Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 76: Chị Ơi Hình Như Em Mắc Bệnh Tâm Lý





Giang Nhan ăn trưa tại căng tin bệnh viện, khi làm viêc cô thường chỉ nghỉ trưa một hai tiếng, cô đi làm từ sáng sớm và tan tầm khá trễ, cô là một người nghiện công việc điển hình.
Sau bữa trưa, cô muốn mua vài món đồ nên qua trung tâm thương mại cạnh bệnh viện, không ngờ lại gặp Lăng Dũng ở đó.
Bệnh viện cách trường trung học Mỉnh Đỉnh hơi xa nên cô khá ngạc nhiên khi gặp cậu bé ở đây.
Nghĩ đến Hàng Án, cô cất tiếng gọi: "Lăng Dũng.
"
Lăng Dũng đang chọn máy chơi game, thấy cô thì cười rạng rỡ: "Cô Giang, sao cô lại ở đây?"
"Cô nghỉ trưa nên đi dạo.
" Cô liếc vào trong tiệm rồi hỏi: "Em đi một mình sao, Hàng Án không đi cùng em hả?"
Lăng Dũng gãi đầu: "Hàng Án dạo này tâm trạng không tốt, luôn làm tổ ở nhà, không thích ra ngoài chơi.
"
"Cô nhớ hai em là bạn thân, em có rảnh không? Cô muốn hỏi chút chuyện.
" Giang Nhan cười giải thích với cậu: "Không phải gần đây tâm trạng em ấy không tốt sao? Có lẽ cô có cách giúp em ấy nhưng cô cần sự giúp đỡ của em.
"
Lăng Dũng nhanh chóng đi thanh toán máy chơi game rồi cùng Giang Nhan đi đến quán cà phê để trò chuyện.

Sau khi gọi đồ uống, Giang Nhan đi thẳng vào vấn đề: "Để giúp Hàng Án, cô cần biết những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của em ấy, em nhớ giữ bí mật, nếu để em ấy biết thì sẽ không phối hợp trị liệu.
"
Lăng Dũng sảng khoái đồng ý: "Yên tâm, em sẽ không nói cho cậu ấy biết, chỉ cần giúp Hàng Án vui vẻ trở lại thì em biết gì sẽ kể cho cô hết.
Cái máy game này là em mua cho cậu ấy á.
"
Giang Nhan nhìn món quà trong tay cậu: "Em ấy thường chơi game sao?"
"Không nhiều lắm, Hàng Án rất biết quản lý thời gian, hồi cấp 2 cậu ấy còn không có điện thoại, bình thường cũng ít khi động vào điện thoại, khi rảnh Hàng Án thích đọc sách, đạp xe, chơi parkour, cưỡi ngựa, còn có trượt băng, trượt ván, chơi bóng rổ! Cậu ấy chơi nhiều môn thể thao, phát triển toàn diện, nếu không thì làm sao có thể làm học thần được?"
"Em ấy có nhiều bạn không?"
"Nhiều ạ, cậu ấy học giỏi lại đẹp trai, không chỉ được các bạn gái yêu thích mà bọn con trai tụi em cũng rất thích chơi với cậu ấy, nhưng cậu ấy thân với em nhất.
" Lăng Dũng ưỡn ngực tự hào, Em học dở, hồi đầu còn không hiểu vì sao Hàng An lại chơi với em, sau này cậu ấy nói là vì em đơn thuần thiện lương.
"
Cậu dừng lại vài giây rồi cười ngây ngô: "Em không nghĩ sự ngây thơ lại là một lợi thế để kết bạn, nó cũng cho thấy em có sở trường riêng.
".
Truyện Võng Du
Giang Nhan ngắt lời cậu, bắt lấy trọng điểm: "Hàng Án nghĩ em đơn thuần thiện lương?"
"Dạ.
" Lăng Dũng gật đầu, "Hàng Án thích làm bạn với những người tâm tính đơn thuần.
Cậu ấy nói, bản chất con người vốn tà ác, người có tâm hồn thuần tùy là đẹp nhất.
"
Lăng Dũng vốn là người nhiều chuyện, không giấu được chuyện gì, nhướng mày nhìn Giang Nhan: "Cô Giang, cô có biết không? Triệu Cầm lớp em yêu thầm Hàng Án nhưng Hàng Án không thích nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy thường giải đề cho Lý Giai Giai nhiều hơn, em cũng có hỏi cậu ấy có thích Lý Gia Giai không nhưng anh ấy phủ nhận, vì Lý Giai Giai cũng tốt bụng nên cậu ấy mới sẵn lòng giúp đỡ.
"
"Lý Giai Giai đã làm gì mà Hàng Án biết em ấy thiện lương?"
"Hàng Án sẽ xem tướng mạo.
"
***
Lăng Dũng và Hàng Án quả là bạn thân, sau khi nói chuyện một hồi Giang Nhan cũng đã thu hoạch khá nhiều thông tin hữu ích.
Cô để lại thông tin liên lạc của mình cho Lăng Dũng, dặn cậu Hàng Án có gì bất thường thì báo với cô.

Về đến bệnh viện vừa đúng hai giờ, Hàng Án và Sở Đào đã đến ngồi chờ trước cửa văn phòng.
Vừa nhìn thấy cô, Hàng Án nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng.
Sở Đào vỗ vai cậu, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, có gì không tiện nói với mẹ thì nói với bác sĩ Giang.
"
Sau khi đưa Hàng Án vào văn phòng và đưa chai nước cho Giang Nhan thì Sở Đào liền rời đi, ra ngoài còn tinh tế đóng cửa, bà là một người mẹ ân cần cởi mở, không muốn xâm phạm quyền riêng tư của con mình.
Hàng Án đứng lo lắng, hai tay xoa xoa vào nhau, chân cũng không biết đặt ở đâu, rất xấu hổ.
"Chị, em không ngờ bác sĩ mà mẹ em hẹn gặp lại là chị.
"
"Ngồi đi.
" Giang Nhan xua tay, ra hiệu cậu ngồi xuống trước, "Đừng căng thẳng quá.
"
Hàng Án không được tự nhiên ngồi xuống, đầu cúi thấp, dáng ngồi rất đoan chính, lưng thẳng tắp.
Hiện tại có nhiều bạn trẻ quen cúi đầu, lưng hay bị gù, nhưng Hàng Án ở dáng vẻ nào cũng rất đẹp.
Giang Nhan nhìn cậu: "Mẹ em đã nói tình huống sơ bộ với tôi, nếu em tin tưởng tôi thì có thể tâm sự chi tiết khó khăn mà hiện tại em đang gặp phải.
"
Đúng lúc cô cũng đang khát, mở tủ lấy hai chai nước khoáng ra, đẩy một chai đến trước mặt Hàng Án.

Hàng Án ngẩng đầu, biểu cảm vô cùng rối rắm: "Em.
.
"
Giang Nhan dịu dàng hỏi: "Em ngại sao? Hay vì tôi là người quen nên em khó mở miệng.
"
Hàng Án lắc đầu, khi cậu căng thằng thường có thói quen xoa ngón tay.
"Em cứ xem tôi như một người bạn bình thường, chúng ta tâm sự với nhau, nội dung trò chuyện của chúng ta cũng sẽ không bị người thứ ba biết, khi em bước ra khỏi cánh cửa này thì tôi xem như chưa nghe thấy gì hết.
"
Hàng Án trầm mặc hồi lâu, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt né tránh: "Chị ơi, hình như em mắc bệnh tâm lý.
"
"Sao em lại nghĩ vậy?"
"Em đã tra trên sách tâm lý học, loại bệnh này hình như được gọi hội chứng Stockholm.
" Hàng Án cắn môi, "Hình như em thích đối tượng bị mình xâm hại.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.