Bây giờ mọi người đã điều tức xong, năm người bọn họ tập trung chú ý quan sát sâm lâm, Tần Vũ liền mau chóng nhận ra, nguyên cả sâm lâm này lại là một tổ hợp đại trận, cần phải phá giải từng bước tiến vào.
Vân Khê cũng là một trận pháp sư nên nàng nhanh chóng nhận ra điểm này, nàng và Tần Vũ cùng lúc lên tiếng:
- Sâm lâm này là một tòa đại trận!
Vân Khê ngượng ngùng nhìn Tần Vũ, Hoa Y Tiên cũng đã chú ý đến một điệu bộ này của Vân Khê.
Lúc này Tần Vũ đã phi thân xuống bên dưới, bắt đầu phá giải trận pháp, hai tay Tần Vũ liên tục huy động trong không trung, phá giải từng đạo phù văn của trận pháp, trận nhãn cũng từ từ bị lộ ra, nhanh chóng bị phá giải.
Vân Khê kinh ngạc nhìn về phía Tần Vũ, lần đầu tiên nàng thấy, có người phá giải trận pháp với tốc độ nhanh như vậy, bốn chữ thiên tài trận pháp mà tu sĩ ở Bắc Nguyên Thần Quốc phong cho nàng, bây giờ thật nhỏ bé với nam nhân trước mặt.
Tần Vũ có đỉnh cấp thiên phú trận pháp phối hợp với [Thần Nhãn], lại còn được nhận truyền thừa tiên cấp trận pháp ở trong Động Phủ của Viêm Phù Tổ Sư lão nhân, cho nên tốc độ thôi diễn và phá giải trận pháp của Tần Vũ nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Hơn nữa, lúc này Tần Vũ cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây quá lâu, tránh phát sinh biến số không cần thiết, trực tiếp ra tay phá giải trận pháp, mang bọn họ xuyên qua sâm lâm.
Tần Vũ cũng biến đổi tổ hợp đại trận ở đây thành của hắn, lưu lại hậu chiêu để sau này có thể rút lui hoặc phòng thủ đề phòng biến số ở ải tiếp theo, và đặc biệt là hai người bên cạnh.
Bọn họ chắc chắn cũng sẽ như hắn, ngoài mặt hợp tác nhưng trong lòng vẫn sẽ lưu lại một hai chiêu át chủ bài, phòng thủ đối phương.
Giống như lúc vừa nãy, bọn họ xông quan sa mạc Độc Sa Thiết Hạt, hai bên chủ yếu sử dụng pháp bảo và một hai chiêu có uy lực tương đối mạnh mẽ để xông quan mà thôi, sát chiêu chân chính đều được lưu lại, đó là điểm mấu chốt, dù sao bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau không có thân thiết hay hiểu biết nhiều về đối phương.
Xuyên qua sâm lâm hết hẳn nửa ngày thời gian bây giờ đã là chiều tối, bọn họ quyết định ở lại bên trong đại trận cho Tần Vũ bố trí nghỉ ngơi, rồi mai mới xông quan ải ba.
Tần Vũ bắt đầu đem dụng cụ nấu ăn đem ra bày biện chuẩn bị một lượt, thật ra, đến tu vi này bọn họ cũng không cần phải ăn uống như phàm nhân nữa.
Nhưng mà hầu như tu sĩ đều giữ thói quen ăn uống theo giờ giấc từ nhỏ, dù sao, ẩm thực cũng là một phần của cuộc sống.
Tần Vũ lấy ra một cái nồi lớn, bắt đầu pha chế nước lẩu, lẩu được Tần Vũ chế biến theo nguyên liệu ở Thiên Huyền Đại Lục, sử dụng toàn linh dược, nên mùi hương vô cùng hấp dẫn, hơn nữa, trong món ăn cũng có chân khí ba động.
Một bên Tần Vũ lại dùng chân khí sắc lẹm cắt thịt Sơn Ngưu ra từng miếng vô cùng mỏng, đủ tiêu chuẩn nhúng lẩu của nhà hàng 5 sao, vô cùng tinh tế, Vân Khê và Cát Đa sớm đã tò mò đến cực điểm, hắn đang nấu món gì đây, họ chưa từng nghe đến bao giờ.
Tần Vũ lại lấy ra một số loại rau dại mà thường dân hay ăn, rồi bày biện lên từng cái dĩa, bày biện xung quanh nồi lẩu trước mặt, sau đó lại phát cho mỗi người một cái bát và một đôi đũa, rồi hắn bắt đầu hướng dẫn Vân Khê và Cát Đa ăn lẩu.
Mấy nàng Tố Tố sớm đã được Tần Vũ dạy qua, hơn nữa, đã thưởng thức mấy lần vô cùng ghiền món này, nên sớm đã háo hức nãy giờ, chỉ chờ Tần Vũ làm xong là lập tức dùng bữa.
Cát Đa ăn một hồi liền quen tay, nhúng thịt Sơn Ngưu liên tục, mồm ăn đến đầy cả miệng liên tục giơ ngón tay cái với Tần Vũ, khen liên hồi:
- Lục huynh, huynh nấu ăn còn đỉnh hơn cả đầu bếp ở ngự thiện cung trong hoàng cung của ta.
Vân Khê thì khác, nàng vẫn còn giữ được dáng vẻ yểu điệu thục nữ, chứ không có bổ bả như huynh trưởng của nàng, nàng ngượng ngịu nói:
- Lục huynh, huynh có thể cắt thêm vài thớ thịt không ?
Tần Vũ vui vẻ cười haha nói:
- Được chứ, haha, mọi người thích là được!
Tố Tố cũng tranh thủ nói với Tần Vũ:
- Ca ca cắt cho muội mấy miếng gân Sơn Ngưu với!
Tần Vũ cười cười gật đầu đồng ý với nàng, hắn lôi ra nửa con Sơn Ngưu còn lại thành thục cắt từng thớ thịt bày biện lên dĩa, đưa đến trước mặt mọi người.
Vân Khê vừa ăn, vừa len lén nhìn Tần Vũ, nam nhân trước mặt này của nàng, một thân tu vi không tầm thường, lại thêm dung mạo cũng anh tuấn, lại có một thân trù nghệ tuyệt vời, vô cùng có mị lực.
Đặc biệt là cái mùi hương hấp dẫn của Tần Vũ, làm nàng bồi hồi không thôi.
Mọi người ăn đến no nê phủ phê mới chịu dừng lại, Vương Nhĩ Cát Đa chắp hai tay nói với Tẫn Vũ:
- Lục huynh, gặp mặt là có duyên, tại hạ Vương Nhĩ Cát Đa, thật muốn kết giao hảo hữu với Lục huynh!
Tần Vũ cũng mỉm cười, hào sảng đáp lời:
- Hảo, Vương huynh đã có lời, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh, từ nay kết giao hảo hữu với Vương huynh!
Nói rồi hai ngươi cười lớn một tràng, nhìn đối phương thật là thống khoái.
Nói đoạn Tần Vũ lôi ra hồng lâu tửu thượng hạng, lại lấy ra khô trâu làm từ thịt Sơn Ngưu, từ từ nướng lên, nhâm nhi với Cát Đa.
Cát Đa càng ăn càng nghiện, càng uống càng khoái, liên tục xưng hô huynh đệ với Tần Vũ, thẳng đến một hồi hắn cao hứng nói:
- Lục huynh, đệ thật hâm mộ tài năng trù nghệ của huynh, phải nói là đệ nhất thiên hạ.
Tần Vũ cũng không keo kiệt nói:
- Ở đây có vài cân khô trâu Sơn Ngưu, Cát Đa đệ giữ lấy mà dùng!
Hai mắt Cát Đa sáng rực, vui vẻ đón lấy khô bò từ tay Tần Vũ, cao hứng nói:
- Lục huynh quả thật hào phòng, sau này huynh đến Bắc Nguyên Thần Quốc, đệ bao huynh hết thảy, haha!
Nói đoạn Cát Đa lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Tần Vũ, rồi nói:
- Đến Bắc Nguyên Thần Quốc, huynh cầm một cái ngọc bài này, tuyệt đối có thể đi ngang ở thần triều! Miễn huynh không phạm phải trọng tội phản quốc, ta có thể bảo đảm cho huynh!
Nói rồi hắn lấy một tay đấm lên ngực ra uy, nháy mắt với Tần Vũ, rồi đột nhiên ghé sát tai Tần Vũ nhỏ giọng nói:
- Huynh phải mau chóng đến đó gặp đệ, đệ dẫn huynh đi Quỳnh Lâu thưởng thức mỹ nhân, hê hê!
Tần Vũ cũng bá vai hắn, nói:
- Đệ nói lời phải giữ lấy lời đấy!
Nói rồi hai người cười ha hả, ngửa cổ tu sạch hồng lâu tửu thượng hạng bên trong hồ lô, rồi sảng khoái nhìn nhau.
Hai bên cùng đồng thanh nói:
- Hảo huynh đệ! Haha
Hai bọn họ uống hết hồng lâu tửu thượng hạng, Cát Đa lại lôi ra rượu sữa ngựa Hãn Tuyết Bảo Mã trứ danh thần triều, say sưa đến sáng với Tần Vũ.
Cả hai đều không dùng chân khí triệt tiêu đi tửu lực, cứ vậy say sưa đối tửu trò chuyện với nhau, tận hưởng thời gian vui vẻ thống khoái này.
Sớm hôm sau, mấy nàng thấy cả hai nằm vật ra đất, xung quanh la liệt hồ lô đựng rượu mà lắc đầu cười khổ, đúng là nam nhân, gặp nhau một hai câu hợp ý, liền say sưa quên cả ngày đêm.
Tần Vũ cũng đã tỉnh, nhìn hai huynh muội bọn họ, rồi mỉm cười, đợi sau khi ra ngoài, hắn sẽ nói danh tự Tần Vũ cho bọn họ biết, lấy nghĩa huynh đệ hảo hữu đối đãi với bọn họ.
Hy vọng sau này có thể thành tri kỷ, dù có thể phải đối mặt trên chiến trường.
Tên Cát Đa này, tuyệt đối là người nghĩa khí, đáng để Tần Vũ kết giao.
Cát Đa cũng nhìn Tần Vũ, một đêm say sưa đối tửu trò chuyện, qua lời nói và hành động của Tần Vũ, hắn cũng hiểu sơ sơ nam nhân trước mặt này, nghĩa khí hào hùng, tâm hùng khí tráng, mang theo hoài bão to lớn, nhất định sẽ là kiêu hùng một phương, tuyệt đối đáng để hắn kết giao.
Nói đoạn, tự dưng hai người nhìn nhau bật cười một tràng dài, quả là hợp ý nhau.