Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 23: Cứu Mạng






Cô cũng đã dự đoán được sau sau khi trật tự tan vỡ mình sẽ đối mặt cái gì.
Nhưng mà, cô không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy.
Khoảng cách đối phương đi về phía cô chỉ có vài bước ngắn ngủn, suy nghĩ trong đầu cô hỗn loạn, bỗng nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện.
Nhớ tới bác sĩ gia đình của cô, mỗi lần kiểm tra cơ thể anh ta đều sẽ nhân cơ hội đó động tây động chân với cô.
Ban đầu, cô còn ngây thơ mờ mịt không hiểu gì, sau này nhận ra thì mới gọi một cuộc điện thoại báo cho mẹ.
Kết quả tên bác sĩ kia trả đũa, nói anh làm việc cẩn trọng, không dám sai sót hay chậm trễ chút nào.

Là do đại tiểu thư muốn ra oai phủ đầu với anh ta, cố tình nói dối.
Tính tình của cô quả thật không tốt.
Cho nên lời bác sĩ nghệ có vẻ rất đáng tin.
Khi mẹ cô sa thải bác sĩ đã cho đối phương một khoản tiền, để trấn an đối phương “bị tổn thương tinh thần vì bị đại tiểu thư làm khó dễ, tra tấn”.
Bạch Ấu Vi nghĩ đến chuyện cũ đó, dần ôm sát con thỏ bông của mình hơn……
Trong lòng cô đã có quyết định.
Ba kẻ đi đến trước mặt, dùng ánh mắt trắng trợn đánh giá cô.
Bọn chúng lôi thôi, lưu manh, đôi mắt đục ngầu.
Không chỉ như thế, cô đoán đầu óc những kẻ này cũng không thông minh, có thể lăn lộn đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào sự ngang tàng sẵn có, dốt đặc cán mai.
Trước kia, bọn chúng bị bài xích và bị ghét bỏ ở rìa xã hội, bây giờ lại may mắn trở thành con dê đầu đàn của đội ngũ còn tồn tại, nhận được sự tôn kính và được người ta bám víu nịnh nọt đi theo, còn có chuyện gì làm người ta tự phụ hơn loại chuyển biến này?
Bạch Ấu Vi chống cánh tay ngồi dậy, cô hô to lên đầy hoảng loạn: “Các anh muốn làm gì? Không được lại đây! Các anh không được đến đây……”
Nhà ăn sát vách đột nhiên an tĩnh.
Những âm thanh nói chuyện thì thầm toàn bộ biến mất, giống như trong nháy mắt tất cả mọi người đồng loạt ngủ say như chết.
Ba gã lưu manh, một tên túm lấy cánh tay Bạch Ấu Vi, một tên cởi váy của cô, gã còn lại ở bên cạnh mặt đầy hứng thú giơ điện thoại lên quay video lại.
“Các anh màu buông tôi ra! Không được!…… Không được! Cứu với……”
Cô ra sức giãy giụa, dùng âm thanh nhỏ bé yếu ớt kêu cứu, kệ để hàng bằng kim loại ở bên dưới người phát ra tiếng động cọt kẹt, trộn lẫn với tiếng cười tà ác thú vị của đám lưu manh, ở trong đêm tối tĩnh lặng này lại càng rõ ràng như thế, cũng lại chói tai như thế.
Không ai đến cứu cô.
Con người ấy mà, lúc không nguy hiểm đến lợi ích của bản thân thì luôn hào phóng, còn thời điểm khác, họ sẽ thể hiện cho bạn biết thế nào là ích kỷ và lạnh lùng một cách nhuần nhuyễn.
Có lẽ là do động tĩnh quá lớn, muốn giả vờ ngủ cũng không thể, người đàn ông đeo mắt kính khoác áo khoác đi từ nhà ăn bên kia lại đây.
Động tác của đám lưu manh dừng lại, trong đó một gã cao gầy đeo vòng cổ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn người đàn ông đeo mắt kính, còn đào găm trong tay nhẹ nhàng ước lượng, lại nhấc lên một chút, mũi dao chỉ vào phía trước, tràn ngập ý uy hϊếp.
Người đàn ông đeo mắt kính nhìn con dao kia, lại nhìn xem Bạch Ấu Vi co thành con tôm, nhíu mày, dời tầm mắt nói: “Động tĩnh nhỏ một chút, anh cô ta sẽ trở về rất nhanh.”
Gã cao gầy cười một cái, liếc mắt với đám đàn em bên người, khóe miệng móc mỉa mấy câu trào phúng: “Nghe thấy cả chưa? Tổng giám đốc Trương bảo động tác của chúng ta nhỏ một chút.”
Hai tên kia nhếch miệng cười xấu xa, cố ý đáp lời oang oang: “Nghe thấy được! Âm thanh nhỏ một chút!”
Giọng nói rơi xuống, chúng ôm bụng cười to, vô cùng ngông cuồng và láo toét.
Sắc mặt người đàn ông đeo mắt kính càng thêm khó coi.

Nhưng cuối cùng anh ta không nói gì thêm, xoay người quay về nhà ăn, không muốn quản chuyện phiền phức này.
“Thằng hèn!” Một gã lưu manh nhổ một ngụm nước bọt về phía bóng lưng anh ta, ánh mắt tràn ngập khinh thường.
Khiêu khích quyền uy của người dẫn đầu, đám lưu manh vô cùng có cảm giác hả hê nhưng chúng không phát giác, Thẩm Mặc đi giờ đã quay lại, giờ phút này anh đang mặt lạnh đứng ở cửa siêu thị.
Bạch Ấu Vi ôm con thỏ nhung, khẽ lắc đầu về phía anh.
Ấn đường Thẩm Mặc nhăn lại, anh biết cô suy nghĩ cái gì.
Ban nãy khi vừa tiến vào điểm dừng chân, bọn họ đã sạc điện một lúc cho con thỏ nhung, Bạch Ấu Vi hiện tại có lẽ muốn thử xem uy lực“Một phần mười của tôi”.
Nhưng loại đồ vật như tia chớp không dễ khống chế, không giống nhân viên giám sát có thể chuẩn xác nhắm vào người khác, Bạch Ấu Vi không chắc chắn.
Để ngừa ngộ thương, cô không muốn làm Thẩm Mặc tới gần.
Nếu uy lực không đủ, cô gọi anh tới cứu vãn cục diện cũng không muộn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.