Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 30: Xin Cô Đừng Lên Lớp Nữa





Giang Nhan chưa kịp đáp trả trước sự trêu chọc của Hàng Án thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo, màn hình cũng sáng lên.
Cô tuỳ ý liếc qua điện thoại, một bức ảnh được gửi đến từ một số lạ.
Lúc này Hàng Án đang cúi đầu, Giang Nhan chưa kịp xem xét biểu cảm của cậu, nhanh chóng úp điện thoại xuống.
"Vậy em có biết, nếu tuỳ tiện đoán bậy suy nghĩ của giáo viên thực tập và nói đùa những câu không phù hợp thì cũng có thể bị phạt đó." Giang Nhan nói đùa lại một câu, ngồi thẳng lưng lái xe ra khỏi trung tâm mua sắm.
Cô nghĩ về bức ảnh suốt chặng đường đi, người lơ đãng, cũng không nói được vài câu với Hàng Án.
Đúng 12 giờ, Giang Nhan mới về đến nhà.
Cô khóa cửa kỹ càng, sau đó mở điện thoại ra xem lại tấm ảnh kia lần nữa, trong hình là cô và Hàng Án đang ở thang máy, theo góc chụp hai người nằm ngay trung tâm.
Tin nhắn kèm theo chỉ có 2 chữ: [ Ghê tởm.]
Giang Nhan nhớ rõ Hàng Án không có điện thoại, lúc đi cùng nhau cậu cũng chưa từng nhìn vào smartwatch (đồng hồ thông minh), vì vậy bức ảnh này không phải do cậu ấy chụp hoặc gửi đi.
Giang Nhan cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ, nhắn cho bạn mình kể lại sự việc này.
Bạn cô vẫn trả lời:【 Viện trưởng Giang à, xin hãy tin tưởng phán đoán của cậu, nếu mà đến cả trực giác của cậu cũng sai thì làm sao người bình thường như bọn tớ có thể tin vào giác quan thứ 6 được.】
Giang Nhan: 【 Nhưng cậu ấy đã đánh nhau với đám học sinh khác trước mặt tớ, tính cách có vẻ không được trầm ổn lắm, cậu ấy cũng không thể
là người đã gửi ảnh hay tin nhắn này.


【 Có khi nào cậu ta cố ý làm vậy cho cậu xem không? Cũng có nhiều tội phạm hay có đồng bọn mà.

Giang Nhan chìm vào suy nghĩ.
Khi Hàng Án trêu chọc cô trên xe, đôi mắt cậu đen nhánh như mực, ẩn trong đó một ý cười, như muốn hút cô vào đồng tử của cậu.
Trước đây, Giang Nhan cảm thấy rằng đôi mắt của cậu rất tinh khiết, giờ đây cô đã thấy được một thứ khác, đó là hơi thở mang tính xâm lược của một người đàn ông trưởng thành.
Vào khoảnh khắc đó, nhịp tim của cô ấy đập nhanh không thể giải thích được.
Nghĩ đến điều này, Giang Nhan lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung sang một bên.
Quả thật cô thực sự không nên nghi ngờ phán đoán của mình.
Ngay cả khi Hàng Án không có vấn đề thì cậu cũng không phải là một học sinh đơn giản thuần khiết.
***
Thứ Hai tới, Giang Nhan sẽ có buổi thuyết giảng vào buổi tối.
Hiện tại nhà trường ngày càng chú ý nhiều hơn đến việc giáo dục tâm lý khoẻ mạnh cho học sinh, thường xuyên mời giáo viên tâm lý học đứng lớp
môn học này, đặc biệt là học sinh trung học phổ thông cần tư vấn tâm lý.
Tuy nhiên, môn này không thể so được các môn học chính, chỉ được xem như một môn phụ.
Trường đặc biệt sắp xếp toàn bộ tiết tự học buổi tối cho Giang Nhan.

Một số nội dung lý thuyết cơ bản đã được giáo viên tâm lý giảng qua.
Giang Nhan không muốn dạy lại phần đó, dựa theo mục đích của mình, cô tập trung vào chủ đề giảng dạy là "Thiện và Ác"
Trước khi bắt đầu dạy, cô đã mở một vài video về hành vi bạo lực của trẻ vị thành niên, sau khi xem xong, cô cũng không phán xét hay đưa ra kết luận gì, mà chia các học sinh A5 thành từng nhóm, để các em tự do thảo luận thoải mái.
Các học sinh về cơ bản có hai quan điểm: bản chất tốt và bản chất xấu.
Sau khi học sinh trả lời được một vòng, Giang Nhan vẫn chưa nhận được câu trả lời mà mình muốn.
Cô ngẩng đầu quét một vòng lớp: "Những bạn khác có ý kiến nào khác không?"
Phòng học yên tĩnh không tiếng động, trong góc Triệu Cần chậm rãi giơ lên tay.
Giang Nhan gật đầu và nói: "Triệu Cầm, hãy nói suy nghĩ của em.".
Triệu Cần nhanh chóng đứng lên, mặt không biểu tình nhìn Giang Nhan, lớn tiếng nói: "Cô Giang, em nghĩ cô có thành kiến với trẻ vị thành niên.
Có rất nhiều sự kiện bạo lực trong xã hội, tại sao cô lại chọn các trường hợp bạo lực của trẻ vị thành niên? Người lớn thì không xấu xa sao? Người lớn nghĩ rằng họ biết mọi thứ, không kiêng nể gì, những điều xấu xa họ làm tồi tệ hơn nhiều so với những việc xấu mà trẻ vị thành niên làm.
Ánh mắt cô bé lộ ra vẻ khinh thường: "Xin đừng dùng thành kiến để đối xử với chúng em, cảm ơn!"
Lớp học phát ra âm thanh ồn ào.
Giang Nhan bình tĩnh hỏi lại: "Em cảm thấy trẻ vị thành niên làm chuyện xấu sẽ không có hành vi ác liệt như người lớn làm sao?"
"Tất nhiên, vòng tròn của tụi em rất sạch sẽ, không bẩn thỉu như người lớn các cô đang sống trong một xã hội nhiều thể loại người dơ bẩn, xác suất mà ví dụ cô đưa ra là rất nhỏ.

Sự ghen ghét của tụi em thường xảy ra khi đang nổi dậy chống lại sự bất công.
Ví dụ như học sinh tụi em thì nên yêu bạn bè đồng trang lứa, nếu một người lớn như cô tự cho mình là đúng, cảm thấy mình đã có nhiều trải nghiệm hơn tụi em, có ý nghĩ muốn yêu đương với học sinh trung học thì đó là một hành vi sai lầm.
Vậy tại sao tụi em không thể lên án và sửa lại hành vi đáng xấu hổ này?
Triệu Cần càng nói càng kích động, mặt đầy căm phẫn: "Dù đó không phải là cô, nhưng nếu đó là nữ sinh khác, nếu cô ấy không tốt bằng những người khác, tại sao cô ấy lại là người được thích? Mỗi người đều bình đẵng, phải đấu tranh cho quyền lợi của chính mình."
"Nếu môn học của cô là để làm nhục trẻ vị thành niên, xin cô đừng đứng lớp nữa."
Toàn bộ học sinh đều quay đầu lại nhìn Triệu Cầm, tất cả đều đơ người ra.
Lớp học vang lên những lời thì thầm.
Triệu Cầm không hướng nội, nhưng cô bé ấy cũng không hoạt ngôn.
Giọng điệu hôm nay hơi cực đoan.
Thậm chí phủ đầu ra oai với Giang Nhan.
Cô bé có ý thù địch với mình.
Giang Nhan mặt không đổi sắc, cười nói: "Ví dụ về trẻ vị thành niên là vì các em là học sinh trung học, nó gần gũi hơn với cuộc sống của các em."
"Phạm sai lầm không liên quan gì đến tuổi tác.
Người lớn cũng có nhiều trường hợp phạm tội, tỷ lệ tổng thể cao hơn so với trẻ vị thành niên.
Bất kể ở tuổi nào, đã phạm tội thì nên bị trừng phạt."
"Triệu Cầm, bạn có nghĩ trẻ vị thành niên trong video đã sai không?"
"Em không biết, nhưng em nghĩ đó là định kiến.

Ai đó đã cố tình quay phim để bôi nhọ trẻ vị thành niên."
"Đây là một sự việc thực tế đã xảy ra trong xã hội."
"Tại sao cô Giang nghĩ đó nhất định là lỗi của họ? Có lẽ thủ phạm đã làm điều gì đó không thể tha thứ mới bị họ trả thù, không biết nguyên nhân gì mà đã vội kết luận, thậm chí quy hết lên người trẻ vị thành niên, đây là sự phân biệt đối xử."
Giang Nhan: "Cho dù nạn nhân có phạm sai lầm hay không, có xảy ra mâu thuẫn với người gây bao lực hay không, thì người gây ra bạo lực trước là không đúng.
Luật pháp công bằng sẽ trừng phạt và cho chúng ta công đạo."
"Em nghĩ rằng nạn nhân có tội mới bị thủ phạm trả thù, nhưng từ góc nhìn của nạn nhân, cũng có thể là do thủ phạm đã làm điều gì đó xâm phạm đến họ nên họ mới phản kháng."
"Tạm thời chúng ta sẽ không nói về nguyên nhân của bạo lực, nhiều vụ án hình sự có tính chất ác liệt trong xã hội thủ phạm và nạn nhân không hề có gì liên quan đến nhau trước đó."
"Bạn có thể suy nghĩ từ góc độ của thủ phạm, đó là một dấu hiệu của sự đồng cảm và cho thấy rằng em là một người tốt bụng.
Điều hôm nay cô muốn thảo luận với các em là trên cơ sở những người không xâm phạm lợi ích của nhau, làm ra các hành vi trái pháp luật lên người khác, các đặc điểm tâm lý đặc thù của kẻ phạm tội."
"Đã có một số sự kiện bạo lực ở trường trung học Minh Đỉnh cách đây một thời gian, việc phân tích chuyên sâu về động cơ gây án của thủ phạm, có thể cho chúng ta một hồi cảnh tỉnh."
Khi đang nói đến đây, Giang Nhan nhìn thấy ở cuối lớp Hàng Án chậm rãi giơ lên tay.
Cô ngừng lại và nói: "Hàng Án, mời em phát biểu ý kiến."
Hàng chục cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Hàng Án.
Giáo viên các môn học khác hiếm khi gọi Hàng Án trả lời các câu hỏi trong lớp, bởi vì trình độ của cậu ấy đã vượt qua trình độ của một số giáo viên, đặt câu hỏi cho cậu là tự rước lấy nhục, Hàng Án cũng hiếm khi chủ động trả lời các câu hỏi.
Triệu Cầm vừa mới ngôn ngữ dâng trào, không biết học thần lại có cao kiến gì.
Dưới sự chú ý của mọi người, Hàng Án chậm rãi mở
miệng, trả lời với một nụ cười: "Cô Giang, em đồng ý với Triệu Cầm, nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý."
~~~~~
Dzô like page của Luna đủ KPIs sẽ được bão chương tiếp nha các bấy bì =)).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.