểm chí mạng, làm cho mọi thứ hoàn hảo, ngay cả phe mình cũng bị hắn che giấu.
Tần Vũ lại ho ra một búng máu màu đen, một mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc, hắn thều thào nói:
- Nghỉ một lát! Chúng ta sắp đến nơi rồi, cũng không có ai truy theo, không phải gấp gáp!
Thiên cấp sát thủ Ám Dạ Hành nghe thấy mật hiệu, liền lập tức biến mất, trở về Hoàng Đô cấp báo.
Người của Hồn Điện và Liệt thế gia đã bám theo hắn mấy ngày nay, xác định thương thế của hắn, càng ngày càng trầm trọng, nhưng bọn họ chưa vội ra tay, đang chờ hắn lọt vào điểm mai phục.
Hồn Điện liên tục phái người điều tra kỹ lưỡng phụ cận hơn trăm dặm xung quanh, xác nhận không hề có nhân thủ nào của Tần thế gia tiềm phục cả, lúc này lão phó điện chủ lên tiếng:
- Thưa điện chủ, đã cho người tra xét kỹ lưỡng, xung quanh 100 dặm không hề có nhân thủ của Tần thế gia mai phục.
Có vẻ như hắn thật sự vô ý bị thương, chúng ta nên hành động thôi!
Lão điện chủ lúc này lại vô cùng bình tĩnh, lão nói:
- Không vội, đợi hắn suy yếu thêm chút nữa, chúng ta liền ra tay!
Lão đã chờ cơ hội này mấy chục năm, bây giờ đợi thêm mấy ngày nữa, cũng không là chuyện gì to tát, đứng đầu một thế lực to lớn như lão, chút ôn dưỡng này vẫn là bình thường.
Bảy ngày sau, Bách Quỷ Binh Đoàn dưới sự thống lĩnh của ngũ đại thống lĩnh Tần Hạo, Ngạo Dương, sử dụng Bách Quỷ Dạ Hành lao đi trong bóng đêm một cách quỷ dị, một âm thanh, một cái bóng cũng không hề có, hơn nữa, tốc độ kinh hoàng, ẩn ẩn ngang với tốc độ của Độ Kiếp kỳ cao thủ, thẳng hướng tổng bộ của Hồn Điện mà lao đến.
Sắc mặt của ngũ đại thống lĩnh vô cùng ngưng trọng, binh đoàn phía sau bọn họ tỏa ra từng đoạt sát khí lạnh rợn người.
Một tên thủ hạ khác lập tức báo cáo lão:
- Đã cho người mai phục xung quanh một trăm dặm, tử sĩ sẵn sàng tự bạo khi hắn xuất hiện.
Lão điện chủ Hồn Điện cười lạnh nói:
- Thời cơ đã đến ra tay thôi!
Tần Vũ ở bên này cũng nhếch miệng cười khặc khặc như điên, trong lòng thầm nghĩ.
“Thời cơ đã đến ra tay thôi!”