Khí Vận Hệ Thống

Chương 193: Đông Tấn Quốc 1






Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ,
Sinh dân hà kế lạc tiều tô.
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Một đêm kinh thiên đó, tu chân giới Thiên Huyền Đại Lục chấn động không thôi, một câu nói “Nhất tướng công thành vạn cốt khô” của Tần Vũ cấp tốc lan truyền khắp nơi ở Nhân Tộc vực.
Huyết thoại của hắn bây giờ không còn là một trò đùa nữa, Tần Vũ đã từ một vị nhị thế tổ của Tần thế gia, thuế biến trở thành một thống lĩnh sát thần, sẵn sàng đồ sát địch nhân.
Luyện Ngục Đại Trận ngày đó, thiêu đốt Mãn Thanh bộ lạc thành lũy bảy ngày bảy đêm, tất cả hóa thành tro tàn.
Một tòa thành rộng lớn hơn bốn mươi dặm một đêm hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một cái chiến thiếp, Bách Quỷ chiến thiếp!
Chỉ trong một trận, Bách Quỷ chiến thiếp đã bắt đầu trở thành nỗi sợ hãi của các bộ lạc ở Trung Nguyên.
Chiến thiếp khắc hình mặt nạ Bách Quỷ màu đỏ ngày đó bị tộc nhân phương bắc khinh thường xé nát, bây giờ lại nặng nề vô cùng.
Bởi một cái chiến thiếp này được tô điểm bởi máu tươi của hàng vạn nhân mạng, kinh hồn táng đảm.
Mấy bộ tộc ở phía Tây Nam của Trung Nguyên, mấy tháng qua sống thấp thỏm lo lắng, sợ chiến thiếp Bách Quỷ đưa tới thành của bọn họ.
Diệm Cơ bởi vì chuyện ngày đó mà giận Tần Vũ ba bốn tháng nay không chịu nói chuyện với hắn nữa.
Nhưng Tần Vũ hắn cũng lười giải thích, bởi đó là chiến tranh, chiến tranh nào mà không có hy sinh và mất mát.
Hơn nữa, bọn họ dám coi thường Tần Vũ hắn, nên mới xé nát Bách Quỷ chiến thiếp, nên hắn càng phải làm như vậy, để cho tu chân giới biết rằng, Bách Quỷ chiến thiếp không phải là một trò đùa.
Tần gia lão tổ và Thiên trưởng lão ngược lại rất tán đồng cách làm này của hắn, muốn lập uy danh, vậy thì đừng nhiều lời, đánh một trận oanh liệt, lập thành hung danh.
Ở thượng cổ chi địa, Gia Cát Thường Hi hai mắt ưu tư nhìn về phía trận doanh của Tần Vũ, nàng buồn bã lo lắng, sợ một ngày Tần Vũ không còn là hắn ngày trước nữa.
Hoa có ngày nở lại, người không còn thiếu niên!

Nàng quay lại trong mật thất cố gắng đột phá Luyện Hư kỳ, sớm ngày kề bên hắn, cùng hắn chinh phạt Trung Nguyên, cũng có thể cảnh tỉnh hắn trước khi quá muộn.
Mấy tháng nay Tần Vũ tạm ngừng lại không tiến công nữa, một là tâm kế, đợi cho hung danh của hắn lan truyền khắp Trung Nguyên, quân địch lo sợ, chưa đánh đã bại tâm, rồi hắn mới suất lĩnh tướng sĩ lần nữa tiến công.
Hai là để quân do thám, thu thập đầy đủ thông tin về trận tuyến phòng thủ và bày bố phòng ngự của các thành trì bên trong Đông Tấn Quốc, đưa về cho Long Đầu phân tích đưa ra chiến lược, rồi dâng lên cho Tần Vũ lần nữa xem xét, lựa chọn chiến lược công thành.
Ba là để củng cố binh lực, để cho binh sĩ hồi phục thương thế, khôi phục trạng thái tốt nhất.
Bây giờ bên trong quân doanh, quân số đã lên đến 4000 người, tu sĩ liên tục được tuyển mộ để đào tạo cơ bản, rồi mới tham gia đánh trận.
Còn Bách Quỷ binh hai năm vừa qua, cũng liên tục sử dụng tháp tu luyện cùng đại lượng lớn tài nguyên nhanh chóng đột phá Hóa Thần kỳ cảnh giới, đến nay đã có 50 Bách Quỷ binh cảnh giới Hóa Thần kỳ, cùng với 150 Nguyên Anh kỳ đỉnh phong chi viện qua đây, với kết quả này Tần Vũ vô cùng hài lòng.
Lúc này bọn họ đồng loạt đeo lên mặt nạ Bách Quỷ, thoáng chốc, quân doanh tràn ngập sát khí.
Bách Quỷ binh đồng thanh hô lớn:
- THẾ TỬ VẠN TUẾ!
Bọn họ nói trước, binh sĩ trong quân doanh ào ào nói theo sau:
- THẾ TỬ VẠN TUẾ!
Quân doanh đột nhiên khí thế hừng hực, âm thanh vang vọng khắp ma thú sơn mạch.
Hôm nay là ngày Tần Vũ tổng duyệt binh, chuẩn bị lần nữa phát ra chiến thiếp Bách Quỷ.
Diệm Cơ trong lòng thở dài rồi nói:
- Bá tính thường dân vô tội, đệ hãy suy xét mà ra tay!
Tần Vũ không nói gì, phất tay ra hiệu cho sứ giả quân doanh mang chiến thiếp đưa tới Đông Tấn Quốc.
Quốc gia này được thành lập bởi những bộ lạc du mục ở phía Tây hơn năm trăm năm về trước, mưu đồ tập hợp lực lượng mở mang bờ cõi về phía Đông Bắc, mấy năm gần đây phát triển vô cùng lớn mạnh.
Trong hoàng tộc còn có cao thủ Đại Thừa sơ kỳ tọa trấn, phía dưới có tổng cộng mười bảy thành lũy bộ lạc chư hầu.
Bởi vì mấy tháng trước, Tần Vũ bảy ngày bảy đêm giết sạch Mãn Thanh bộ tộc, nên bây giờ, Đông Tấn Quốc tăng cường binh sĩ thủ hộ ở phía tây nam, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu cùng với quân đội của Tần Vũ.
Lão tổ hoàng thất Đông Tấn Quốc, cũng cầu viện binh của các thế lực khác ở Trung Nguyên, nhưng bọn họ cũng trả lời nước đôi, muốn mượn Đông Tấn Quốc dò xét thực lực của quân doanh Tần Vũ, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc lớn mạnh đến đâu.
Sứ giả Bách Quỷ binh của Tần Vũ, lúc này lăng không mà đứng, giọng nói ầm ầm vang vọng:
- Thế tử Tần Vũ, đưa đến Bách Quỷ chiến thiếp chiêu hàng! Lập tức tiếp nhận!
Oành!
Một tia kiếm khí cực nhanh, chém đôi người của sứ giả, chiến thiếp bị rạch đôi, lả tả rơi trong không trung.
Hai bên đánh nhau, không giết sứ giả, vậy mà Hoàng Thất Đông Tấn Quốc lại làm như vậy, tỏ ý khinh thường Tần Vũ đến cùng cực.
Lão tổ hoàng thất Đông Tấn Quốc làm vậy là để củng cố sĩ khí bên dưới, tăng thêm nhiệt huyết chống lại Bách Quỷ quân doanh của Tần Vũ.
Lão nói ầm ầm vang vọng cả thương khung Đông Tấn Quốc:
- Tiểu cẩu tử Tần Vũ ngươi dám đến đây, ta liền chém đầu ngươi xuống!
Nguyên Anh bản mệnh của sứ giả Bách Quỷ binh, vẫn ngạo nghễ đứng đó, đáp lời lão:
- Thế tử cho các người bảy ngày bảy đêm chuẩn bị sơ tán bá tính, sau bảy ngày, lập tức tiến công!
Nói rồi, Nguyên Anh bản mệnh của tên sứ giả mới bay đi.
Lão tổ Hoàng Thất sâu bên trong trọng địa, thoáng chốc rùng mình, phải là kỳ tài bậc nào mới có thể huấn luyện thủ hạ dũng cảm trung kiên bậc này, sứ giả nhục thân vỡ nát vẫn còn ngạo nghễ lăng không đứng đó truyền tin!
Tần Vũ thấy sứ giả quay về thảm trọng như vậy, liền trọng thưởng rồi phân phó cho người đưa hắn về Bách Quỷ cứ địa, tìm cách hồi phục.
Thời hạn bảy ngày cũng đã đến, Tần Vũ đứng trên đầu thành, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống binh sĩ bên dưới, hắn phất tay ra hiệu, bên dưới đồng thanh rền vang:
CHIẾN KÌ KHÔNG NGÃ, HUYẾT CHIẾN KHÔNG NGỪNG!
MÁU KHÔNG CHẢY KHÔ, THỀ KHÔNG ĐÌNH CHIẾN!
Tần Vũ hài lòng gật đầu, nhảy lên đầu Tam Long (tên của Giao Long Đại Thừa kỳ), ầm ầm lao đi trên không trung.

Binh sĩ bên dưới ào ạt phi hành đi theo sau lưng hắn, tai mắt của Nhân Tộc vực ở khắp nơi, liền đổ dồn về đây, chuẩn bị quan sát lần xuất binh thứ hai của Tần Vũ.
Lần này hỗ trợ hắn còn có Tần Hạo và Ngạo Dương, không những vậy Lâm Động cũng trực tiếp tham chiến.
Một đội quân 2000 người lúc này, đang đứng trước thành lũy đầu tiên của Đông Tấn Quốc ở phía Tây Nam.
Sứ giả của Bách Quỷ binh đoàn, lại tiến lên sát phía cổng thành, thanh âm ầm ầm vang vọng:
- Hai canh giờ nữa, Bách Quỷ binh đoàn sẽ tiến công nơi này, người không phận sự lập tức rút lui!
Bên trong thành, bá tính mấy ngày nay nghe tin chiến thiếp Bách Quỷ đưa đến kinh đô, liền sợ hãi tháo chạy, nay ở bên trong thành chỉ còn lại tu sĩ, và một ít thường dân không muốn rời bỏ quê nhà.
Tu sĩ lần này thủ thành, số lượng và thực lực cũng vô cùng lớn mạnh, bởi Đông Tấn Quốc muốn đánh phủ đầu Tần Vũ, Hợp Thể kỳ cũng có mười lăm tên, gồm một thống lĩnh và mười bốn vị phó thống lĩnh các binh đoàn.
Quân số địch nhân lên đến 5000 người, khí thế vô cùng khủng bố.
Tên thống lĩnh Hợp Thể kỳ đỉnh phong hờ hững nói:
- Không cần đợi hai canh giờ, bây giờ chúng ta liền đánh! Haha.
Tần Vũ vẫn như cũ, lặng yên đứng trên lưng Tam Long lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, hắn không hề kích động, một lời đã định, hắn sẽ thủ ước!
Tên thống lĩnh muốn kích động Tần Vũ lao vào giao chiến, lợi dụng trận pháp ở đây giết chết hắn.
Bọn họ cũng hồi hộp chờ đợi động tĩnh phía Bách Quỷ binh đoàn sau lưng Tần Vũ.
Nhưng dường như bọn họ rất là quy củ, một mực chờ đợi hiệu lệnh của Tần Vũ.
Hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, không khí bên trong thành vô cùng nặng nề, bọn họ hơi thở cũng bắt đầu ngưng trọng, tu sĩ Đông Tấn Quốc bất giác từ từ thủ thế sẵn sàng ứng chiến.
Tần Vũ khoát tay, hơn mười cỗ chiến xa kỳ dị, dần dần lộ diện, bắt đầu oanh kích từng quả hỏa cầu như đại đỉnh về phía Cực Châu Thành.
BÀNH! BÀNH! BÀNH!
Cực Châu thành của Đông Tấn Quốc khác với bộ lạc sơ khai Mãn Thanh, tích lũy đủ tài nguyên và được Hoàng Thất Đông Tấn quốc hỗ trợ để thuê trận pháp sư cao cấp thiết lập trận pháp phòng ngự cho toàn thành, cho nên Tần Vũ không vội tiến công, trước phá hủy trận pháp phòng ngự và công kích, sau mới cho quân ồ ạt tiến vào tàn sát.
Quang mang đại trận phòng ngự nhanh chóng mờ nhạt, mười cổ hỏa chiến xa này, Tần Vũ đổi từ hệ thống lại được hắn tích lũy Hỏa Cầu thuật mang theo khí tức năm loại dị hỏa làm đạn, không những vậy còn được Lâm Động khắc phù văn hỗ trợ công kích, tăng phúc sát thương lên trên hỏa xa, nên uy lực vô cùng khủng bố.
Tên thống lĩnh vừa nãy, bắt đầu có chút lo lắng, tên Tần Vũ trước mặt, tiến công bài bản, hắn khích tướng nãy giờ không có hiệu quả, theo kinh nghiệm chinh chiến của lão, những tên như vậy vô cùng đáng sợ.
Tần Vũ lúc này thấy quang mang phòng ngự sắp tiêu tán, chậm rãi tế lên Thần Khí Nhật Nguyệt Tinh cung, bầu trời đang quang đãng, bỗng nhiên tối lại, gió cũng như ngừng thổi, tất cả tập trung lại phía sau đuôi tiễn của Trụy Nhật Tiễn pháp.

Diệm Cơ thở dài, nhắm mắt thiền định, đệ đệ của nàng chọn con đường này, đã không thể quay đầu!
Một tia sáng lóe lên trên thương khung, oanh nát đại trận phòng ngự của Cực Châu thành, một tiếng bạo nổ ầm vang cả thành lũy.
BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG!
Phương viên 5 dặm trung tâm thành bị một tiễn này oanh nát bấy nhầy, hỏa diễm cấp tốc lan tỏa, nhiệt độ tăng lên chóng mặt, không khí xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo, tu sĩ Đông Tấn Quốc hít từng ngụm khí lạnh, e sợ nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ cùng tên thống lĩnh kia cùng lúc hô lớn:
- SÁT!
Tu sĩ hai bên lao vào quần chiến, Tam Long lao xuống phía dưới, lúc này nó như cá gặp nước, ào ào lượn quanh chiến địa, nuốt chưởng tu sĩ phe địch, luyện hóa thành sức mạnh cho nó.
Tam Long bây giờ vô cùng khoái chí, thậm chí cầu mong Tần Vũ đồ sát nhiều hơn nữa, nó sẽ càng mạnh.
Tần Vũ lần nữa súc thế oanh về phía của thống lĩnh quân địch.
Lão thấy chiêu này liền lập tức biến sắc, lão đã nghe đến uy danh của chín tiễn này, vội vàng dùng hết những thứ lão có, ngay cả thần thông Nguyên Anh bản mệnh cũng gọi ra chuẩn bị ngạnh kháng cùng với Tần Vũ.
Tử Yên thi triển Thủy Long Ngục, nhốt lão lại, lão hoảng hốt, cố gắng thoát thân nhưng đã chậm, cửu trùng tiễn pháp đã oanh tới, nhục thân lão nhanh chóng tan nát, Nguyên Anh bản mệnh cũng bị Cốt Linh Lãnh Hỏa nuốt chửng.
Thống lĩnh chưa kịp đánh đã đạo tử thân vong, sĩ khí quân địch giảm mạnh, trận hình đột nhiên rối loạn, binh đoàn của Tần Vũ thuận thế lao lên tàn sát tứ phương.
Chiến đấu diễn ra nhanh chóng trong ba ngày, Cực Châu Thành bị hạ, tu sĩ chưa đánh được bao lâu đã vội hàng, nhưng Tần Vũ không cho bọn họ cơ hội đầu hàng, hai bên giao chiến chém chết sứ giả, bây giờ lại muốn hàng, Tần Vũ không thể nào bỏ qua cho bọn chúng.
Chiến trận kéo dài hơn ba ngày ba đêm, tu sĩ Đông Tấn Quốc trấn thủ ở đây một hơi bị giết sạch, bá tánh bên dưới cũng bị liên lụy không ít.
Nhưng may mắn là Tần Vũ lần này không có đồ sát toàn thành, tha cho bá tính thường dân bọn họ một con đường sống.
Hoàng Thất Đông Tấn Quốc run rẩy nhìn chiến báo, một chữ bại đau thấu tâm can.
Lão tổ hoàng thất có chút hối hận, ngày đó nếu không cường ngạnh chém đôi sứ giả cùng với chiến thiếp, có lẽ bây giờ còn có thể hòa hoãn cầu hòa.
Lão tổ hoàng thất trầm giọng nói:
- Phái toàn bộ binh lực, phòng thủ Ung Châu thành.
Nói rồi lão cũng bay đi, tìm kiếm thêm viện binh hy vọng cứu vãn tình thế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.