Ngoại thành kinh đô Thương quốc, lúc này lão sư Tu Nhai đang đi qua đi lại chờ mấy tên thủ hạ trở về.
Đám thủ hạ của lão, cùng lũ ma nô đã thâm nhập vào thành hơn 3 ngày, đến nay vẫn chưa có liên lạc lại.
“Khốn kiếp, lẽ nào đã bị Tần thế gia phát hiện”
Lão đi tới đi lui, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Mẹ kiếp, lũ Tần thế gia chó chết”
Đột nhiên lão cảm thấy nguy hiểm nồng đậm, lập tức xoay người bỏ chạy, lão hét lớn:
- Chó chết! Các ngươi dám tính kế ta ?
Dứt lời, cửu trùng tiễn kinh thiên bắn thẳng về phía lão, lão sớm đã có chuẩn bị một chiêu này, liền tế lên pháp bảo bản mệnh phòng ngự, kích hoạt tầng tầng lớp lớp thủ hộ cường ngạnh chống đỡ.
Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!
BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG
Khóe miệng lão chảy máu, hai mắt căm tức nhìn về phía Tần Vũ, lão hét lớn:
- Cẩu tiểu tử, khốn kiếp, ngươi dám giết ta, Vạn Ma tông sẽ không tiếc giá nào truy sát ngươi.
Tần Vũ khục khặc cười lớn:
- Còn nếu như ta truyền ra ngoài rằng ngươi dẫn Tu Nhai đến tổ địa nhận truyền thừa thì lại như thế nào?
Mặt lão biến sắc, lão quát lớn:
- Thì lại như thế nào ? Ngươi dám giết truyền nhân của Vạn Ma tông, chính là tìm chết ?
Tần Vũ cười lớn:
- Ồ, truyền nhân của Vạn Ma tông không phải là thánh tử ma tộc đời này sao ? Chẳng lẽ, lão thái tổ cũng nhìn trúng huyết mạch của Tu Nhai như ngươi ?
Lão sư Tu Nhai tức giận quát lớn:
- Tự tìm đường chết!
Lão huy chưởng đánh tới Tần Vũ, một bàn tay hắc khí đen ngòm, cấp tốc bay về phía hắn, Tần Vũ liền đánh ra một chưởng đối chiêu với lão, đồng thời cấp tốc lùi lại.
Song chưởng va chạm, nhanh chóng nổ tung, dư uy chưởng lực của lão vẫn ầm ầm đánh tới phía Tần Vũ.
Tần Vũ lại nhanh chóng chém thêm một chiêu, kiếm khí lập tức đánh tan chưởng lực của lão.
Ngược lại.
lão vậy mà cắm đầu bỏ chạy, Tần Vũ nở một nụ cười quỷ dị.
Oành!
Một cao thủ của Tần thế gia, bất ngờ tập kích lão, chưởng lên ngực lão một chưởng làm lão hộc một ngụm máu tươi, đồng thời văng trở lại phía Tần Vũ, hai mắt lão hiện lên vẻ kinh hãi tột độ, hét lên:
- Vô Diện Tam Quỷ !
Lão Tam của Vô Diện Tam quỷ khục khặc cười lớn:
- Khặc khặc, không ngờ ngươi còn nhận biết được lão phu !
Ma tộc lão nhân cấp tốc tế lên pháp bảo hình phiên, phun lên một ngụm tiên huyết, pháp bảo cấp tốc hóa lớn, xung quanh người lão tản ra hắc vụ dày đặc, lão huy song thủ, chưởng về phía lão Tam Vô Diện Tam Quỷ, oan hồn cũng gào thét lao theo cực kỳ dữ tợn.
- Chết đi!
Bành!
Lão Tam rút kiếm chém nhanh một chiêu, kiếm khí cuồn cuộn lập tức chấn nát song chưởng của lão, rồi nhanh chóng tế lên pháp bảo hình cầu, oanh một kích cực nhanh về phía lão sư Tu Nhai, lão ta may mắn né tránh nhưng lại bị trúng chiêu Lôi Diệm Trảm Thiên của Tần Vũ.
Sau lưng lão hiện lên một đường kiếm dài, vết thương bị cháy xém, huyết nhục lẫn lộn, lão phun ra một ngụm máu, cay độc nhìn Tần Vũ.
Lão không ngờ kiếm chiêu của hắn lại có thể xuyên qua cương khí phòng ngự một cách quỷ dị như vậy.
Lão trước sau bị hai người tập kích vô cùng cấp bách, lão hung ác lao về phía Tần Vũ hòng giết chết hắn, rồi mở đường máu rút lui.
Lão Tam chắc chắn phải cứu Nguyên Anh bản mệnh của Tần Vũ, lão sẽ có thời gian để chạy trốn.
Nghĩ là làm, lão lần nữa tế lên pháp bảo hình phiên, từng tiếng gào thét rợn người vang vọng trong không trung, oan hồn cấp tốc bao trọn người lão lại, lao về phía Tần Vũ, từ bên trong lão lại tế lên pháp bảo hình kiếm nhỏ bằng hai ngón tay, cấp tốc tụ lực, chuẩn bị nhất kích tất sát Tần Vũ.
Đang đà lao lên, bỗng từ bên hông lão, một tia kiếm khí nồng đậm cực nhanh oanh tới.
Oành! Lão giơ lên pháp bảo hình khiên lên cật lực chống đỡ, hai tay lão tê dại, run rẩy từng đợt, mắt lão trợn lớn, lão hét lên kinh hãi:
- Lão Nhị, Vô Diện Tam Quỷ!
Dứt lời, lão Tam đã oanh tới, một chỉ bén nhọn, oanh tới ngang hông lão, lão chật vật né tránh, thoát được một chiêu.
Trong lòng vô cùng hoảng hốt, một người thì lão còn tự tin có thể đối phó, nhưng hai người thì lại là chuyện khác, lão cắn chặt răng, thiêu đốt tinh huyết bản mệnh, người lão biến lớn, hai mắt đỏ ngầu, sau lưng mọc ra đôi cánh, tốc độ tăng đột biến.
Lão lao nhanh đến ngay chỗ Tần Vũ, lại thấy hắn nở ra nụ cười quỷ dị, đùng một tiếng váng trời, Luyện Ngục Đại Trận khởi bạo, vây lão vào bên trong, Tần Vũ lại đạp cước lui lại phía sau, thi triển liên tiếp hai chiêu Xuy Hỏa Cầu và Lôi Đình Chi Nộ cản thế công của lão lại, thành công thoát hiểm.
Tần Vũ chia sẻ trận nhãn với hai người lão Tam và lão Nhị, bắt đầu viễn công tiêu hao lão ở bên trong.
Tần Vũ lật tay tế lên U Minh Đăng, hỏa diệm bốc cháy ngùn ngụt bên trong đại trận, liên tục tiêu hao cương khí hộ thể và pháp bảo phòng ngự của lão.
Lão sư Tu Nhai phun một ngụm tiên huyết lên pháp bảo phòng ngự, nhanh chóng bao bọc lấy thân thể lão, lại thả ra Nguyên Anh bản mệnh thần thông lao về phía Tần Vũ, lão đạp trên Vạn Hồn Hà lao tới thế không thể cản.
Tần Vũ tế lên pháp bảo phòng ngự hình mai rùa, cấp tốc hóa lớn, chặn trước mặt hắn, lại dùng phù lục Kim Chung Tráo kích hoạt tầng tầng lớp lớp chống đỡ, ngay cả tính năng hấp thu của Huyết Lân Giao Long giáp cũng được Tần Vũ kích hoạt.
BÀNH! BÀNH!
CHOANG!
Song chưởng nện thẳng lên cương khí hộ thể của Tần Vũ làm nó vỡ tan tành, quang mang hộ tráo của Kim Chung Tráo phù lục cũng nhanh chóng bị trấn nát, Tần Vũ hộc máu tươi văng ra sau, cố gắng hết tránh phi kiếm của lão.
Phi kiếm sượt qua cổ Tần Vũ để lại vết thương khá sâu, máu tuôn xối xả, nhưng cũng nhanh chóng khép lại, cực kỳ quỷ dị.
Tần Vũ cười gằn từng chữ:
- Phật Nộ Hỏa Liên, Bạo!
OÀNH! Một đóa phật liên ngũ sắc bạo nộ ngay chỗ của ma tộc lão nhân, đầu óc lão choáng váng, pháp bảo phòng ngự và nội giáp bị chấn vỡ từng mảnh, huyết nhục lẫn lộn, chưa kịp hoàn hồn, lão Tam trái, lão Nhị phải đã oanh tới.
- Nguyệt Trảm!
- Lôi Hỏa Chưởng!
Xoạt!
Bành!
Lão nhân ma tộc hai tay bị phế, một tay bị chém rụng, một tay bị chưởng nát bấy nhầy, hoảng hốt bỏ chạy.
Vết thương ở cổ Tần Vũ lúc nãy, bây giờ cũng đã hồi phục đôi chút, chỉ còn chảy máu.
Vì vậy hắn cũng nhanh chóng truy đuổi theo, ba người liên tục oanh kích truy sát lão sư Tu Nhai.
Lão nhị tế lên phi kiếm, miệng niệm chú ngữ, lập tức lao nhanh về phía trước, sinh sinh hóa lớn trên đầu lão nhân ma tộc, chém xuống người lão, lão cố gắng chống đỡ bằng những sức lực cuối cùng rồi mau chóng rút lui.
Một chém này lưu lại vết nứt dài hơn một dặm dưới mặt đất, rãnh nứt sâu hơn năm mươi trượng, rộng chừng một trượng.
Lão sư Tu Nhai dùng huyết độn phù cật lực bỏ chạy, nhưng tốc độ ba người bọn họ không hề thấp, đuổi theo gắt gao, đột nhiên trước mặt lão, một tia lôi điện mỏng như sợi tơ, khí tức cực kỳ khủng bổ lao tới.
Bành!
Một chỉ kinh thiên đâm xuyên ngực lão, từ lỗ nhỏ, một quả cầu lôi điện mau chóng nở rộ, oanh nát nhục thân của lão ma tộc.
Đoàng!
Nguyên Anh bản mệnh của lão hoảng hốt chưa kịp bỏ chạy, thì đã bị khốn long đằng trói chặt lại, kéo mạnh về phía sau.
Lúc này lão tổ Bối gia nắm lấy cổ của lão, cười gằn:
- Muốn chạy!
Lão giãy dụa trong tuyệt vọng, thảm thiết kêu lớn:
- Ngươi dám giết ta, Vạn Ma tông sẽ truy sát cả Tần thế gia!
Tần Vũ cười khẩy rồi nói:
- Đừng gấp, ta sẽ từ từ tra tấn ngươi thật thống khoái!
Dứt lời, Tần Vũ liền phong ấn thần hồn lão vào bên trong một cái pháp bảo, lại thả Cốt Linh Lãnh Hỏa trấn áp bên trong.
Bây giờ, chưa vội giết lão tránh bứt dây động rừng, đẳng cấp như lão, chắc chắn ở tông môn sẽ có hồn ngọc.
Một khi hồn ngọc vỡ nát sẽ gây ra chấn động không nhỏ, dẫn tới nhiều hệ lụy không đáng có, tốt nhất là nên kéo dài thời gian, để hắn có thể chuẩn bị thêm.
Tần Vũ chắp tay với ba vị lão tiền bối, đa tạ bọn họ đã ra tay giúp hắn.
- Đa tạ các vị tiền bối đã trợ giúp ta.
Ba lão đồng thanh đáp lời hắn:
- Thế tử quá lời, đây cũng là trọng trách của bọn ta!
Tần Vũ khẽ gật đầu, rồi cùng mọi người trở về kinh đô Thương quốc.
Ba ngày trước khi thủ hạ của lão sư Tu Nhai và ma nô thâm nhập vào kinh đô liền bị thủ hạ của Tần Vũ giết chết tại chỗ, chỉ chừa lại một tên để tìm ra vị trí ẩn nấp của lão mà phục kích, thuận lợi tóm sống lão.
Lão tổ hoàng thất và Hứa chử lão nhân mai phục ở một hướng, Tam Long, Tử Yên và lão tổ Bối gia phối hợp với Ám Lôi Báo chia ra mai phục ở ba hướng còn lại, lão có chạy đằng cũng không thể thoát được.
Mặc dù lão đã rất cẩn thận không sính cường, lập tức bỏ chạy nhưng lại liên tiếp rơi vào mai phục mà táng thân.
Trước khi tiến vào Thương quốc, lão đã cực kỳ thận trọng, nhưng chung quy lão vẫn xem thường thế lực của Tần thế gia ở Trung Nguyên, đặc biệt là ở Thương quốc.
Bây giờ mà nói, từ Thương quốc trở ngược về phương nam, đâu đâu cũng có tai mắt và thế lực của Tần thế gia, lão bước vào đây, chính là tự đưa mình vào miệng cọp.