Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 135: Quá nhiều niềm vui




Hai người đều hái hoa mình muốn, không đi hết một lượt biển hoa, sớm quay lại sườn núi.
Trên đường đi, không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Mặc cảm thấy hoa của anh dường như đang héo rũ rất nhanh, thời gian 15 phút xuyên qua rừng cây, tầng ngoài cánh hoa bắt đầu hiện ra nếp uốn, không hề duỗi thẳng như lúc vừa hái.
Điều này hiển nhiên không bình thường.
Nếu như ở thế giới hiện thực, một đóa hoa như vậy hái xuống, ít nhất có thể duy trì thời gian 2, 3 tiếng!?
Thẩm Mặc liếc nhìn hoa sen của Bạch Ấu Vi.
Hoa sen vẫn là yên lành, bông hoa đầy đặc cực to, bọt nước trượt trên cánh hoa trắng như tuyết, lóe lên vẻ trong suốt.
Bạch Ấu Vi nói: “Bởi vì anh không đủ to.”
Thẩm Mặc: “…”

Bạch Ấu Vi chỉ chỉ thân hoa sen, “Ở đây càng to, càng có thể cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho hoa, thời gian duy trì hoa nở càng dài. Có điều thân hoa thược dược cũng tạm được, chúng ta cần đi nhanh hơn, cắm hoa vào trong bình.”
Thẩm Mặc lúc này mới nhớ ra trong bình hoa thủy tinh trong suốt trên bàn có đựng nước.
Trong lòng anh khẽ động đậy, hỏi Bạch Ấu Vi: “Em lựa chọn hoa sen vì đã sớm phát hiện hoa ở đây sẽ héo rũ trong ngày rất nhanh à?”
Bạch Ấu Vi: “Tôi đâu biết trước ~ người ta chọn hoa sen, bởi vì lần đầu tiên được người đàn ông tặng hoa chính là hoa sen, thích nên hái nha ~”
Thẩm Mặc: “…”
Lần trước giúp cô hái đài sen, anh quả thực tiện tay hái hoa sen mang về cho cô chơi.
Thẩm Mặc nhìn thẳng vào mắt Bạch Ấu Vi, thản nhiên nói: “Tâm tình của em càng ngày càng tốt.”
Bình thường nhây còn chưa tính, hiện tại ở trong game cũng dám kéo đông kéo tây với anh như thế.
Bạch Ấu Vi giơ hoa sen cười, nửa gương mặt giấu đằng sau hoa sen, lộ ra một đôi ánh mắt trong suốt giảo hoạt.
Cô cười nói: “Lúc thấy bình hoa, quả thật tôi có suy đoán tương tự, dù sao hoa và quả táo khác nhau, quả táo to hơn đặt vài ngày không hỏng, nhưng loài hoa, nhất là loại hoa nhỏ như cúc họa mi, hoa anh thảo, hoa dạ hương… những thứ này hái xuống mấy phút sẽ héo hon.”
Thẩm Mặc nhẹ nhàng gật đầu, “Cho nên em đã biết.”
Cô không chỉ biết, hơn nữa không nhắc nhở những người khác.
Ý thức được điểm ấy, lông mày của anh nhíu mày hiếm thấy.
Bạch Ấu Vi nhạy cảm nhận ra, hỏi anh: “Không phải anh đang trách tôi chứ!?”

“Không có.” Thẩm Mặc trả lời.
— 18 người loại 10, quy tắc này hiển nhiên có tính chất đối kháng nhất định, Bạch Ấu Vi không cần thiết lương thiện rộng lượng đến mức nói bí quyết thông quan cho mọi người.
Thẩm Mặc thực sự không trách cô.
Sở dĩ hiện tại anh cảm thấy không vui, bởi vì loại cảm giác không tự do, ràng buộc không thể không khom gối dưới quy tắc trò chơi này càng lúc càng tăng.
“Anh không trách tôi là tốt rồi.” Bạch Ấu Vi nói bâng quơ, “Dù sao tôi còn trẻ, không đủ chín chắn, không muốn làm mẹ sớm như thế ~”
Bước chân Thẩm Mặc dừng lại, nhướn mày nhìn cô.
Là anh cổ lỗ quá à? Hay đây là ‘ngạnh’ (1) mới?
(1) Ngạnh: dùng chỉ điểm gây cười, trò cười,đùa cợt trong chương trình truyền hình, trong câu chuyện tán phét, hoạt hình….. cũng có một vài trường hợp dùng chỉ “bẫy” mà người khác gài bạn thành trò cười.
Bạch Ấu Vi xem hiểu ánh mắt của anh, giải thích: “Chính là thánh mẫu ấy, muốn làm mẹ thiên hạ ~”
Thẩm Mặc: “…”

Bạch Ấu Vi: “Làm chi nhìn tôi như thế?”
Thẩm Mặc: “Không có gì, chỉ là thấy em rất vui vẻ!”
Vui mừng đến mức tìm thú vui bất cứ lúc nào.
Bạch Ấu Vi cười híp mắt nói: “Bởi vì tôi tìm được nguồn gốc của niềm vui ~”
Thẩm Mặc chán nản nhìn cô chăm chú, thu tầm mắt lại, cầm hoa thược dược tiếp tục đi về phía trước, trả lời: “Vừa phải thôi, cẩn thận biến thành nguồn gốc của đau khổ.”
Bạch Ấu Vi nhìn xung quanh mình.
Sao lại thế đau khổ chứ? … trò chơi như vậy, cho dù là chơi một trăm lần cũng không chán, chí ít đối với cô mà nói, thật sự vui vẻ hơn nhiều so với thế giới hiện thực…
Mỗi lần đến trò chơi hay mê cung là truyện kịch tính, thu hút hơn hẳn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.