Khí Vận Hệ Thống

Chương 242: Cút!






Hai năm sau, từ tháp tu luyện của thượng cổ Thanh Vân tông, một nam nhân trẻ tuổi chậm rãi bước ra bên ngoài, đệ tử xung quanh thấy hắn, vội vàng chắp tay hành lễ.
- Chúc mừng Tần kiếm tiên sư huynh đột phá thành công!
- Chúc mừng Tần sư huynh!
- Chúc mừng Tần sư đệ!
- Chúc mừng Tần sư huynh đột phá thành công!
- …
Tần Vũ năm nay vừa tròn 79 tuổi, đã là cao thủ Luyện Hư kỳ Lục trọng thiên, tốc độ này không tính là nhanh, cũng không phải là chậm.
Phóng nhãn mà nhìn, thiên tài cùng một thế hệ của hắn, có nhiều người chuyên tâm bế quan tu luyện, không màng thế sự cũng chỉ mới đạt tới Luyện Hư kỳ thất trọng thiên mà thôi.
Về phần con cháu thế gia Đông Tây nhị vực bởi vì bắt đầu phải xây dựng thế lực và tiếp quản sự vụ trong nhà, nên cũng chỉ loanh quanh ở cảnh giới Luyện Hư kỳ tam trọng thiên.
Cho nên nếu suy xét cẩn thận mà nói, tốc độ đột phá của Tần Vũ quả là khoa trương, mỗi lần hắn trở về tông môn bế quan liền sẽ đột phá, dường như không hề gặp bất cứ bình cảnh nào.
Con Thiên Cẩu lúc này cũng đã chạy đến bên cạnh hắn, nhìn nó bây giờ không khác gì một con cún nhỏ bình thường, toàn thân màu lông đen nhánh, chỉ khác một chỗ là tu vi của nó bây giờ đã là Đại Thừa sơ kỳ.
Ngày đó khi hắn bàn giao lại Thiên Cẩu cho hai vị lão thái tổ, bọn họ sau khi giải khai một phần phong ấn tu vi cho nó xong liền bảo nó đi theo hộ đạo cho Tần Vũ, đồng thời trích máu nhận chủ cho Tần Vũ và nó, nên bây giờ Tần Vũ chết nó chắc chắn cũng sẽ chết theo.
Về chuyện buộc nó phải hộ đạo cho Tần Vũ để làm gì thì hai lão cũng không nói rõ, nên hắn cũng không tiện hỏi thêm, đến lúc cần thiết bọn họ sẽ tự khắc lý giải cho hắn hoặc hắn sẽ tự hiểu rõ mọi chuyện.
Cho nên Tần Vũ cũng vui vẻ mang theo con Thiên Cẩu này bên người, dù sao có thêm một thần thú Đại Thừa sơ kỳ hộ đạo cũng là chuyện vô cùng tốt.
Sau khi từ biệt sư phụ xong, Tần Vũ bay lên không trung, hướng về sâu bên trong tông môn cúi đầu hành lễ một lần rồi mới rời đi, thẳng hướng ngoại môn mà phi hành.
Lão thái tổ gật gù nhìn theo bóng lưng hắn, nhỏ giọng nói:
- Không tệ, không tệ!
Lão thái tổ bà bà nói:

- Hy vọng sư đệ chọn đúng người!
Lão thái tổ không giận không vui nói:
- Cái gì đến sẽ đến, vạn vật luôn luôn biến hóa, cũng không thể nói trước được điều gì.
Lão thái tổ bà bà gật đầu rồi nói:
- Bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì sao ?
Lão khẽ vuốt chòm râu rồi nói:
- Vẫn vậy, có lẽ chưa đến lúc thích hợp, cũng có thể bọn họ chưa chuẩn bị xong.
Lão thái tổ bà bà nhẹ gật đầu, rồi hai người không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn về bầu trời xa xăm, ánh mắt của bọn họ đăm chiêu, sâu không thấy đáy, không biết là suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên lão thái tổ bà bà nói:
- Hắn cũng đã đột phá Lục trọng thiên, cũng nên cho hắn tiếp xúc với một vài chuyện rồi! Đưa hắn dần về đúng quỹ đạo, nếu không sẽ không kịp mất.
Lão khẽ gật đầu, nói đoạn, một thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, cung kính nhận ngọc giản trong tay lão, rồi lập tức rời đi.
Trên bầu trời Trung Thổ trời quang mây đãng, gió thổi nhẹ hiu hiu cuốn từng chiếc lá bây phiêu diêu trên không trung, một con Giao Long Đại Thừa kỳ ầm ầm bay lượn, chỗ nó vừa lướt qua để lại vân vụ cuồn cuộn, Tần Vũ chắp hai tay sau lưng, nhìn về Trung Nguyên rộng lớn trước mặt.
Tào Trọng Nhạc cưỡi Cửu Đầu Sư ngước nhìn lên bên trên, nở một nụ cười, không biết là có ý gì, đoạn hắn thúc sư tử chạy sâu vào trong sâm lâm, hắn lẩm bẩm nói:
- Tần huynh, hẹn ngày tái ngộ!
Hai cái khôi lỗi lao vun vút sau lưng hắn, trên tay xách theo đầu của Mãng Giao Đại Thừa sơ kỳ, máu tươi vẫn còn chảy ròng ròng.
Tần Vũ ở trên không trung nhìn xuống khu vực đổ nát bên dưới, cũng lẩm bẩm một cái tên:
- Tào Trọng Nhạc…
Ánh mắt hiện lên một tia kim quang sắc bén, rồi lệnh cho Tam Long tăng tốc về phía Đông Tấn Quốc, Tần Nhược Tuyết chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nên có chút không quen với tốc độ của Tam Long, ôm chặt lấy người của Tần Vũ.
Hai má nàng ửng hồng, bởi vì nãy giờ Tần Vũ cứ bóp cái mông của nàng, làm nàng có chút xấu hổ, nếu để người khác nhìn thấy, thật sự nàng cũng không biết phải chui vào đâu để trốn.
Ở bên dưới tán cây rậm rạp, người của Vạn Thú Tộc hai mắt sùng bái nhìn Tần Vũ, bọn họ vẫn còn nhớ như in hình bóng của hắn ngày đó, bây giờ nhìn thấy hắn, trong đầu bọn họ vẫn quanh quẩn câu nói ngày xưa, “Tại hạ Tần Vũ, thế tử Tần thế gia Đông Vực!”.
Miêu Y Tịnh hai mắt hung hăng nhìn về phía Tần Vũ, nàng nhỏ giọng mắng:
- Dâm tặc, ngươi lại còn dám ngang nhiên ăn hiếp nữ nhân như vậy!
Nói đoạn, bọn họ tiếp tục di chuyển về Trung Thổ, dường như có việc quan trọng cần làm ở đó, ca ca của Miêu Y Tịnh nói:
- Tên đó hẳn là người làm cho muội ngày đêm thầm thương trộm nhớ!
Nàng hừ lạnh nói:
- Hứ, ai thèm nhớ cái tên dâm tặc đó chứ!
Ca ca của nàng cười lớn:
- Ha ha, xem muội kìa, mỗi lần nói dối là tai lại đỏ như quả gấc!
Nàng xấu hổ, thúc vào hông Ám Lôi Báo chạy nhanh về phía trước, nàng nói:
- Xí, muội không thèm nói chuyện với ca ca nữa!
Ca ca của nàng lại càng cười lớn:
- Ha ha.
Năm ngày sau, Tần Vũ lững thững cõng Tử Yên ngồi trên vai dạo phố, mấy cái lão bà của hắn vẫn đang bế quan tiềm tu đột phá chưa có đi ra, nên hắn có chút nhàm chán, liền dẫn đám loi nhoi này ra ngoài hóng gió.
Tần Vũ thong thả tản bộ, nhìn ngắm xung quanh, hòa mình vào trong dòng người ở Hoàng Đô thành, hắn cứ thuận chân mà bước tới, qua một hồi lâu đã đi đến con sông ở ngoại ô, hắn đứng ở bến đò trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nhiên nói với thuyền phu ở đó.
- Ta muốn thuê một cái thuyền!
Tên thuyền phu mặt mày vui vẻ hớn hở nói:
- Công tử, thuyền nhỏ 5 hào, thuyền lớn 10 hào!
Tần Vũ đặt lên tay của tên phu thuyền ở đó 1 thỏi vàng, rồi nhảy lên cái thuyền lớn, chậm rãi xuôi mái chèo, chèo ra giữa sông.

Tên phu thuyền ngớ người, vội vàng cảm tạ Tần Vũ rối rít.
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử.
Tần Vũ mỉm cười, nhẹ gật đầu với hắn, rồi cứ vậy ung dung chèo thuyền, Tử Yên ở mạn thuyền, thích thú soi bóng của nó dưới mặt hồ, lâu lâu lấy tay vớt vớt mấy con cá nho nhỏ bơi lội xung quanh.
Mấy con cá bị thu hút bởi khí tức chân long, mà nô nức về đây, bơi theo chiếc thuyền nhỏ của Tần Vũ.
Con Thiên Cẩu cũng thích thú, đứng trên mũi thuyền, chóc cái mỏ nhỏ sủa ấu ấu mấy tiếng hù dọa đám cá sợ hãi bỏ đi.
Một con cá chép hung tợn, phóng lên khỏi mặt nó, quật cái đuôi thật mạnh vào người nó, làm nó ngã nhào lăn mấy vòng, tức tối nó sủa ỏm tỏi.
Tần Vũ cười cười, cái đám này thật ồn ào, chỉ có Ám Lôi Báo, lười nhác nằm trên mũi thuyền, kê đầu lên hai chi trước, lười biếng ngáp dài một cái, rồi lại thiu thiu ngủ, gió ở trên sông, thật mát.
Kim Mao ở trên cánh tay của Tần Vũ cũng lấy hai cái tay nhỏ xíu của nó bám lên mái chèo, chèo thuyền cùng với Tần Vũ, lâu lâu nó lại kêu chi chi mấy tiếng khoái chí.
Tới giữa sông, Tần Vũ mới ngừng lại, gác hai mái chèo lên thuyền xong xuôi, hắn ngả lưng lên đuôi thuyền, nhìn ngắm mây trời trong xanh bên trên, để dòng nước chậm rãi cuốn con thuyền đi xa.
Đoạn hắn ngâm nga một câu thơ trong quyển Ngã dục phong thiên.
Sơn bản vô ưu
Nhân tuyết bạch đầu
Thủy bản vô sầu
Nhân phong khởi trứu
Mặt hồ lăn tăn từng gợn sóng nhỏ, như đáp lại lời của hắn, vỗ bì bạch lên mạn thuyền, Tần Vũ cười cười, kim nhãn chớp động, không biết là hắn nghĩ gì.
Diệm Cơ thở dài, nàng cũng ngâm một đoạn:
Cố viên miễu hà xứ
Quy tứ phương du tai
Hoài Nam thu dạ vũ
Cao trai văn nhạn lai

Tần Vũ trong lòng thoáng động, nói như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không phải là người ở đây, Tần Vũ khẽ hỏi:
- Tỷ nhớ nhà sao ?
Nàng khẽ thở dài, gật đầu rồi nói với hắn:
- Còn đệ ? Nhìn như vô lo vô sầu, trong lòng lại gợn sóng, ta nói đúng chứ ?
Tần Vũ cười cười, hắn không thừa nhận, cũng không phản bác nàng.
Người ngoài nhìn vào hắn, chỉ thấy hắn một đường suôn sẻ, vô lo vô nghĩ, được gia tộc hết mực hỗ trợ gầy dựng nên cơ nghiệp hùng bá một phương như ngày hôm nay, trừ Diệm Cơ, người luôn ở bên cạnh hắn ra, mấy ai hiểu được nỗi lòng và hoài bão của hắn đây.
Trên không trung một thân ảnh quen thuộc, đáp xuống mũi thuyền, Tố Tố ngả lưng nằm lên tay hắn, nhỏ giọng thủ thỉ hỏi:
- Ca ca, ca có chuyện gì buồn sao ?
Hắn khẽ vuốt tóc nàng, không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn mây trời bên trên.
Tố Tố thấy vậy cũng không hỏi nữa, rúc vào ngực hắn, rồi cứ vậy thiếp đi, chỉ cần ở bên cạnh Tần Vũ là lòng nàng lại thấy bình an, tâm tình thoải mái nên mới có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Oành!
Hộ vệ của Tần Vũ kịp thời ngăn một kích này lại, hai mắt Tần Vũ sát khí nồng đậm nhìn về phía Thạch Hạo.
Tên Thạch Hạo cười gằn nói:
- Tên kia, đánh với ta một trận!
Tần Vũ cười nhạt rồi nói:
- Ngươi không đủ tư cách!
Nói rồi hắn khoát tay, thủ hạ của Tần thế gia ào ào lao về phía Thạch Hạo, hắn khó chịu hét lớn.
- Tên nhát gan, đánh với ta một trận.
Tần Vũ cười nhạt, rồi ôm Tố Tố rời đi, hắn là cái thá gì, mà muốn đòi đánh là Tần Vũ phải đánh, Tần Vũ buông một chữ vô cùng bá khí:
- CÚT!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.