Đột nhiên Tần Vũ không tìm kiếm nữa, hắn lôi ra một cái đùi Sơn Ngưu thật lớn, bắt đầu tẩm ướp gia vị theo phong cách hiện đại, nhóm lửa lên nướng, mùi thơm bắt đầu tỏa ra ngào ngạt.
Con mèo đần và Tử Yên nước dãi đã chảy ròng ròng, háo hức chờ Tần Vũ, hắn cười hắc hắc chờ nhân vật chính xuất hiện.
Cái mũi hại cái thân, khứu giác nó cực kỳ nhạy bén, không thể cưỡng nổi cái mùi hương này, thân thể nó cứng đờ ra, trong lòng liên tục tự mắng chửi.
“Khốn kiếp, ngươi là Thiên Cẩu đại nhân a, làm sao lại phải để tâm đến món nướng tầm thường ba xu như thế này được”
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng thân thể nó đã sớm đi ngang như con cua, từ từ đi lại chỗ Tần Vũ, nó liên tục tự mắng.
“Khốn kiếp thật, Thiên Cẩu, liêm sỉ của ngươi ở đâu, bản lĩnh của ngươi ở đâu”
Xa xa phía đám người Tần Vũ, một con chó mực đang ngồi dưới gốc cổ thụ, trông rất là đáng thương, bộ dáng vô cùng nịnh nọt.
Tần Vũ giả bộ không quan tâm đến nó, cứ chăm chú vào nướng thịt, chốc chốc lại tặc lưỡi xuýt xoa một phát.
Tố Tố một bên háo hức nói:
- Ca, món này gọi là gì tại sao lại thơm như vậy ?
Tử Yên một bên cướp lời:
- Tỷ tỷ, món này là thịt nướng ngũ vị, không những thơm, còn ngon cực.
Con mèo đần gật đầu lia lịa, nó và Tử Yên từng được Tần Vũ cho thưởng thức một lần, đến nay vẫn còn ghiền.
Con Thiên Cẩu nghe bọn họ nói như vậy, tính háu ăn càng trỗi dậy mạnh mẽ, cằm nó sớm đã chạy dài xuống đất, nó lết bằng hai chân trước, hai chân sau vẫn trong tư thế ngồi, từ từ nhích lại chỗ nướng thịt từng chút một, mỗi khi Tần Vũ nhìn nó, nó lại đứng yên bất động.
Tần Vũ lấy đoản đao nhỏ bằng bàn tay, bắt đầu cắt từng lớp thịt xuống, da thịt Sơn Ngưu được nướng giòn tan, bên trong miếng thịt mọng nước, từng thớ thịt thấm đều lớp gia vị, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Hắn đưa cho Hoa Y Tiên và Tần Tố Tố mỗi người một miếng để thử trước, vừa cho vào miệng, mắt Tố Tố đã sáng rực, một hương vị béo ngậy của mỡ kết hợp với lớp da giòn rụm, nổ rôm rốp trong miệng nàng, vô cùng ngon, mặt nàng và Hoa Y Tiên vô cùng hưởng thụ mỹ vị này.
Tố Tố nuốt xuống rồi nói:
- Oa, ca ca món này ngon quá, mau nướng thêm một cái đùi đi ca ca!
Con Thiên Cẩu bây giờ cũng chỉ cách bọn họ mấy bước chân, nó nhìn đùi Sơn Ngưu, đang nhỏ từng giọt mỡ xuống đống lửa bên dưới, mà hận không thể lao vào ngấu nghiến, cái mũi của nó bây giờ chỉ có mùi thơm của món thịt nướng trước mặt.
Tần Vũ hai mắt nhìn nó một cái thương hại rồi nói:
- Muốn ăn sao ?
Con Thiên Cẩu gật đầu liên tục, hắn cười cợt bảo:
- Nằm xuống!
Ấy vậy mà nó liền nằm xuống, con Thiên Cẩu điên cuồng tự mắng, “A, ngươi đang làm cái gì đây, liêm sĩ còn đâu hả Thiên Cẩu”, Tần Vũ lại bảo nó đứng hai chân, nó lại đứng hai chân, trong lòng vô cùng nhục nhã, nó tự nhủ, “Miếng ăn là miếng nhục a”, lúc này Tần Vũ mới quăng cho nó một miếng thịt.
Thiên Cẩu ngấu nghiến ăn, nó chợt cảm thấy, những món mình ăn trước đây, đều là thứ bỏ đi với với một miếng thịt nướng này, ăn một miếng bé như vậy, chưa thỏa cơn thèm, nó lại ra mặt nịnh nọt Tần Vũ, mong được hắn cho thêm miếng nữa.
Nhưng mà lúc này đám người Tần Vũ cứ ngấu nghiên chia nhau mà ăn, cái đùi cũng sắp bị ăn hết, trong lòng nó vô cùng cấp bách, rên ư ử từng tiếng, mong Tần Vũ cảm động, cho nó thêm miếng nữa.
Nếu không phải nó e ngại Bàn Cổ Chân Long Đại Thừa sơ kỳ trước mặt, nó sớm đã lao lên cướp cả cái đùi mang đi.
Ngày đó vì nó quá phá phách, nên Tiên Sơn lão thái tổ, phong bế tu vi nó lại, chỉ để lại thần thông, rồi đá đít nó ra khỏi Tiên Sơn, phạt nó vạn năm mới được trở về.
Không biết từ lúc nào nó đã đến sát bên Tần Vũ, một chân để lên đùi hắn, hai mắt tròn xoe, cái đầu nghiêng hẳn qua một bên, nếu không phải nó đang giả trang hóa thành một con chó bình thường, nó đã sớm nói, “Đại ca, cho đệ thêm miếng nữa”.
Tần Vũ thương hại nó cắt cho nó một miếng nữa, nó bắt đầu nhấm nháp ăn, thưởng thức mỹ vị hai mắt nhắm nghiền, vô cùng đắc ý, lão cẩu ta, diễn kịch cũng không tệ, rồi đột nhiên nó phát hiện, có gì đó không đúng, trên cổ nó có thêm một cái vòng, nó kinh hãi lùi lại ra xa, nhìn Tần Vũ kêu ăng ẳng.
Tần Vũ đá đít nó rồi nói:
- Lại còn giả bộ, ta xẻo cái đùi ngươi lên nướng!
Con Thiên Cẩu nịnh nọt nói:
- Lão đại, chúng ta có thể trước tháo cái vòng, sau lại nói chuyện được không ?
Tử Yên lấy khúc xương gõ lên đầu nó cái cộp, hung hăng nói:
- Ai là lão đại của ngươi ?
Con Thiên Cẩu chột dạ, cố gắng lết lại chân Tần Vũ ra sức nịnh nọt:
- Lão đại, chúng ta từ từ nói chuyện được không ?
Tần Vũ trực tiếp đá nó cắm đầu xuống đất, rồi lạnh nhạt nói:
- Có gì để nói chuyện, Tiên Sơn lão thái tổ bảo ta đến đây hầm ngươi thành canh, rồi mang xương cốt về phục mệnh!
Con Thiên Cẩu nghe xong, giật bắn mình, sống lưng thẳng tắp, cái đuôi cũng cứng ngắc, thẳng như cây cột, miệng cứng đờ, lắp bắp kinh hãi, nó mếu máo:
- Lão chủ nhân, ngài nỡ vứt bỏ ta như vậy sao … ư ư!
Tần Vũ một bên bắt đầu lấy ra nồi niêu xoong chảo, lại lấy hai cái đoản đao mài vào nhau từng tiếng nghe két két rợn người, Hoa Y Tiên và Tần Tố Tố một bên cũng phụ họa:
- Thịt đùi Thiên Cẩu hẳn là ngon hơn Sơn Ngưu rất nhiều.
Con Thiên Cẩu run rẩy, lắp bắp nói:
- Nhị vị đại tỷ, thịt chó dai lắm, vạn năm lưu lạc bên ngoài, chỉ còn da bọc xương, không có gì ngon đâu!
Tần Vũ đổ nước vào, chế gia vị nấu lẩu, nước bắt đầu sôi ùng ục, con Thiên Cẩu cấp bách, một điệu như cũ lết về phía hắn, giọng nịnh nọt:
- Lão đại, tha cho đệ một mạng, đệ bắt mấy con Sơn Ngưu bù lại cho lão đại!
Tần Vũ khinh khỉnh nói:
- Ta cũng rất muốn thử ăn thịt Thiên Cẩu!
Đột nhiên nó lật ngang, bốn chân chổng vó, co giật dữ dội, sùi bọt mép, le lưỡi, rồi hai mắt trợn ngược, hơi thở cũng biến mất, như thể đã chết rồi vậy.
Tần Vũ thở dài rồi nói:
- Ài, vẫn là đỡ mất công sát sinh một hồi.
Nói rồi hắn túm lấy một cái chân của nó lên, kè dao vào cổ, nó lập tức giãy dụa rồi ăng ẳng vô sỉ nói:
- Lão đại ta chưa có chết, ta chỉ bị sự uy vũ của lão đại dọa cho bất tỉnh mà thôi!
Tần Vũ hờ hừng nói:
- Thì sao?
Con Thiên Cẩu hiện nguyên hình vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Lão đại, đệ đi theo lão đại, lão đại tha cho đệ một mạng, đệ có thể độn địa trộm đồ rất là lợi hại, không chỗ nào không độn được!
Nói rồi trước mặt nó xuất hiện la liệt bảo vật và thảo dược, có cả mấy cái yếm của nữ nhân, nhưng nó cũng nhanh chóng thu lại, Hoa Y Tiên tức giận mắng nó:
- Ngươi … ngươi thật là đáng bị hầm canh!
Tần Vũ cũng không dọa nó nữa, hừ lạnh, rồi bảo nó:
- Nếu như ngươi không nghe lời, ta liền hầm ngươi thành canh!
Con Thiên Cẩu biết mình đã thoát khỏi một kiếp liền bắt đầu trang bức:
- Lão đại anh minh thần vũ, ngài thật là sáng suốt khi thâu một cái tiểu đệ như đệ.
Đệ đảm bảo mang bảo vật khắp thiên hạ trộm về cho lão đại.
Ngày trước áo yếm của thánh nữ Tiên Sơn, đệ còn trộm được!
Tần Tố Tố cốc đầu nó một cái cộp thật đau, hung hăng mắng nói:
- Ngươi còn nói nữa, ta nói ca ca cắt cái lưỡi ngươi xuống.
Nó uất ức nhìn Tần Vũ, mong hắn đỡ lời cho nó một câu.
Cái pháp bảo vòng cổ có chuông bạc đeo trên cổ này của nó, mang theo khế ước chủ tớ của nó, người nào nắm giữ pháp bảo, liền nắm giữ sinh mệnh của nó, hơn nữa, cho dù nó độn địa đi đâu, cũng có thể bắt nó độn địa trở về, cực kỳ quỷ dị.
Tần Vũ theo pháp quyết được hướng dẫn, phá giải một phần phong ấn tu vi cho nó, phóng thích toàn bộ thần thông, nó lập tức hóa lớn, to ngang Hắc Miêu, khí tức đại thịnh.
Nhìn thân hình nó như con cáo, toàn thân màu đen, giữa trán có đồ hình mặt trời, sau đuôi có một vầng trăng khuyết, giữa thân có một xoáy nhỏ, bốn chân có lông trắng dài trổ ra nhìn như hỏa diệm màu trắng, chớp động ẩn ẩn hiện hiện khí tức pháp tắc thiên địa tối thượng.
Nó lập tức thử độn địa, nháy mắt vượt xa ngàn dặm, nháy mắt trở về, nó vô cùng vui sướng, ngửa cổ lên trời, tru lên một tiếng, trấn áp sinh linh xung quanh.
Tần Vũ thấy nó như vậy, đá đít nó một cái, nó một bộ đáng thương chạy lại chỗ Tần Vũ, rồi nịnh nọt:
- Lão đại, lão đại vẫn là đệ nhất thần vũ!
Tử Yên xách cái lỗ tai nó, rồi trực tiếp leo lên lưng cưỡi, thúc vào hông nó, độn địa mấy vòng, vô cùng thích thú.
Bây giờ bên người Tần Vũ, ngoài ba nàng Tử Yên, Hoa Y Tiên và Tần Tố Tố, còn có một khỉ, một chó, một báo lẽo đẽo theo sau, trông vô cùng náo nhiệt.