Khí Vận Hệ Thống

Chương 145: Nhất Mạch Thần Tiễn 3






Dương Nguyệt Thiền cũng nhanh chóng đuổi theo hắn, nàng run rẩy giương lên Sơn Hà Tinh Cung muốn bắn hắn, nhưng mà tay nàng bị thương, không đủ kéo cung, hơn nữa, đây lại là truyền thừa đại điện, nàng cũng không dám hành động lỗ mãng.
Vào đến bên trong đại điện truyền thừa chân chính, Tần Vũ cũng ngừng lại, thả cước bộ chậm rãi, bắt đầu tiến về phía trước, hắn đứng từ xa, cúi đầu hành lễ với tượng của phu phụ Dương Tiễn lão nhân.
Dương Nguyệt Thiền cũng đứng ngang hàng hắn, bắt đầu hành lễ với tượng lão thái tổ của nàng, làm xong nàng liếc nhìn Tần Vũ, hận không thể một tiễn xuyên tim hắn.
Đang tức giận nhìn hắn, bỗng nhiên giọng lão tổ của nàng vang vọng khắp đại điện truyền thừa.
- Haha, hảo, hảo a … không ngờ sau mấy nghìn năm, truyền nhân của Dương Tiễn nhất mạch ta vẫn còn trụ lại được, hơn nữa đời này thiên tư không tệ.
Đoạn lão hỏi Dương Nguyệt Thiền về tình hình Dương gia, thông qua lời nàng nói.
Tần Vũ cũng hiểu đại khái, lần đó sau khi bị địch nhân oanh kích, họ liền kích hoạt bí cảnh truyền thừa, để nó truyền tống đi ẩn dấu trong thiên địa của Thiên Huyền Đại Lục, tránh cho tộc nhân bị người ta bắt giữ mà cướp lấy hoặc phá hủy truyền thừa ở bên trong bí cảnh truyền thừa.
Lão thái tổ mẫu của họ, vậy mà lần đó may mắn đào thoát được truy sát.
Vốn dĩ định nương nhờ Tiên Sơn, nhưng Tiên Sơn cũng bị địch nhân oanh sát, cũng sắp lụi tàn.

Lão thái tổ mẫu của Dương gia đành phải mang theo một ít tộc nhân chạy trốn, ẩn thế lánh đời, lần nữa gầy dựng lại Dương gia ở Thiên Huyền Đại Lục.
Bí cảnh truyền thừa, cũng một mực mất tích từ thời gian đó cho đến nay.
Bây giờ trong gia tộc của nàng, bởi vì lão tổ mẫu một mực bế quan gần nghìn năm nay không nhúng tay vào chuyện trong nhà, không biết còn sống hay đã chết.
Mấy thế lực nhăm nhe âm mưu xưa giờ, bắt đầu lộng hành, làm gia tộc nàng bắt đầu chia năm xẻ bảy.
Phụ mẫu của nàng cũng bị bọn họ hại chết để cướp lấy pháp bảo cảm ứng vị trí truyền thừa, ca ca của nàng dùng hết khí lực tự bạo, chặn lại tộc nhân, để nàng mang theo pháp bảo cảm ứng vị trí truyền thừa có thể đào thoát ra khỏi nơi đó.
Nàng lẩn trốn khắp nơi, thẳng đến mấy ngày trước, pháp bảo cảm ứng vị trí bí cảnh truyền thừa phát ra tín hiệu, dẫn dắt nàng đến đây nhận lại truyền thừa.
Lão thở dài:
- Đã xuống dốc đến như vậy, hẳn là nàng đã cực khổ lắm!
Lão là đang muốn nói lời an ủi đến thê tử của lão, lão thái tổ mẫu của Dương Nguyệt Thiền.
Lão ngừng lại chốc lát rồi lại thâm thúy nói:
- Pháp bảo cảm ứng vị trí bí cảnh truyền thừa chỉ có thể phát ra tín hiệu khi Nhật Nguyệt và Sơn Hà ở gần nhau.
Hai người các ngươi gặp được nhau, lại còn cùng lúc tiến vào bí cảnh này, tức là có duyên, đây là số mệnh an bày.
Bây giờ nàng đã hiểu, lý do vì sao mấy ngày trước pháp bảo mới chịu phát ra tín hiệu, có lẽ là do trùng hợp nàng đang lẩn trốn ở quanh đây, Tần Vũ cũng hướng về phía này, vô tình để Nhật Nguyệt và Sơn Hà cảm ứng được lẫn nhau mới kích hoạt pháp bảo cảm ứng vị trí bí cảnh truyền thừa.
Nói đoạn lão ngừng lại một chốc, rồi lên tiếng nói.
- Ài, Nhật Nguyệt Tinh Cung ở trên tay tiểu tử ngươi cũng không tính là thiệt thòi.
Nhưng trước khi truyền lại y bát cho ngươi, ta muốn ngươi lập thệ hứa với ta một chuyện.
- Tần Vũ nguyện nghe lão tiền bối phân phó.
Tần Vũ cung kính chắp hai tay về phía tượng của Dương Tiễn lao nhân mà đáp lời lão.

Lão trầm ngâm rồi nói.
- Nhật Nguyệt và Sơn Hà vốn dĩ là một cặp, hơn nữa ngươi đã lột xuống mặt nạ của nàng, ngươi phải lấy nàng làm thê tử, hơn nữa một đời này phải nhất mực bảo hộ cho nàng an toàn, nếu có thể hy vọng ngươi một ngày nào đó giúp Dương gia một lần nữa giương danh ở Thiên Huyền Đại Lục.
- Cái này tiểu bối nhất định có thể làm được!
Tần Vũ trực tiếp dứt khoát nhận lời, cái cung thần khí này quả thật giúp hắn rất nhiều trong thời gian qua.
Mặt khác, cũng chỉ là lấy nàng làm vợ, tiện tay bảo hộ gia tộc của nàng phát triển cũng không phải là việc gì quá đáng.
Chỉ cần như vậy, thuận lợi lấy đến tay truyền thừa của tu sĩ được tu chân giới cung kính gọi hai chữ thần tiễn cũng không hề thiệt thòi.
Dứt lời, còn không đợi Dương Nguyệt Thiền đồng ý, lão đã bao phủ hai người lại trong một cái lồng chân khí, trực tiếp thả ra xuân dược được chế từ giao đan của Mãng Giao cảnh giới Độ Kiếp kỳ vào bên trong, lão muốn gạo nấu thành cơm, buộc Tần Vũ với nàng chung một chỗ.
Tần Vũ cũng chung ý nghĩ với lão, tốt nhất nên như vậy, tránh cho nàng ghi hận vì lúc nãy hắn bắn nàng mấy tiễn mà không chịu hợp tác, dù sao Nhật Nguyệt và Sơn Hà phối hợp với nhau, uy lực cũng bạo tăng kinh khủng.
Có thêm một cái lão bà mạnh mẽ, sau này hắn cũng dễ dàng hoàn thành đại kế hơn.
Nghĩ là làm, Tần Vũ lật tay, đưa chân hỏa Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa hồi phục thương thế cho nàng, xong rồi lập tức hung bạo xé toạc quần áo của nàng, trực tiếp đè nàng xuống mà cưỡng bức.
Dương Nguyệt Thiền vẫn còn chút tỉnh táo, hai mắt lệ trào, khóc lóc nỉ non bên dưới, để hắn oanh tạc, qua một hồi, nàng cũng đã bị dục hỏa chiếm lấy, quấn chặt lấy hắn mà phối hợp.
Từng tiếng xuân quang rên rỉ khắp đại điện truyền thừa.
Qua một lúc lâu, hai người đã tỉnh, nàng thân thể trần truồng, da dẻ trắng nõn, nằm khóc nỉ non trong lòng hắn, trên mu bàn tay hai người, hiện lên hai ấn ký hình mũi tên, xác nhận đã thành đôi, từ nay về sau bọn họ có thể phối hợp Nhật Nguyệt và Sơn Hà với nhau.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về nàng, từ từ vuốt ve mái tóc của nàng, rồi hắn hôn nhẹ lên trán nàng, thủ thỉ nói nhỏ với nàng:
- Nàng yên tâm, đã là người của Tần Vũ ta, ta sẽ che chở cho nàng suốt đời!
Dương Nguyệt Thiền không có trả lời hắn, lặng lẽ lấy ra một tiễn, đâm mạnh lên vai hắn, hung hăng nói:
- Một tiễn này là vì chàng bắn ta, sau này còn ăn hiếp ta, ta một tiễn băng phong chàng lại.
Nói rồi nàng rút tiễn ra, tưởng là đã ngừng, không ngừng một mạch đâm thêm mấy nhát, làm hắn đau thấu xương, nhưng hắn vẫn ôm nàng như vậy, để nàng trút cơn tức giận.
Vết thương của hắn, nháy mắt liền lành lại, nàng có đâm cỡ nào cũng không để lại vết thương trên người hắn.
Thấy vậy, nàng càng đâm tới tấp.
Nàng bây giờ là đang giải tỏa hết nỗi ấm ức bấy lâu, phụ mẫu bị người ta hại chết, ca ca vì nàng mà chết cực kỳ thống khổ, nàng một mình chống chọi và lẩn trốn sớm đã mệt mỏi.
Vừa nãy còn bị hắn bắn cho bị thương, bây giờ liền lấy hắn ra làm bia trút hết nỗi ấm ức trong lòng.
Qua một hồi mệt mỏi, nàng dừng tay, quay sang khóc nức nở trong lòng hắn, Tần Vũ cũng hết cách, chỉ đành nằm ôm nàng trong lòng như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.