Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 6: Chữ Cổ





Không biết qua bao lâu, Âu Dương Huyền chợt mở mắt, cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.
Tay hắn bất giác sờ lên ngực.
Cơn đau nơi đó đã biến mất.
Không có máu bầm, cũng chẳng hề gãy xương.
Hoàn toàn lành lặn.
Chẳng lẽ mình chết rồi ? Một suy nghĩ nảy lên trong đầu.
Nhưng rồi hắn nhận ra bản thân đang ngâm mình trong một cái bồn nước.
Trừ khi cái gọi là địa ngục chỉ là bịa đặt, bằng không đây khả dĩ chỉ như một gian phòng.
Căn phòng rộng khoảng mười mét vuông.
Sàn nhà được lát đá vuông vắn nhưng bốn phía trống trơn, chẳng có gì ngoài một vài cái kệ.
Xa xa ở phía lối vào, còn có thể thấy một tấm màn che bằng vải lanh, phía trên thêu những họa tiết mà hắn chẳng rõ là thứ gì.
Đột nhiên, có cái gì đó vòng qua người hắn.
Nó mềm mại, lành lạnh, di chuyển từ cổ xuống dưới ngực.
Âu Dương Huyền hốt hoảng quay đầu lại, vừa lúc chạm phải một khuôn mặt.
"Làm sao vậy, cũng không phải lần đầu muội cọ người cho huynh"
Chỉ thấy người nói là một thiếu nữ, tầm 17 18 tuổi.
Làn da trắng nõn, tuy không đến mức kinh tâm động phách, nhưng tuyệt đối cũng là một mỹ nhân.
Nàng mặc một chiếc áo hở cổ, bên ngoài khoác thêm một tấm lụa mỏng màu hồng phớt.
Mái tóc đen dài, lấm tấm những giọt nước chưa tan.
"Cô là ai ?"
"Là ai ? Huynh không phải đêm qua uống quá nhiều, đến giờ vẫn chưa tỉnh đấy chứ.
Rốt cuộc nàng ta có bùa mê thuốc lú gì, cứ khiến huynh nhớ mãi không quên như vậy"
Giọng nói mang theo hàn ý, nhiều hơn là một chút ghen tuông.
Âu Dương Huyền không biết người trước mặt là ai, càng không hiểu nàng đang nói chuyện gì.
Hắn thận trọng lặn người sâu vào bồn tắm.
Nữ nhân thấy vậy thì hừ lạnh.
"Đêm khuya rồi.
Muội phải trở về.

Huynh vẫn là tự mặc quần áo đi"- Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Thẳng đến lúc bóng lưng nàng biến mất, hắn mới hoàn hồn trở lại.
"Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào ?"
Mang theo cảnh giác bước ra khỏi bồn, Âu Dương Huyền bất giác nhìn xuống hạ thể.
Chỉ thấy nơi đó cơ bụng rắn chắc, ở giữa thậm chí còn hiển lộ sáu múi cơ đều tăm tắp.
Họ Âu là một kẻ chăm thể thao.
Nhưng ở độ tuổi bốn mươi, cơ thể đã không còn giữ được phong độ như khi còn trẻ.
Thế nên khi thấy cơ bụng mình có múi, hắn liền cảm giác vô cùng kỳ quái.
Âu Dương Huyền rón rén đi đến cái kệ ở gần đó, phía trên xếp sẵn một bộ quần áo màu đen tuyền.
Có điều thay vì áo phông và quần bò như kỳ vọng, thứ hắn cầm lại là một bộ trang phục thời xưa.
Giờ thì hắn nhận ra, từ cách bài trí của căn phòng này cho đến nữ tử khi nãy đều có một hương vị cổ trang.
Âu Dương Huyền nghi hoặc càng sâu, bất đắc dĩ khoác tấm áo lên người.
Trang phục thời cổ thường có hai lớp, một bộ áo trong và một bộ khoác ngoài.
Bộ áo trong của hắn có màu trắng đính kèm dây buộc.
Áo ngoài có màu đen, tay bó, trên cổ còn đính viền bạc, tạo thành một điểm nhấn ở giữa ngực.
Ngoài ra còn một chiếc đai lưng, hai bao cổ tay cùng một đôi ủng làm bằng da.
Ăn vận xong xuôi, ánh mắt chợt dừng lại trước một vật hình tròn.
Thứ này trông như một cái nhẫn, khi sờ có cảm giác lành lạnh, không giống làm bằng gỗ, cũng chẳng phải kim loại.
Vẻ ngoài của nó đen xì, có chút ghồ ghề.
Chỉ là hắn không phải kiểu người thích trang sức, liền cất tạm nó vào túi áo trong.
Ngắm nghía bản thân hồi lâu, hắn bất giác nhớ tới Nàng.
Trước đây mỗi khi có dịp, nàng lại chủ động “ép” hắn đi mặc những thứ kỳ cục này.
Đơn giản bởi vì Nàng thích.
Nếu hiện tại thấy ta mặc những thứ này, liệu nàng sẽ nghĩ gì ?
Cố gắng xua đi hoài niệm trong đầu, Âu Dương Huyền bước qua màn che, tiến vào một phòng ngủ.
Căn phòng rộng rãi nhưng đơn sơ, ngoài trừ một cái giường và một chiếc bàn thì không còn gì khác.
Trên bàn đặt sẵn một tấm gương đồng và hai ngọn nến.
Giữa đêm hôm, khung cảnh này không khỏi có chút rùng rợn.
Âu Dương Huyền cẩn thận bước đến chỗ gương đồng.
Vừa nhìn vào trong, ánh mắt liền hốt hoảng lùi lại phía sau, suýt chút nữa là đụng phải tường.
Chỉ thấy trong gương là một khuôn mặt lạ lẫm, rất trẻ, chỉ vào khoảng 18, 19 tuổi.

Khuôn mặt có nét tuấn mỵ, nhìn khá giống mấy gã tiểu bạch kiếm thường thấy trên phim.
Âu Dương Huyền cố nén sợ hãi, hai tay không ngừng sờ nắn khuôn mặt mình.
Đây rõ ràng không phải là mơ, người trong gương chính là hắn, nhưng làm sao có thể…chẳng lẽ...
Một ý tưởng hiện lên trong đầu, một ý tưởng mà nếu vài ngày trước có người nói ra, hắn sẽ cho rằng gã bị điên.
Hắn xuyên không rồi.
Điều này nghe thật vô lý, bởi cái khái niệm xuyên không vốn chỉ tồn tại trong truyện.
Có điều đêm nay hắn đã chứng kiến quá nhiều thứ kỳ lạ, làm đảo lộn hoàn toàn thế giới quan từng biết.
Nếu như trên đời thực sự tồn tại những thứ như phù chú, trận pháp, vậy thì có lẽ nào xuyên không cũng là thật?
Nhưng nếu là xuyên không, tại sao hắn không có tý ký ức nào về nơi này ?
Không phải nhân vật chính mỗi khi xuyên không đều có ký ức của chủ thể sao ?
Hàng loạt câu hỏi bủa vây Âu Dương Huyền khiến hắn không thể làm gì khác ngoài việc đi ra mở cửa.
Cửa không khóa khiến lòng hắn như trút được gánh nặng.
Phía bên ngoài, bầu trời vẫn tối đen khiến hắn hoài nghi phải chăng vẫn còn kẹt trong Định Hồn Trận.
Nhưng rồi hắn nhận ra không đúng, bởi vì bầu trời có trăng và sao, xung quanh còn râm rỉ tiếng côn trùng kêu.
Nó khắc hẳn với vẻ im lìm như lúc còn ở bệnh viện.
Đóng cửa lại sau lưng, Âu Dương Huyền không ngừng suy tính.
Nếu nói hắn không thấy sợ vậy thì chính là nói dối.
Chẳng có ai bắt đầu ở một nơi xa lạ mà có thể dễ dàng thích ứng.
Đấy là còn chưa kể hắn chẳng nhớ bất cứ điều gì.
Nữ tử kia là ai ? Thế giới này là đâu ?
Chuyện gì đang xảy ra.
Hoàn toàn là một mảnh trống trơn.
Thế nhưng cũng không thể trốn mãi ở đây.
Cố gắng hít một hơi thật sâu, Âu Dương Huyền quyết định bước ra ngoài.
Căn phòng hắn đang ở tọa lạc tại một khu đất rộng, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh xen lẫn vài hòn non bộ.
Dựa theo quy mô, có thể thấy chủ nhân của nơi này là một kẻ giàu có.
Cách đó chừng năm mét là một cái hồ bán nguyệt.
Nước hồ trong vắt, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy vài con cá đang tung tăng bơi lội.
Bọn chúng không ngừng đớp mồi, làm rung động hình ảnh phản chiếu của cây cầu đá phía trên.
Cây cầu dài khoảng năm mét, được làm từ một loại đá phản quang, nối liền giữa hai bờ.
Nếu men theo đó sẽ tới một con đường khác có mái che, phía trên cứ vài bước lại treo một cây đèn lồ ng.
Đèn lồ ng đỏ treo cao kết hợp với khung cảnh trời đêm quả thực nhìn rất thơ mộng.
Đáng tiếc, Âu Dương Huyền chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức.
Toàn bộ giác quan đều đang căng cứng, cố gắng lắng nghe bất cứ tiếng động nào khả nghi.
Hắn sợ chỉ cần một giây lơi là, sẽ có một bóng ma nhảy ra làm thịt hắn.
May mắn thay, cả quãng đường đều suôn sẻ.
Điểm cuối con đường là một cánh cổng đang đóng.
Cánh cổng gỗ nằm giữa bức tường dài màu xám bạc, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng nặng nề.
Đặc biệt nhất là hai ký tự được khắc trên đó mà hắn nhận ra là hai chữ cổ.
Đây là một loại ngôn ngữ thời xưa, tạo thành từ nhiều nét và rất khó học.
Nàng từng dạy hắn rất nhiều về chữ Cổ.
Có điều hắn học chẳng được bao nhiêu.
Cũng may, hai từ này hắn biết, bởi vì trong đó có một từ chính là họ của hắn:
Chữ bên trái là chữ ÂU, chữ bên phải là chữ GIA.
ÂU GIA- Gia tộc họ Âu ? Trùng hợp như vậy sao?
Đang lúc định đẩy cửa bước vào, một giọng nói khàn khàn cất lên khiến hắn giật nảy mình:
"Đêm đã khuya, Thiếu gia không nghỉ ngơi sao ?"
Trong thoáng chốc, Âu Dương Huyền tưởng rằng mình nhìn thấy Tô Chi Nhạc.
Khuôn mặt người này không có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt đục ngầu.
Phần lưng hơi còng khiến lão trông như sắp xuống lỗ.
Cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, Âu Dương Huyền bình tĩnh trả lời:
"Có chút khó ngủ, nên muốn đi dạo một lát"
Lão già nheo đôi mắt, sau một lúc thì gật gù:
"Vậy ta không làm phiền, xin thiếu gia cứ tự tiện"
"Khoan đã"
Lão già quay đầu lại:
"Thiếu gia còn gì muốn phân phó ?"
"Đi dạo một mình có chút buồn tẻ, ngươi đi cùng ta đi"
Đây là người thứ hai hắn gặp ở thế giới này, đương nhiên phải tìm cách moi thông tin.
Mặc dù làm như vậy có chút nguy hiểm, nhưng dựa vào cách xưng hô, dường như người này là một hạ nhân.
Điều này sẽ khiến lão không thể truy vấn hắn quá nhiều.
Lão già thấy Âu Dương Huyền yêu cầu mình đi cùng, cũng không phản đối.
Hai người một già một trê cứ như vậy mà tiến vào.
Sau một hồi, Âu Dương Huyền chủ động lên tiếng:
"Dạo gần đây, trong nhà có chuyện gì lớn?"

Lão già trả lời:
"Không nghĩ thiếu gia hôm nay lại có hứng thú với chuyện trong gia tộc, không rõ thiếu gia muốn hỏi cụ thể chuyện gì ?"
"Tuổi ta hiện tại cũng không còn nhỏ, ta cảm thấy nên quan tâm đến chính sự nhiều hơn.
Có chuyện gì quan trọng ngươi cứ nói đi"
Lão già cung kính đáp:
"Bẩm thiếu gia, ngoài Đại điển gia tộc ba tháng tới thì cũng không có việc gì lớn.
Phụ thân ngài và Lão gia chủ đã gửi thư đến các phân chi ở thành trấn xung quanh.
Ngoài một số ở quá xa thì chín phần đều đã nhận được tin tức"
Âu Dương Huyền nhíu mày, hắn để ý đến sáu chữ “ Phụ thân ngài” và “Lão gia chủ”.
Xem ra phụ thân người này có vị trí không nhỏ trong gia tộc, nhưng cũng không phải là gia chủ.
"Nói tiếp đi"
"Vâng.
Hai ngày trước tiểu thư Lâm Uyển Nhi và công tử Âu Mã Thành đều đạt đến cảnh giới Tôi Thể đỉnh phong.
Đặc biệt, Âu Viên Viên tiểu thư đã thành công bước vào Hóa Hải Cảnh.
Xem ra Đại điển năm nay, thiếu gia lại có thêm một đối thủ cần chú ý"
Sau đó dường như sợ Âu Dương Huyền phật lòng, lão nói tiếp:
"Đương nhiên so với người đã đạt đến Hóa Hải Đệ Tam Tầng như thiếu gia thì thành tích này không đáng nhắc tới"
Tôi Thể đỉnh phong ? Hóa Hải Cảnh ? Nghe giống như cấp độ tu luyện hơn là võ công.
Chẳng lẽ đây thực sự là một thế giới tu luyện ?
Cố nén cảm xúc trong lòng, Âu Dương Huyền tiếp tục hỏi:
"Âu Gia của chúng ta vị thế cũng không nhỏ, sao chỉ có ba người này, không chừng còn có những nhân kiệt khác mà lão quên"
Câu hỏi này nghe thì vu vơ, thực tế lại nhằm khai thác thêm thông tin về các thành viên trong gia tộc.
Trong tâm lý học, đây được gọi là phương pháp Bẻ Vòng.
Dùng một vấn đề không liên quan, dần dần hướng đến vấn đề mình muốn hỏi.
Mục đích chính là để đối tượng buông lỏng sự cảnh giác.
Lão già hơi khựng lại, cảm thấy thiếu gia hôm nay có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở điểm nào thì lão không rõ, chỉ đành cười gượng:
"Thiếu gia nói không sai.
Âu Gia chúng ta thân là một trong tam đại gia tộc của Linh Hư Thành, đương nhiên nhân tài không thiếu.
Chỉ là lão hủ vô năng, nhất thời không nghĩ ra"
Bỗng dưng nhớ ra điều gì, lão tiếp lời:
"Nếu như tên tiểu tử Âu Dương Phong còn có thể tu luyện, không chừng còn có thể so chiêu cùng thiếu gia.
Đáng tiếc hắn giờ chỉ là phế vật không hơn không kém"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.