Một khoảnh khắc cuối cùng kia chính Liễu thần là người hủy đi tia thần thức của mình lưu lại trên pháp bảo của Thạch Hạo, để hắn chết trong tay của Tần Vũ.
Nàng cũng là bất đắc dĩ, lưu hắn lại chỉ gây thêm họa cho Thạch Tộc và phiền phức thêm cho nàng, nếu đã bất trị thì nàng cũng không cần giữ hắn lại làm gì nữa, tùy tiện tìm một người khác thay thế là được, một cái Luyện Hư trung kỳ nhỏ nhoi mà thôi, không đáng nhắc tới.
Nếu Thạch Hạo biết được điều này, hẳn là hắn sẽ thu liễm rất nhiều, nhưng mà oái ăm thay, hắn thấy mình được Liễu thần trọng tâm bồi dưỡng lại tưởng nàng ưu ái hắn, nên càng phách lối, mà dẫn đến kết cục bi thảm như ngày hôm nay, trong mắt nàng hắn cũng chỉ là một cái công cụ mà thôi.
Lúc này ở bên trong Thạch Tộc tổ địa, Liễu thần truyền âm cho lão tộc trưởng nói:
- Kế hoạch thay đổi một chút, ngươi cho người liên lạc với hắn, chuyện còn lại ta sẽ an bài.
Lão tộc trưởng cung kính nhận mệnh:
- Vâng thưa chủ nhân!
Hơn 500 năm trước, sau khi nàng khôi phục được một phần thương thế, liền tìm một thủ hạ thay nàng hành sự ở đây, nàng bản thể là Liễu Mộc Thụ, vốn dĩ là thụ yêu, nên muốn hồi phục thương thế cần hấp thu lượng lớn huyết nhục của yêu thú.
Nếu tự mình ra tay sẽ vô cùng bất tiện, dẫn đến sự chú ý của cao thủ ở Thiên Huyền Đại Lục, thậm chí là hấp dẫn địch nhân của nàng tìm đến.
Chính vì vậy mà nàng ra lệnh cho thủ hạ của mình, thành lập Thạch Tộc, đưa ra nghi thức lập tế đàn để tế lễ huyết nhục yêu thú cho nàng đổi lấy sự bảo hộ của “Liễu thần”, sâu xa bên trong nghi lễ này chính là trợ giúp nàng hồi phục thương thế.
Nhờ vậy mà nàng yên ổn hồi phục liên tục trong 500 năm qua, thẳng đến vừa rồi khi Vũ tộc mạo phạm đến nàng, có lời lẽ xúc phạm nàng là một cái cây bị sét đánh mà thôi, nên nàng mới tức giận, một cành liễu chém sạch cao thủ của bọn họ, nhưng cũng vì vậy mà để lộ một tia khí tức của nàng ở đây, cho nên mới cấp bách bồi dưỡng Thạch Hạo để hắn săn giết yêu thú cao cấp, hiến tế cho nàng mau chóng hồi phục.
Nhưng hắn càng lớn mạnh càng chọc nhiều phiền toái, cường giả liên tục đến đây đòi người, để lộ tin tức của nàng ra bên ngoài, hấp dẫn sự chú ý của nhiều thế lực cự đầu ở Thiên Huyền Đại Lục, nên nàng cũng có chút không hài lòng với Thạch Hạo.
Thẳng đến khi Tần Vũ tìm đến tổ địa, nàng liền đề nghị hắn trợ giúp nàng hồi phục bản thể chân chính, bây giờ hạt giống đã nảy mầm, chỉ cần ngày đêm cẩn thận ôn dưỡng nữa là được, nên nàng dứt khoát diệt trừ mối tai họa ngầm Thạch Hạo tránh cho sau này phát sinh thêm nhiều phiền phức.
Vì nàng chuẩn bị phải chuyển thần hồn sang thân thể mới, lúc đó tu vi nàng sẽ rơi xuống một đoạn sâu, nếu cứ để hắn như vậy, quả thật chính nàng cũng không dám nói trước điều gì.
Lỡ như lúc nàng đang suy yếu nhất, hắn lại chọc đến một vị cường giả đỉnh tiêm ở Thiên Huyền Đại Lục, thì quả thật là phiền phức vô cùng vô tận.
Một tháng sau, Bách Quỷ quân doanh thế như vũ bão, hùng hổ bao vây Thạch Tộc tổ địa, hung hăng đòi diệt sát toàn bộ Thạch Tộc vì chuyện Thạch Hạo dám mạo phạm Tần Vũ ở Đông Tấn quốc, toàn bộ tộc nhân bên ngoài đều bị bắt giữ đưa về đây chờ ngày hành quyết, khí thế phô thiên cái địa, tu sĩ và thường dân vô cùng sợ hãi không dám đến gần.
Bách Quỷ chiến thiếp đỏ rực, như nhỏ từng giọt máu treo lơ lửng trên đầu Thạch Tộc tổ địa, đích thân lão tổ Tần thế gia cũng đến đây trợ uy cho Tần Vũ, khắp nơi trong Trung Nguyên xôn xao bàn tán dữ dội.
- Huynh đài, chuyện đó là thật sao ?
- Đúng vậy, cái tên Thạch Hạo đó chọc ai không chọc, chọc ngay Tần thế tử của Tần thế gia, bây giờ đích thân Tần thế gia lão tổ xuất mã trấn áp Liễu thần, đòi diệt sát Thạch Tộc.
- Lão thiên a, cao thủ Độ Kiếp kỳ đích thân ra tay lần này sợ là Thạch Tộc không xong rồi!
- Hừ, đáng lắm, cái tên Thạch Hạo đó phách lối vô cùng, ỷ thế Liễu thần gây chuyện thị phi khắp nơi, ai cũng thấy chướng mắt.
- Nhưng mà Liễu thần cũng không đơn giản, không biết kết quả sẽ ra sao.
- Ài, mạnh thì mạnh, nhưng mà làm sao có thể chống đỡ 1 vạn binh sĩ của Bách Quỷ quân doanh đây, mỗi người trong quân doanh của thế tử chiến lực đều không đơn giản.
- Hừ, ta còn nghe nói, Vô Diện Tam Quỷ cũng đích thân đến trợ giúp Tần thế gia lão tổ trấn áp Liễu thần, lần này lành ít dữ nhiều rồi.
- Thật vậy sao ? Huynh đài không nói giỡn chứ, bọn mai danh ẩn tích rất lâu rồi đi ?
- Đúng vậy, cao thủ Đại Thừa kỳ trong Tần thế gia cũng phái đến gần 20 người, thế này không thể cản nổi!
- Ài, ngày đó hắn lớn lối quá mà, một câu Tần Cẩu, hai câu Tần Cẩu, nếu có người dám xúc phạm tông tộc ta như vậy, ta cũng diệt tộc kẻ đó.
- Hắn chết còn không hết tội, lại còn liên lụy người còn sống, đúng là tai họa mà.
Lão tổ Tần thế gia cùng 20 vị cao thủ Đại Thừa kỳ cao thủ giao chiến với Liễu thần bảy ngày bảy đêm cuối cùng cũng diệt sát được Liễu Mộc Thụ vạn năm, cả Trung Nguyên rúng động, dường như Tần thế gia không có bao nhiêu tổn thất.
Lão tổ Tần thế gia ngược lại còn vô cùng sinh long hoạt hổ, ngày cuối cùng còn đứng giữa không trung, một chỉ phá tan Thạch Tộc tổ địa.
Tam đại thiên triều nhận được tình báo, hít vào từng ngụm khí lạnh, Tần thế gia Đông Vực đã mạnh đến bực này, bọn họ cho dù có liên thủ, cũng có chút khó khăn, Cát Đa cầm ngọc giản tình báo trên tay, thở dài thườn thượt, nở ra một nụ cười khổ.
Khắp nơi ở Nhân Tộc bàn tán xôn xao chuyện lão tổ Tần thế gia diệt trừ Liễu thần của Thạch Tộc, có nhiều người nói rằng ngày đó Liễu thần đang lúc suy yếu cực điểm nên mới bị diệt sát như vậy.
- Ngày đó ta chỉ dám đứng ở xa quan chiến, Tần thế tử khí thế vô cùng bá đạo, tế lên mộc kiếm, thi triển một chiêu danh chấn thiên hạ Lôi Diệm Trảm Thiên, chém lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí về phía Liễu thần cháy xém cả một góc đại thụ, vô cùng bá khí.
- Ài, ta đứng cách đó 500 dặm, mà chiêu thức vũ kỹ bạo nổ đinh tai nhức óc, Liễu thần cũng thật là mạnh mẽ, vậy mà có thể chiến bảy ngày bảy đêm với hơn vạn người, bọn họ liên tục luân xa chiến mới có thể hạ gục một gốc Liễu Mộc Thụ vạn năm này, quả thực ngày đó cao thủ của Vũ gia Minh Thiên triều chết không oan.
- Hừ, cuối cùng cũng chết dưới tay Tần thế gia mà thôi, bây giờ Tần thế gia Đông Vực, danh khí và chiến lực tuyệt đối là đỉnh tiêm Nhân Tộc Vực, thậm chí là cả Thiên Huyền Đại Lục, vô cùng khủng bố.
- Lão tổ Tần thế gia, ngày đó một chỉ kinh hồn táng đảm, xuyên thủng cả thân cây, đánh bật gốc của Liễu thần, vô cùng dữ tợn, bây giờ nhắc lại ta vẫn còn thấy rùng mình.
- Chậc chậc, bây giờ ai dám chọc vào Tần thế tử nữa đây, thế lực riêng của thế tử đã khủng bố, thế lực sau lưng ngài còn khủng bố hơn nữa.
- Ngày đó cũng tại bởi vì phút cuối Thạch Hạo kêu lên danh tự Liễu thần, Tần thế gia Đông Vực vì sợ Liễu thần trả thù nên mới ra tay diệt sát bọn họ trước.
- Đúng, đúng, cái tên đó đúng là mối họa mà, sinh ra đã khắc cha khắc mẹ, đúng là hung tinh.
Trước sân đình viện của Tần Vũ ở Hoàng Đô thành, lúc này có thêm một cây liễu, thân cây không quá to, cũng không quá nhỏ, ước chừng đã sinh trưởng được 50 năm, xung quanh linh khí nồng đậm, lâu lâu lại tản mát ra từng đợt hương thơm ngào ngạt, lan tỏa khắp nơi trong đình viện của Tần Vũ, mấy nhánh liễu khẽ đung đưa trong gió, làm người nhìn ngỡ như lạc vào tiên cảnh.
Tần Vũ hạ xong đạo phù văn cuối cùng, linh khí xung quanh cây liễu dường như biến mất hoàn toàn, nhìn nó bây giờ vô cùng tầm thường, nếu như có người nhìn thấy, cũng nhanh chóng quên đi mà thôi.
Hắn thở ra một hơi, xong xuôi đứng chắp tay với cây liễu rồi lập tức rồi đi, con Mực bình thường quậy phá khắp nơi vậy mà bây giờ an an ổn ổn nằm dưới gốc cây liễu, không dám phá phách.