Tần Vũ ngày đó sau khi "trừng phạt" mấy nàng xong, làm mấy nàng trốn đông trốn tây, hắn liền trở lại cai quản sự vụ, tự mình xem xét tình hình ở Đông Tấn Quốc và Đông Vực hơn mười năm nay, rồi mới quyết định đối sách và kế hoạch phát triển tiếp theo.
Đoạn nói về chuyện Trung Nguyên, tam đại thiên triều cũng đã chú ý đến động tĩnh phía nam, nhưng tạm thời bọn họ chưa thể đích thân xuất mã được, bởi vì ở phía Đông Bắc Trung Nguyên, tam đại thiên triều đang xảy ra xung đột liên miên.
Các cuộc xung đột diễn ra ngày càng gay gắt, bắt đầu từ những cuộc xung đột nhỏ ở những vùng tranh chấp, cho đến những cuộc xung đột lớn ở các nước chư hầu lân cận.
Nhung tộc mấy năm nay cũng liên tục cho quân đánh chiếm tài nguyên khắp nơi, nỗ lực mở rộng lãnh thổ và tầm ảnh hưởng của thần triều.
Chính vì vậy mà tứ đại thế gia chọn thời điểm này để tiến hành đẩy mạnh đại kế Bắc phạt, công khai hành động lộ liễu như vậy.
Đông Tấn Quốc 10 năm qua, dưới sự hỗ trợ của tứ đại gia tộc Đông Vực phát triển nhanh như vũ bão, sớm đã trở thành một cứ điểm quan trọng ở phía Tây Bắc Đông Vực (Tây Nam Trung Nguyên).
Trải qua mấy trăm năm ròng rã cài cắm thế lực, nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, lại hao tổn thêm hơn 10 năm cật lực triển khai đại kế, Đông Vực thế gia cũng thành công nắm quyền kiểm soát Thương quốc và Sở quốc trong tay.
Sau khi ổn định cục diện, liền ngày đêm âm thầm chiêu binh mãi mã, rèn luyện binh lực ở hai quốc gia này.
Lấy Đông Tấn quốc làm cứ điểm hậu phương chiến lược, xây dựng 3 quốc gia này thành chiến tuyến đầu tiên ở Trung Nguyên.
Tứ đại thế gia cũng nhanh chóng học tập theo Thường Hi, lấy đức phục người, chăm lo cho cuộc sống của bá tính và tu sĩ ở đây, nên nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của bọn họ.
Mặc dù trong thâm tâm bọn họ rất sợ hãi hung danh “Bách Quỷ chiến thiếp” và “Tần thế tử”, bởi chuyện ngày đó làm bọn họ nhớ mãi không quên.
Nhưng dần dà bọn họ liền nhanh chóng nhận ra, Tần thế tử chỉ ra tay tàn nhẫn với kẻ thù, những kẻ dám thách thức quyền uy của hắn, còn đối với bách tính muôn dân bên dưới, hết mực bảo hộ và chăm lo phát triển.
Hơn nữa, người của tứ đại thế gia lẫn thủ hạ của Tần Vũ ở đây, tuyệt đối tuân thủ quy củ, không hà hiếp thường dân, không bắt nạt tán tu hoặc chèn ép gia tộc nhỏ.
Tuyệt đối chính chính nghĩa nghĩa làm việc, lấy đức phục người.
Thẳng như vậy liên tục 10 năm, dân chúng và tu sĩ dần dần chấp nhận quân vương Tần thế tử Tần Vũ của bọn họ.
Bởi vì, bọn họ tự nhận thấy, cuộc sống ở Đông Tấn quốc đã thay đổi rất nhiều, từ những mùa đông đói rét, xác chết đầy đồng không có chỗ chôn, nay đã trở thành nhà nhà ấm no sung túc, đủ ăn đủ mặc, nhi tử của bọn họ được sống cuộc sống bình an không có chiến tranh liên miên hay bóc lột hà khắc như trước nữa.
Bây giờ trong lòng bọn họ, Tần Vũ như sát thần được lão thiên phái xuống giải phóng bọn họ khỏi cuộc sống khắc nghiệt, địa ngục chiến tranh ở vùng đất cằn cỗi này.
Tần Vũ thấy thái độ dân chúng sau mười năm như vậy cũng phải nể phục Thường Hi, quả nhiên là huyết mạch Gia Cát hành sự vô cùng hoàn mỹ.
Luận về chuyện này mà nói, cũng nhờ Tần Vũ quản thủ hạ cực kỳ nghiêm khắc, vô cùng phục tùng mệnh lệnh và quy củ, kết hợp với hành động Thường Hi mới tạo ra được kết quả mỹ mãn này.
Nếu không, chỉ một mình nàng nỗ lực xoa dịu dân chúng, mà binh sĩ của Tần Vũ cướp bóc, hà hiếp dân chúng và tu sĩ khắp nơi, chỉ thêm phản cảm, tăng thêm lòng căm thù trong dân chúng mà thôi.
Sau ba trận huyết tẩy, mưa máu gió tanh, hắn cũng thu tay lại, bắt đầu làm theo tôn chỉ xưa nay của Tần thế gia, lấy đức phục người, chính chính nghĩa nghĩa làm việc, bắt đầu thu phục nhân tâm, bởi bản thân hắn cũng hiểu rõ, chỉ cần một lần chấn nhiếp sát phạt mạnh mẽ là đủ, còn lại muốn phát triển một quốc gia hay một thế lực bền vững vẫn phải thu phục nhân tâm.
Ngày trước lão tổ Tần thế gia cũng như vậy, một đường huyết tẩy sát phạt là đủ, sau đó liền ngừng tay, lấy tôn chỉ lấy đức phục người phát triển về sau.
Cũng nhờ vậy mà Tần thế gia từ từ trở thành đệ nhất thế gia Đông Vực, đức cao vọng trọng.
Lão cũng rất hài lòng khi thấy Tần Vũ biết co biết duỗi như vậy.
Ngay trong việc quản lý thủ hạ dưới trướng cũng thế, mặc dù luật lệ hà khắc, cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng Tần Vũ thưởng phạt công minh, hệ thống thăng cấp bậc công bằng minh bạch.
Bọn họ chỉ cần phấn đấu và tích lũy chiến công liền có thể thăng cấp, không phải xu nịnh ai, nên hết lòng kính phục Tần Vũ.
Hơn nữa, hắn không bao giờ bạc đãi thủ hạ dưới trướng, thế lực hắn càng phát triển, tài nguyên chu cấp cho thủ hạ bên dưới cũng càng tăng, bọn họ cũng vì vậy mà dốc lòng làm việc cho hắn, bởi bọn họ biết cơ nghiệp của Tần thế tử càng mở rộng, lợi ích bọn họ được hưởng càng nhiều.
Đây là điểm trọng yếu trong việc quản lý thủ hạ của Tần Vũ, lấy lợi ích của bọn họ gắn chặt với lợi ích của hắn, làm bọn họ ra sức phấn đấu vì lợi ích của cả hai bên.
Hay thậm chí trong ba lần chinh phạt Trung Nguyên, toàn bộ binh sĩ dưới trướng đều được giữ lại bảo vật mà bọn họ thu được từ trong chiến đấu, không phải khai báo, không phải nộp lại.
Nếu có bảo vật và tài nguyên mà quân doanh cần, tuyệt đối ra giá xứng đáng thu mua lại.
Cho nên lúc sau, khi hắn tuyển thêm binh lực bổ sung cho Bách Quỷ quân doanh ở Đông Tấn quốc, tu sĩ mới ào ào kéo đến xin gia nhập vào quân doanh của hắn.
(xem lại chương 196)
Luật lệ hà khắc, quy củ nghiêm ngặt là để quản binh, nhưng lợi ích xứng đáng và thăng quan tiến chức công bằng minh bạch là để thu phục nhân tâm.
Tần Vũ sử dụng những công cụ này cực kỳ khéo léo, nên mới có thể liên tục tuyển mộ và đào tạo được thủ hạ dưới trướng tận tâm trung thành với hắn như vậy.
Một chiêu này của Tần Vũ cũng nhanh chóng bị các thế lực khác học tập theo.
...
Hôm nay là đại lễ cầu an của dân chúng khắp nơi trong Đông Tấn quốc, trước đây bởi vì nghèo đói, chiến tranh liên miên nên bọn họ cùng nhau chọn một ngày này để lập đàn cầu an, mong cho mùa màng năm tới bội thu, mong cho chiến tranh chấm dứt, cuộc sống thái bình ấm no.
Cuối cùng lão thiên cũng đã đáp lời bọn họ.
Lão bản khách điếm ở trong một góc Hoàng Đô thành, vui vẻ nói với mọi người:
- Hôm nay đại lễ cầu an, tiền ăn giảm một nửa! Haha
Mấy tên thường dân và tu sĩ nghe vậy vô cùng vui mừng, chắp tay cảm tạ lão.
- Đa tạ lão bản.
- Đa tạ lão bản, chúc lão ăn nên làm ra.
- Ha ha …
- Đa tạ ...
Nói rồi bọn họ xôn xao nói chuyện, cảm khái với nhau về một đoạn thời gian khổ cực trước kia.
- Ài, hơn mười năm trước ta không nghĩ chúng ta sẽ có một cuộc sống bình an như thế này đâu.
- Đúng vậy, chỉ tiếc lão gia nhà ta còn chưa kịp hưởng một ngày bình an, giá như Tần thế tử đến đây sớm hơn.
- Cũng may có mấy vị Tần thiếu phu nhân, 10 năm nay liên tục chăm lo cho cuộc sống của dân chúng Đông Tấn quốc, chúng ta mới có được một ngày hôm nay.
- Ài, ngày đó ta còn tưởng thay từ Chu hôn quân sang Tần hôn quân chứ.
- Suỵt! Huynh đài cẩn thận cái miệng chứ! Uy danh của thế tử không phải chuyện đùa đâu.
- Ài, ta là đang khen Tần thế tử mà, ngày đó mắt mù mới nghĩ thế tử là người như vậy! Haha.
Trên phố, đám trẻ con bây giờ cũng không sợ sệt binh lính khắp nơi trong thành nữa, vui vẻ chạy nhảy đùa giỡn khắp nơi, hi hi ha ha náo nhiệt cả thành trì.
Tần Vũ một bên nghe bọn họ nói vậy, cũng nở một nụ cười vui vẻ, con người là vậy, suy cho cùng mà nói, bọn họ vẫn mong một cuộc đời bình an mà thôi.
Hắn uống nốt bát canh hầm, rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng đặt xuống một xấp hoàng kim tệ thật dày, chậm rãi rời đi.
Tiểu nhị lớn tiếng chạy theo nói:
- Khách quan, chỗ này quá nhiều rồi!
Tần Vũ khoát tay nói:
- Ta trả cho tất cả mọi người ở đây!
Tử Yên ở trên vai hắn, mồm vẫn nhồm nhoàm nhai, nó nói:
- Ca, chỗ này bây giờ thật giống Trung Châu thành!
Tần Vũ cứ như vậy, dùng vũ kỹ che giấu khí tức, làm lu mờ sự chú ý của mọi người đối với hắn, hòa mình vào đại lễ cầu an của dân chúng nơi này.
Xa xa một góc phố, hai cái lão giả, mặc đạo bào một trắng một đen gật đù nhìn theo bóng lưng hắn.
Một người trầm ngâm nói:
- Ài, vẫn là sư phụ có mắt nhìn người!
Lão còn lại cũng gật đầu đồng ý.
- Đúng vậy, chúng ta cũng nên đi thôi!
Nói rồi hai lão từ từ hòa mình vào dòng người rồi lặng lẽ biến mất.
Uy danh có, nhân tâm có, một đời quân vương chỉ vậy là đủ!