Mắt thấy yêu thú đột ngột tấn công.
Tử Yên lập tức lao lên oanh tới tấp con Hàn Độc Mãng Xà, bởi vì trong mắt long tộc của nó, mấy con mãng xà này chính là loại thấp kém dơ bẩn nhất.
Kim Mao bên này cũng không chịu thua kém, hai tay cầm chắc côn bổng, vụt liên miên về phía một con Hàn Độc Thiềm Thừ.
Nó lúc này đã biến lớn, thân hình to gấp đôi Tần Vũ.
Cái côn của nó màu bàng bạc, trên thân khắc nhiều đồ án kỳ dị, hẳn là binh khí của gia tộc nương hắn ban cho nó.
Tần Vũ bởi vì khí tức dị hỏa nồng đậm, cộng thêm tu vi yếu nhất trong ba người, liền bị hai con Hàn Độc Thiềm Thừ chú ý vây công.
Tần Vũ gọi ra 12 phong châm, bắt đầu tiến hành bố trí Luyện Ngục Đại Trận, vừa hạ xuống phong châm thứ nhất, hắn liền phát hiện nó đã biến mất, hình như là bị lão Thái bà tịch thu.
Tần Vũ quả thực khóc lớn trong lòng, đó là sát chiêu lớn nhất của hắn a! Vốn dĩ hắn muốn vây từng con Hàn Độc Thiềm Thừ vào bên trong, ra tay hạ sát từng con.
Nhưng mà hình như lão Thái bà muốn hắn phải một chọi hai.
Hết cách, Tần Vũ liền tính toán thay đổi chiêu số, hắn tiến sát về phía Kim Mao, lập tức thi triển Thủy Hóa Độ Trạch, bao phủ lấy hắn và Kim Mao vào bên trong sương mù dày đặc, biến mất một cách quỷ dị.
Hai con thiềm thừ, đột nhiên không cảm nhận được khí tức Tần Vũ liền nhảy lui về sát nhau, cẩn thận ngó chừng xung quanh.
Lúc này Tần Vũ từ phía bên hông, đã súc thế thành công, chém một chiêu Lôi Diêm Trảm Thiên về phía hai con thiềm thừ.
Một con không kịp né tránh, liền bị trúng chiêu, từ bên hông rỉ máu, dị hỏa bám vào thiêu đốt liên tục.
Nó gào thét kêu lên từng tiếng đau đớn, một chiêu này Tần Vũ sử dụng cả Phong Lôi Long Diệm, trực tiếp xuyên qua cương khí hộ thể, đánh thẳng lên thân con thiềm thừ, sức xuyên phá cực lớn để lại một vết thương sâu trên người nó.
Đánh xong một chiêu này, hắn lật tay, dập tắt hỏa diệm đang bùng cháy xung quanh, lần nữa thi triển Thủy Hóa Độ Trạch ẩn mình vào bên trong, chớp mắt lùi xa ra khỏi hai con thiềm thừ sáu mươi trượng.
Từ nãy giờ, Tần Vũ chú ý quan sát hình như phạm vi công kích của hai con thiềm thừ, chỉ ở khoảng 50 trượng, hơn nữa, bọn chúng rất ít khi di động, khá là chậm chạp, có lẽ là sinh trưởng ở trong này, tầm nhìn hạn chế làm chúng thụ động trong việc di chuyển.
Tần Vũ từ xa vừa liên tục di chuyển trong sương mờ, vừa liên tục chém phong sát về phía hai con thiềm thừ, từ từ tiêu hao bọn chúng, bởi vì chân khí của hắn, được tôi luyện bởi Phong Lôi Long Diệm nên có thể xuyên phá và tiêu hao cương khí hộ thể.
Đối đầu với yêu thú Hợp Thể kỳ vẫn dễ hơn so với tu sĩ.
Bởi vì bọn chúng mặc dù có linh tính, nhưng suy nghĩ tính toán chiêu số thì vẫn còn kém xa nhân loại, chủ yếu dựa vào bản năng là chính.
Hai con thiềm thừ bị Tần Vũ chém liên tục, liền nhảy lùi lại, muốn thoát khỏi phạm vi Thủy Hóa Độ Trạch, một con thiềm thừ, vừa tung mình lên không trung đã bị Tần Vũ, chém một chiêu Phong Vân Kiếm Kỹ ngang qua bụng nó.
Một chiêu này hắn dùng Phong Lôi Long Diệm gia trì, trực tiếp xuyên qua cương khí hộ thể, rạch một đường dài, huyết nhục lẫn lộn, bị hỏa diệm bám lấy thiêu đốt không ngừng.
Máu nó văng xuống mặt đất, kêu lên từng tiếng xèo xèo, máu của Hàn Độc Thiềm Thừ cũng là một loại kịch độc vô cùng nguy hiểm.
Con thiềm thừ này, vậy mà ngoan độc lấy bụng tiếp đất, lại dùng chân khí quấn lấy dị hỏa, dập tắt dị hỏa đang thiêu đốt dưới bụng nó.
Phốc!
Con thiềm thừ còn lại bắn một nhánh cây Hàn Độc Mộc về phía Tần Vũ với tốc độ cực nhanh, Tần Vũ lách người né chiêu, lập tức lui về trong phạm vi Thủy Hóa Độ Trạch.
Phốc! Phốc!
Bọn nó lại bắn hai nhánh cây liên tiếp vào bên trong Thủy Hóa Độ Trạch phạm vi, lại liên tục huy lưỡi oanh loạn xạ trong sương mù.
Nhưng bọn chúng là không biết Tần Vũ ung dung đứng ở phía xa hơn đầu lưỡi bọn nó mười trường, từng kiếm từng kiếm, chém Liệt Diệm Trảm và Phong Sát lên lưỡi của bọn nó.
Lưỡi của hai con thiềm thừ thoáng chốc dày đặc vết kiếm, hai con độc vật này gào thét phẫn nộ, đột nhiên chúng nó nhảy lên không trung, lấy bụng tiếp đất.
Ầm! Ầm!
Dưới bụng hai con thiềm thừ, độc khí cùng chướng khí cấp tốc lan tỏa ra xung quanh, thổi bạt cả sương mù của Thủy Hóa Độ Trạch.
Tần Vũ vội vàng thi triển Cường Hỏa Hoàn bao bọc xung quanh thân hắn, lại huy kiếm chém liên tục Phong Sát và Liệt Diệm Trảm về phía trước, đánh tan độc khí và chướng khí.
Kim Mao đột nhiên lao lên đuổi theo con thiềm thừ, Tần Vũ liền mất đi tầm nhìn, hắn phi thân đuổi theo Kim Mao, thì bị lão Thái bà ngăn lại, một cành cây khô sượt qua người hắn nhắc nhở.
Tần Vũ thấy vậy cũng không hoảng hốt, hắn lật tay thi triển Phong Bạo Cường Hỏa Hoàn bao phủ một vùng rộng lớn, nhiệt độ và phong mang thổi bay chướng khí xung quanh, cung cấp cho Tần Vũ tầm nhìn.
Hai con thiềm thừ trước giờ sống trong hàn đàm, vốn chịu lạnh đã quen, bây giờ tiếp xúc với nhiệt độ cao có chút sợ hãi.
Bọn nó tung mình nhảy lui ra xa, Tần Vũ ở bên trong Phong Bạo Cường Hỏa Hoàn, súc thế, giương thần khí Nhật Nguyệt Tinh Cung, bắn xuyên thủng đầu một con Hàn Độc Thiềm Thừ.
Bành! Đoàng!
Một tiễn này uy lực kinh thiên động địa, bình thường vốn dĩ lực xuyên phá rất mạnh, bây giờ lại gia trì thêm thuộc tính xuyên phá của dị hỏa Phong Lôi Long Diệm lại càng khủng bố hơn.
Con còn lại hoảng sợ bỏ chạy, nhưng mà bọn chúng không biết, bởi vì thân hình to lớn vụng về, mỗi lần tung mình nhảy đi, liền lộ sơ hở để cho Tần Vũ oanh kích.
Hắn lần nữa, bắn ra một tiễn kinh thiên, giết chết con thiềm thừ còn lại.
Tần Vũ trong lúc đối chiến vừa quan sát vừa phân tích hai con thiềm thừ, tìm ra phạm vi công kích, để hắn có thể từ xa tiêu diêu tự tại, sử dụng viễn trình công kích từ từ trảm sát hai con thiềm thừ.
Hơn nữa, đối chiến hồi lâu hắn lại phát hiện bọn này di chuyển vụng về chậm chạp, mỗi lần tung mình nhảy là lập tức để lộ sơ hở.
Nắm kỹ được điểm yếu của đối phương, Tần Vũ liền trực tiếp sử dụng vũ kỹ mạnh nhất mà thuận lợi oanh sát.
Lúc này Kim Mao và Tử Yên cũng xuất hiện cùng với lão Thái bà, vốn dĩ bọn chúng hạ sát xong yêu thú liền muốn quay lại giúp Tần Vũ thì bị lão Thái bà bắt lại, để hắn một mình đối chiến với hai còn thiềm thừ.
- Thân thủ không tệ!
Lão Thái bà trả lại phong châm cho Tần Vũ, rồi nhàn nhạt mở miệng khen hắn.
Lão cũng là vô cùng hài lòng với Tần Vũ, thân thủ tên này nhanh nhẹn, trong lúc đối chiến nếu không thể hóa giải được tốc độ của Tần Vũ, liền không có cách nào làm hắn bị thương.
Tu sĩ bình thường bởi vì bị hạn chế tầm nhìn và thần thức bị chướng khí ngăn cản, nên thường xuyên bị bọn chúng tập kích oanh sát.
Cho nên đối với tu sĩ bình thường mà nói bọn chúng chính là nỗi ác mộng.
Lúc nãy nếu không có lão Thái bà, hẳn là ba người Tần Vũ đã bị bọn chúng bất ngờ tập kích từ lâu.