Tần Vũ qua một hồi quan sát cẩn thận liền lập tức nhận ra chổ này quả thật là địa thế thuận lợi cho tiễn thủ oanh tạc.
Cái rừng rậm này bố trí thành trận hình tự nhiên, cực kỳ hữu dụng cho xạ thủ đối địch.
Cứ cách một khoảng, sẽ có một vị trí vô cùng trống trải, xung quanh bao vây bởi những tảng đá to lớn, cùng với cây cối rậm rạp.
Đặc biệt là những cái cây ở khu rừng này, tán cây vô cùng rậm rạp, che khuất tầm nhìn, lẩn trốn ở trong này mà nói, cực kỳ khó phát hiện.
Xạ thủ ở trong khu rừng này, được địa thế tự nhiên hỗ trợ, chỉ cần địch nhân lọt vào khoảng trống lập tức sẽ bị tấn công tới tấp.
Không chỉ vậy, thung lũng xa xa đằng trước cũng như vậy, bên trong địa thế chật hẹp, tu sĩ dùng binh khí bình thường, rất khó triển khai toàn lực công kích.
Hai bên vách núi, lởm chởm đá và cây cối um tùm, quả thật là thiên đường cho cung thủ.
Tần Vũ nhìn mấy bảo vật và thảo dược ở những khu vực trống trải đó mà nổi lên lòng tham, nhưng hắn đã xác định đó là cái bẫy hắn cũng không dại gì mà tiến vào.
Mặt khác, phía trước còn có người tranh đoạt truyền thừa với hắn, Tần Vũ hắn cũng không dư dả thời gian để phá giải từng cái bẫy để thu lấy thảo dược và bảo vật.
Trước đoạt truyền thừa, sau lại đoạt bảo.
Nghĩ là làm, Tần Vũ lấy thần khí Nhật Nguyệt Tinh Cung ra, bắt đầu di chuyển hệt như cung thủ, lộ tuyến của hắn lợi dụng địa thế tự nhiên mà tiến tới.
Bí cảnh khảo nghiệm truyền thừa của thần tiễn, vậy nhất định phải phá giải bằng cung tiễn.
Đây là cách nhanh nhất và đơn giản nhất có thể, cường ngạnh xông loạn có thể kích hoạt tầng tầng lớp lớp trận pháp, lúc đó được không bằng mất.
- Bám sát ta, không được xông loạn, trước đoạt truyền thừa, sau lại đoạt bảo.
- Ân, muội biết rồi ca ca.
Tử Yên một mực bám theo sát hắn, có tiểu la lỵ theo bảo kê, hắn cũng an tâm phần nào.
Di chuyển theo lộ tuyến của cung thủ thường hay đi, sẽ kích hoạt trận pháp khảo nghiệm bố trí ở đây dẫn động yêu thú tới, Tần Vũ dùng [Thần Nhãn] dễ dàng phát hiện ra, nhưng vẫn cố tình dẫm vào, dù gì hắn cũng phải thể hiện để khí tức của Dương Tiễn lão nhân ở đây còn đánh giá và công nhận hắn, phải được lão công nhận thì Tần Vũ mới lấy được truyền thừa.
Xiu! Xiu!
Tần Vũ bắn liên tiếp hai huyền thiết tiễn dễ dàng hạ gục Hóa Thần Kỳ đỉnh phong yêu thú, hắn gia trì thêm Phong Lôi Long Diệm nên lực xuyên phá cực kỳ khủng bố, Hợp Thể Kỳ đỉnh phong còn không chống đỡ nổi, nói gì đến mấy con yêu thú này.
Uỳnh!
Thái Thản Cự Viên đột ngột oanh tới, Tần Vũ phi thân né tránh, lao về phía rừng rậm phía sau, lại liên tiếp bắn tiễn về hướng nó.
Con này có chút khó nhằn, tu vi Hợp Thể Kỳ Đỉnh Phong, lực phòng ngự cũng mạnh mẽ hơn Hàn Độc Thiềm Thừ rất nhiều, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, linh hoạt vô cùng, bọn chúng dù gì, gốc gác cũng là loài khỉ, cho nên rất là nhanh nhẹn.
Tần Vũ lại dùng phong bạo, bao vây nó lại, từ xa súc thế bắn khí tiễn mạnh mẽ về phía nó.
Bành! Đoàng!
Một tiễn ở cự li này, tốc độ nhanh khủng bổ, nháy mắt đã xuyên thủng đầu Thái Thản Cự Viên, Tử Yên ở một bên cũng trợn mắt há mồm, nó không ngờ ca ca của nó mạnh khủng bố như vậy.
Hỏa diệm và lôi điện oanh nát một vùng rừng rậm hơn trăm trượng.
Bởi vì Tần Vũ áp súc chiêu thức cao độ, tập trung vào một chỗ, nên phạm vi bị thu hẹp, nhưng sát thương lại lớn hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, Tần Vũ thuận lợi tiến đến chân núi của đại điện truyền thừa.
Trước mặt hắn bày ra một đại trận, hình nhân bên trong mang theo bia trên thân, ở những vị trí khác nhau có lẽ là khảo nghiệm độ tinh chuẩn của cung thủ đến tiếp nhận truyền thừa.
Tần Vũ hít vào một hơi, chuẩn bị tinh thần, tiến vào đại trận.
Xiu! Xiu!
Tần Vũ thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, dưới tình huống bị hơn chục hình nhân vây công, vậy mà như cá trong nước, di chuyển cực kỳ linh hoạt, né tránh công kích, tìm được khoảng trống, thi triển tiễn pháp oanh kích địch nhân cực kỳ chính xác.
Qua hơn hai chung trà, hắn cũng đã hạ hết hình nhân trong đại trận, Tử Yên ở bên ngoài, giơ lên ngón tay cái với hắn, miệng nịnh nọt.
- Ca ca, ca thật lợi hại!
Ở trên bậc thang đại điện, một thân hình mảnh mai đang vô cùng gấp gáp, nàng không ngờ thân thủ của Tần Vũ nhanh nhẹn như vậy, mặc dù vào sau nàng một lúc, nhưng mà bây giờ đã đuổi kịp đến đây, làm nàng có chút hoảng hốt.
Nàng giương cung, kéo căng dây, bắn một tiễn chứa hàn khí kinh người bay về hướng Tần Vũ.
Tần Vũ hừ lạnh, kéo căng Nhật Nguyệt Tinh Cung thần khí, phụ thêm dị hỏa Phong Lôi Long Diệm bắn nát hàn tiễn của nàng, cường ngạng lao thẳng về phía nàng.
Bành!
Phong áp thổi phần phật, dị hỏa đốt cháy một mảnh lớn đạo bào của nàng, làm lộ ra vài phần da thịt trắng nõn nà, nàng hoảng hốt dùng chân khí chứa khí tức băng lãnh bao lấy dị hỏa, cố gắng tách nó ra khỏi da thịt nàng.
Nàng chưa kịp hoàn hồn, Tần Vũ lại oanh tới, đừng tưởng nàng là mỹ nhân thì hắn sẽ nương tay.
Đối với Tần Vũ mà nói, đã là địch nhân không phân biệt nam nữ!
Xiu! Xiu!
Bành! Bành!
Hai tiễn liên tiếp oanh tới chỗ nàng đứng, nàng hoảng hốt hai mắt ngấn lệ chạy trối chết vào trong đại điện, trong lòng thầm cầu nguyện.
“Lão thái tổ, mong người phù hộ con lấy được truyền thừa, tiêu diệt ác nhân, đoạt lại thần khí Nhật Nguyệt Tinh Cung trên tay hắn”
Xiu! Bành!
Một tiễn sượt qua người nàng, nàng thân là cung thủ nên thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, kịp thời né tránh một tiễn này, nhưng tay kéo cung của nàng cũng đã bị thương, máu chảy không ngừng, sức chiến đấu bị giảm sút.
Tần Vũ cực kỳ thông minh, nếu đã là cung thủ, trực tiếp nhắm vào tay cầm cung của nàng, làm nàng không thể tiếp tục công kích.
Hắn không ra tay trực tiếp giết nàng, vì ngộ nhỡ nàng là truyền nhân của Dương Tiễn lão nhân, tý nữa lão một tiễn oanh chết hắn thì vạn kiếp bất phục.
Tần Vũ nãy giờ cũng là ngăn nàng tiến vào bên trong, để cho hắn kịp thời đuổi theo nàng.
Tần Vũ lướt tới, vậy mà cùng lúc tiến vào bên trong đại điện cùng nàng, hắn tốc độ cực kỳ nhanh, trực tiếp giật xuống khăn che mặt của nàng xuống, phòng khi nàng lấy được truyền thừa, hắn còn biết đường mà truy theo.
Tần Vũ thoáng chốc giật mình, khuôn mặt nàng cực kỳ diễm lệ, băng thanh ngọc thiết, khí chất lạnh lùng hệt như băng tiễn của nàng vậy, đôi mắt nàng đẹp long lanh, con ngươi màu xanh lam to tròn vô cùng xinh đẹp.
Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, hai mắt ngấn lệ, vậy mà lệ tuôn trào như mưa.
Hắn là không biết nhất mạch Dương Tiễn lão nhân, cung thủ nữ phải giấu mặt, đặc biệt là, nếu như để nam nhân nhìn thấy cả đời này chỉ có thể gả cho hắn.
Đây là luật lệ hà khắc của nhất mạch gia tộc nàng, truyền từ lão tổ mẫu xuống hơn mấy đời liên tiếp.
Bây giờ kẻ vừa mới đánh nàng thừa sống thiếu chết, lại cường ngạnh gỡ xuống khăn che mặt của nàng.
Nàng hai mắt lệ tuôn, hung hăng quát hắn:
- Ngươi ...!sao ngươi dám ?
- Có gì không dám !
Nói rồi hắn còn lướt ra sau lưng nàng, vỗ mông nàng cái đét, rồi mới phi thân lao vào bên trong, để nàng ngẩn ngơ đứng đó.
Tử Yên ngờ ngệch, một bộ lém lỉnh cúi đầu nói với nàng:
- Muội muội Tử Yên gặp qua đại tẩu.