Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 12: Đệ Nhất Bài Danh Vạn Túy Lâu





Âu Dương Phong dùng thủ pháp phong bế thân thể đối phương, sau đó gằn giọng:
“Bớt nói nhảm đi, mở túi đồ của ngươi ra”
Gã hộ Mộ vốn đã sợ chết khiếp nào dám nói nửa chữ không, lập tức mở túi đồ bày ra trước mặt.
Âu Dương Phong ngó từng thứ một.
Bàn tay dừng lại trước một mẩu kim loại to bằng hai đốt ngón tay.
Thứ này hơi nặng, dẹt mỏng lại đen xì, trên thân có khắc những ký tự kỳ quái.
Dù không biết đây là gì, nhưng hắn có thể khẳng định nó chính là thứ lúc trước khiến ngọc bội phản ứng dữ dội.
“Thứ này ngươi tìm thấy ở đâu ?” – Hắn giơ món đồ ra trước mặt Mộ Vạn Cừu.
Gã họ Mộ ngơ ngác một lúc, sau đó mới nhớ ra:
“Vật này… là tiểu nhân lấy được trong một chỗ xác chết”
“Ngươi đào mộ người chết ?“
“Không phải, hôm đó tiểu nhân vô tình đi ngang qua Vân Đồ Sơn, thấy một thương đội bị Hắc Phong Bang phục kích gi3t chết.
Đến lúc ta đi ra thì mò tìm được vật này trên người một thi thể”
Âu Dương Phong nhíu mày, hắn biết danh tự Hắc Phong Bang.
Đây là một toán cướp nổi tiếng ở Vân Đồ Sơn, thường tấn công thương đội bảo tiêu để lấy hàng hóa.
Hành động của chúng cực kỳ dã man, gần như không để người nào sống.
Xét về tổng thể, lực lượng của chúng không bằng tam đại gia tộc nhưng chúng hành động quỷ dị, thường xuyên né tránh được lực lượng tuần tra của phủ thành chủ và tam đại gia tộc.
Ngay cả những kẻ bị bắt cũng không biết Tổng bộ của chúng ở đâu, chỉ biết chúng có hai vị Phó Bang Chủ và một vị Bang Chủ.
Thậm chí còn có tin đồn ba người này đều đã bước vào cảnh giới Tụ Đan.
Sơ Nguyên, Thoát Phàm, Hiển Thánh, Phong Tôn , Xưng Đế là năm giai đoạn tu luyện chủ yếu ở Thiên Khuyết Đại Lục.
Mỗi giai đoạn lại chia thành các cảnh giới khác nhau.
Giai đoạn Sơ Nguyên bao gồm Tôi Thể Cảnh và Hóa Hải Cảnh, còn được gọi là bước tạo là nền móng của tu luyện giả.
Mà Tụ Đan Cảnh lại là cảnh giới đầu tiên của giai đoạn Thoát Phàm.
Đối với một kẻ mới chỉ bước đến Hóa Hải Cảnh như hắn, Tụ Đan Cảnh vẫn là cái gì đó quá xa vời.
Mục Vạn Cừu thấy thứ Âu Dương Phong quan tâm lại là mẩu sắt vụn, trong lòng tiếc hận không thôi.
Lão cũng không phải người ngu, đã đoán được thứ này hẳn là vật bất phàm.
Nếu biết trước như vậy, làm sao lại vứt chỏng chơ cùng đống hàng bán thế cơ chứ.
“Thứ này ta lấy, ngươi có ý kiến gì không ?” – Nếu đối phương là người là người tử tế thì cũng thôi, hắn sẽ thanh toán đàng hoàng.
Nhưng kẻ này lại là một tên lừa đảo, vậy hắn cũng không cần phải làm người tốt làm chi cho mệt.
“Không dám, không dám, đại hiệp muốn gì xin cứ tự tiện lấy, chỉ xin ….”
Còn chưa nói hết câu, lão đã bị Âu Dương Phong đánh ngất.

Họ Âu cũng không nán lại, hai chân chạy như bay về phía Âu Gia.
=====================
Cách đó khá xa, tại một con hẻm nhỏ khác, có một nam một nữ đang đứng.
Nam đeo mặt nạ, nữ vận bạch y, trên mặt được che bởi một tấm lụa mỏng.
Nếu Âu Dương Phong ở đây sẽ nhận ra bọn họ chính là hai người khi nãy mua Cuồng Huyết Thạch.
Gã đeo mặt nạ bóp nát viên Cuồng Huyết Thạch trong tay, gằn giọng :
“Khốn khiếp, lại là đồ giả, mất 3.000 Kim Tệ chỉ để mua thứ vô dụng này.
Tiểu thư, để ta đi giết tên chó đó”
“Không vội, đừng quên việc của chúng ta.
Chuyện kia đến đâu rồi” – Nữ tử áo trắng nói một cách hờ hững, giống như 3.000 Kim Tệ với nàng chẳng là gì.
“Nghiêm Tu vừa liên lạc nói rằng hôm nay hắn sẽ đến Vạn Túy Lâu” – Gã đeo mặt nạ cung kính trả lời.
“ Không để lộ gì đấy chứ ?"
“ Sẽ không, Nghiêm Tu ẩn núp lâu như vậy, tuyệt đối đã chiếm được lòng tin của hắn”
“Tốt lắm, chúng ta đi”
================
Số mệnh là một thứ kỳ diệu.
Những con người vốn chẳng hề quen biết lại vì lý do nào đó mà tụ họp cùng một chỗ.
Lúc này đứng trước Vạn Túy Lâu đang có ba người, hai nam một nữ.
Người đứng đầu thân mặc hắc bào, chính là Âu Dương Huyền
“ Quả không hổ là một trong tứ đại kỳ danh của Linh Hư Thành, chỉ nhìn thôi cũng đã kích động muốn vào xem thử” – Âu Dương Huyền nghĩ thầm.
Vạn Túy Lâu, Thiên Bảo Các, Bách Dạ Tràng là ba đại kỳ danh nổi tiếng nhất của Linh Hư Thành.
Thiên Bảo các chuyên buôn bán vật phẩm và tin tức.
Hàng hóa ở đây tuy giá cả hơi đắt một chút, nhưng tuyệt đối uy tín vì được các giám định sư kiểm định gắt gao.
Bách Dạ Tràng thì ngược lại, ở đây hàng hóa tạp nham, thứ gì cũng bán.
Giá cả đắt rẻ đều có, có điều liệu ngươi mua phải đồ tốt hay đồ lởm thì còn phải xem vận số.
Đây cũng là nơi cho phép ngươi bán những thứ đồ ám muội mà không muốn để người khác biết, chẳng hạn như mấy thứ đồ giả của Mục Vạn Cừu.
Mà Vạn Túy Lâu thì đặc biệt nhất, là một nơi ăn chơi hưởng lạc.
Nữ nhân ở đây đều có diện mạo nghiêng nước nghiêng thành, cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết.
Khách nhân chủ yếu là nam nhân, đến đây để nghe các nàng đánh đàn, đối ẩm, hưởng thủ cảm giác có mỹ nhân hầu hạ.
Thậm chí nếu các ngươi trả giá đủ cao thì cũng có thể được các nàng bồi riêng một tối, làm gì thì tùy ngươi quyết định.
Có điều cái giá này quả thực là trên trời, ngoài trừ con cháu gia tộc và phủ thành chủ, người bình thường vô vọng trả nổi.

Đương nhiên điều này không áp dụng cho Thập Đại Bài Danh.
Vạn Túy Lâu có thập đại bài danh, ý chỉ mười mỹ nhân được ưa thích nhất của Vạn Túy Lâu.
Bọn họ bán nghệ không bán thân, hơn nữa muốn gặp không chỉ có tiền là đủ, mà còn phải có uy danh, bối cảnh đủ lớn.
Mấy loại làng nhàng như tán tu, con buôn cỡ nhỏ thì xin lỗi, ngay cả nghe tiếng cũng không tới lượt.
Đệ nhất bài danh vốn thuộc về một mỹ nữ tên là Tô Ngọc.
Thế nhưng mười ngày trước, cái tên Tô Ngọc bất ngờ bị đánh bật xuống vị trí thứ hai bởi một cái tên khác.
Nghe nói nàng chỉ nhờ một điệu múa mà khiến bốn gã tu luyện giả đánh nhau một trận, không ngừng tranh nhau xem ai xứng đáng được mỹ nhân bồi rượu.
Điều này đã làm danh tiếng nàng vang xa, rất nhiều người muốn được chiêm ngưỡng tân đại mỹ nhân của Vạn Túy Lâu.
Lâu Chủ của Vạn Túy Lâu cũng là một kẻ nhanh nhạy, lập tức mở ra “Bài Danh Hội”.
Nhìn từ bên ngoài, Vạn Túy Lâu cao mười tầng, mang theo kiến trúc cổ điển với mái nhà lát gạch men màu xanh lá, cột trụ màu đỏ trạm khắc những hoa văn xinh đẹp.
Phía trước cổng còn treo một bức tranh cỡ lớn, trên có vẽ một mỹ nữ vai trần đang quay lưng về người nhìn, bên dưới đề dòng chữ “ Đệ nhất bài danh Vạn Túy Lâu: Như Nguyệt”
Âu Dương Huyền đang xem xét, chợt nhìn thấy một mỹ phụ đi tới, thân hình gập lại, nhẹ nhàng cúi chào:
“Âu Dương Huyền công tử đến rồi sao, mời vào, mời vào”
Âu Mã Thành phía sau lên tiếng:
“Cho một bàn tốt nhất, đừng làm mất hứng của Huyền Ca” – Vừa nói vừa ném một túi tiền vào tay vị mỹ phụ.
“Đương nhiên rồi.
Người đâu, dẫn Dương Huyền công tử lên lầu hai”
Hai cô gái mặt hoa da phấn lập tức đi ra dẫn họ lên một căn phòng rộng rãi ở tầng hai.
Bên trong đã xếp một bàn điểm tâm và vài bình rượu.
Từ chỗ này, ba người có thể dễ dàng nhìn xuống sân khấu.
Vì đang đói, Âu Dương Huyền cũng không giữ lễ mà thử vài món trên bàn.
Mùi vị quả thật là rất ngon, khiến hắn thầm cảm thán người có tiền đúng là sung sướng, muốn gì đều có.
Đang ăn, dưới cửa lại vang lên tiếng chào hỏi của vị mỹ phụ khi nãy.
“ Lâm Vũ Phong công tử, Viên Bắc Nhất công tử cũng đến sao, xin mời...xin mời”
Nghe thấy hai cái tên này, cả ba người cùng đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy dưới cửa có bốn người đang bước vào, ba nam một nữ.
Hai người đi đầu là nam nhân, bên trái dáng cao lưng thẳng, thân mặc áo lụa sang trọng, bên người còn đeo một tấm kim bài khắc chữ “Lâm” màu đỏ chói.
Người bên cạnh mặc áo lông, tuy không phải mỹ nam tử nhưng uy thế mười phần.
Hai bàn tay quấn hai lớp băng rất dày, thân đeo đai lưng có đính ngọc phỉ thúy, chỉ nhìn qua cũng biết giá trị không hề rẻ.
Riêng một nam, một nữ phía sau thì không có gì quá nổi bật, dựa trên sự cung kính của họ với hai người đi trước, rõ ràng là hạ nhân đi theo.
Hai gã bước lên lầu, vừa lúc đi qua chỗ Âu Dương Huyền thì hơi khựng lại.

Âu Mã Thành nhìn thấy bọn họ, cười nhạt:
“ Huyền ca, xem kìa.
Là hai tên bại tướng dưới tay huynh.
Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất”
Viên Bắc Nhất nghe gã sỉ nhục mình, tức giận muốn lao lên nhưng bị Lâm Vũ Phong ngăn lại.
“Sao nào, muốn động thủ hả” – Âu Mã Thành hất hất cằm, bộ dáng khiêu khích không lẫn đi đâu được.
“Mã Thành, mặc kệ bọn chúng.
Hôm nay chúng ta đến đây để thưởng ngoạn mỹ nhân, không phải để đánh nhau”
Âu Dương Huyền mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm chửi mười tám đời tổ tông Âu Mã Thành.
Hắn đã đọc về Lâm Gia và Viên Gia trong Tàng Thư Các, cũng biết hai tên này là ai.
Bọn chúng chính là đệ nhất thiên tài thế hệ này của hai gia tộc.
Ai cũng biết Linh Hư Thành ngoài phủ thành chủ thì mạnh nhất chính là tam đại gia tộc.
Cách đây vài năm, Âu Gia có Đại Đương Gia Âu Chấn Vũ tọa trấn, chưa tới 35 tuổi đã là Tụ Đan Cảnh cường giả.
Thế hệ này lại sinh ra Âu Dương Phong cùng Âu Dương Huyền, đều là kỳ tài tu luyện.
Tất cả yếu tố này tập hợp lại đủ để khiến Âu Gia trở thành đệ nhất tộc Linh Hư Thành.
Thế nhưng ba năm về trước, Âu Chấn Vũ đột nhiên mất tích, sau đó đến lượt Âu Dương Phong bị đánh trọng thương, kinh mạch đứt gãy.
Âu Gia sau đó đổ dồn mọi nghi vấn lên hai tộc Lâm Viên, nhưng do không tìm được bằng chứng, chỉ có thể nuốt một cục tức vào bụng.
Đã như vậy, Lâm Viên hai nhà dường như còn đạt thành hiệp nghị liên thủ, không ngừng o ép Âu Gia suốt hai năm qua khiến người trong tộc vô cùng tức giận.
Cũng may gã chủ thể của mình dùng một thân tu vi Hóa Hải Cảnh tầng ba, áp chế thế hệ trẻ của hai tộc, mới khiến cho Âu Gia có cơ hội thở d ốc.
Nhưng nói gì thì nói đó vẫn là Chủ Thể !
Còn hắn, ngay cả một chiêu nửa thức cũng không biết.
Nếu tiếp tục chọc hai tên đó điên lên, nói không chừng chúng sẽ thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả mà ra tay.
Chỉ là chuyện đã đến nước này, cũng không thể tỏ ra yếu thế, bằng không sẽ khiến chúng nghi ngờ.
Đầu hắn nhảy số liên tục, cuối cùng nốc một hớp rượu, trầm giọng:
“Biến đi !”
Bàn tay Viên Bắc Nhất siết thành nắm đấm.
Hắn thừa nhận bản thân đánh không lại Âu Dương Huyền, trừ khi cả hắn và Lâm Vũ Phong cùng liên thủ.
Có điều làm vậy thật quá mất mặt, thân là con trai gia chủ, hai gã đương nhiên phải để ý đến mặt mũi gia tộc.
Lâm Vũ Phong truyền âm với Viên Bắc Nhất:
“Nhẫn nhịn một chút, chỉ cần trước Tam Tộc Chi Tranh, ta và ngươi đều đạt tới Hóa Hải Đệ Tam Cảnh.
Đến lúc đó ta muốn xem hắn làm sao ngạo mạn”
Hai gã lạnh lùng liếc xéo Âu Dương Huyền một cái rồi rời đi.
“Vẫn là Huyền ca uy phong” – Âu Mã Thành lập tức vuốt mông ngựa.
“ Còn cần ngươi phải nói sao ?” – Lâm Uyển Nhi nở nụ cười kiều mỵ.
Từ ngày Âu Dương Phong không thể tu luyện, Âu Dương Huyền nghiễm nhiên đã trở thành thần tượng của các thiến niên trong Âu Gia.

Nghe hai người không ngừng tâng bốc, Âu Dương Huyền trong lòng cười khổ không thôi.
Vừa nãy tên họ Viêm nếu thực sự động thủ, vậy thì bọn họ chết chắc rồi.
Điều này khiến hắn hạ quyết tâm sau khi trở về phải lập tức tu luyện, bằng không sớm muộn cũng sẽ lòi cái đuôi ra.
Thời gian trôi nhanh, ngày càng có nhiều người tiến vào Vạn Túy Lâu, từ phú hào, công tử cho đến tu sĩ tán tu.
Trong số đó có một cặp khiến Âu Dương Huyền hết sức chú ý, chính là một gã râu xồm và một tên hắc bào.
Hai tên này trên mặt đều đeo mặt nạ, đặc biệt phía sau lưng tên hắc bào còn có một cuộn giấy trông như tranh vẽ.
Âu Dương Huyền không khỏi hiếu kỳ, bất giác sử dụng thần thức để quan sát cho rõ hơn.
Thần thức không chỉ giúp tu sĩ cách không điều khiển đồ vật mà còn có thể kéo dài khoảng cách quan sát, miễn là nó đủ mạnh.
Với cảnh giới Hóa Hải, phạm vi kéo dãn của thần thức nằm ở mười mét đến trăm mét, tương ứng Hóa Hải Kỳ từ đệ nhất tầng đến đệ thập tầng.
Ngay khi thần thức vừa chạm đến người này, gã bỗng dưng quay lại khiến Âu Dương Huyền giật mình.
“Người này nhạy cảm thật” – Hắn nghĩ thầm.
Xương Trạch nhìn về phía gã công tử trên lầu hai, có chút khó chịu.
Tên kia không biết là người ở đâu lại dám dùng thần thức dò xét hắn.
Chỉ là hắn cảm thấy luồng thần thức vừa rồi mạnh một cách bất thường, còn trẻ như vậy đã có thần thức như thế, hắn rốt cuộc là ai ?
Còn đang suy tư, một giọng nói ưu nhã cất lên từ phía sân khấu:
“Cảm ơn chư vị khách quan đã dành thời gian đến Vạn Túy Lâu.
Không để khách quan chờ thêm nữa, xin phép cho Bài Danh Hội được bắt đầu”.
Vừa dứt lời, tiếng nhạc đã nổi lên, một vị mỹ nhân thân mặc áo tím, trên đầu cài một đóa quỳnh lan nhẹ nhàng bước ra.
Nàng tên là Cẩm Ngọc, trên Bài Danh Bảng xếp hạng thứ chín, nhưng sau khi xuất hiện Như Nguyệt liền bị đẩy xuống thứ mười.
Cẩm Ngọc vác ra một cây cổ cầm, từng ngón tay khẩy nhẹ tạo thành những nốt nhạc trầm bổng.
Vừa đàn nàng vừa hát:
“Đông về…gió thoảng vẫn se lạnh
Tiếng nhạc du dương… vẫn quẩn quanh
Kinh thành muôn màu…sao lạc lõng
Da diết làm sao… nỗi nhớ người”
Giọng hát buồn man mác cộng thêm đôi mắt nặng trĩu ưu tư, khiến người xem không khỏi muốn ôm lấy nàng mà vỗ về an ủi.
Ngay cả Âu Dương Huyền cũng không ngoại lệ, tự hỏi đây mới chỉ là đệ thập bài danh, không biết đệ nhất Như Nguyệt còn kinh diễm đến mức nào ?
Giọng hát kết thúc, nàng lặng lẽ đứng lên cúi đầu cảm tạ.
Kế đến lần lượt Đệ Cửu Bài Danh, Đệ Bát Bài Danh cho đến Đệ Nhị là Tô Ngọc lên sàn trình diễn.
Chín nữ nhân mỗi người mỗi vẻ, nhưng điểm chung là đều cực kỳ xinh đẹp, khiến nam nhân hận không thể cùng các nàng ở riêng một chỗ.
Dù vậy đám đông vẫn chưa thấy thỏa mãn, bởi họ đến đây chủ yếu là vì Như Nguyệt.
Lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều cánh hoa, từ trên cao một thiếu nữ mặc hồng y nhẹ nhàng đáp xuống.
Nàng mặc một chiếc váy xẻ góc, làm lộ đôi chân thon dài đến tận mắt cá chân.
Hai dải lụa trắng buộc quanh cánh tay, khiến mỗi cử động đều uyển chuyển như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc đen dài, óng mượt được tô điểm bởi một chiếc trâm cài hình cửu phượng.
Nàng chính là Đệ Nhất Bài Danh Vạn Túy Lâu: Như Nguyệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.