Khí Phi Hồ Sủng

Chương 89: Tìm chết




Editor: Puck - Diễn đàn
“Mỹ nhân… Nhất định phải nuốt trọn Diệp quốc sao?’ Hiên Viên đế nhiều năm như vậy vẫn không có động tĩnh gì, rõ ràng chính là không có hứng thú với Diệp quốc, nhưng bây giờ sao lại đột nhiên hành động?
Nuốt trọn Diệp quốc? Thủy nhi liếc nhìn Hiên Viên Mị, lại nhìn về phía Âu Dương Mặc, cảm thấy người này hơi ngu ngốc, “Lời này ngươi nên hỏi hắn, có liên quan gì đến ta?” Nàng cũng không phải Hoàng đế, muốn nuốt trọn Diệp quốc cũng không phải nàng!
Âu Dương Mặc nhíu mày, “Chỉ cần nàng mở miệng, ta tin tưởng Hiên Viên đế sẽ nghe lời nàng!”
Cái gì? Lời của nàng có trọng lượng như vậy? Hoài nghi nhìn về phía Hiên Viên Mị, đây chính là chuyện liên quan đến nửa thiên hạ, chỉ bằng một câu nói của nàng, hắn sẽ thay đổi chủ ý?
Hiên Viên Mị hơi không vui với việc nàng hoài nghi, tay đặt trên eo nàng thắt chặt, cảnh cáo  nhìn nàng một cái.
Trong mắt Thủy nhi xuất hiện ý cười, hiểu ý tứ của hắn, đưa tay khẽ vuốt ve trên lưng hắn, đảo mắt nhìn về phía Âu Dương Mặc, lạnh nhạt nói, “Chuyện này không liên quan đến ta, hơn nữa ta không có hứng thú quan tâm đến!”
Liễu Linh Tuyết nghe vậy, kích động lần nữa, “Ngươi đồ nữ nhân không có lương tâm…”
Trong mắt Thủy nhi run lên, nàng không so đo không có nghĩa rằng nàng thích bị người mắng, không đợi lời Liễu Tuyết Linh nói hết, vung tay lên, Liễu Tuyết Linh trợn mắt, quay đầu đứt hơi, cuối cùng yên tĩnh lại!
Âu Dương Mặc liếc nhìn thi thể trên đất cũng không nói thêm điều gì, hiện giờ hắn quan tâm hơn chính là Diệp quốc, cau mày nhìn về phía Thủy nhi, “Mỹ nhân, ta biết rõ nàng đã không có tình cảm với Lăng, nhưng coi như nể tình ta, bỏ qua cho Diệp quốc được không?” Hắn và Lăng làm bằng hữu nhiều năm như vậy, bây giờ Lăng đã chết, hắn thế mà lại  không thể báo thù cho Lăng, vậy ít nhất thay Lăng bảo vệ quốc gia Lăng coi trọng.
“Nể mặt ngươi Ta và ngươi dường như không quen đi?”
“Không quen?” Âu Dương Mặc kinh ngạc nhìn nàng, mặc dù đã sớm cảm thấy nàng xa cách, nhưng không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy, hắn rõ ràng Thủy nhi sẽ không dùng phương thức này phủi sạch quan hệ với hắn, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngước mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị, Hiên Viên Mị nhất định biết. di1enda4nle3qu21ydo0n
Hiên Viên Mị nhếch miệng lên, nhưng đường cong kia lại lạnh như băng dọa người, “Thượng Quan Lăng hạ cổ tuyệt tình cho nàng ấy!”
Mặc dù Âu Dương Mặc không biết cổ tuyệt tình là gì, nhưng nghe cái tên này, lại liên hệ tới rối rắm giữa bọn họ, cũng có thể đoán được bảy tám phần, hắn đã nói sao Hiên Viên đế lại đột nhiên đối phó với Lăng, thì ra là bởi vì mỹ nhân!
“Vậy hiện giờ nàng như thế nào?”
Hiên Viên Mị lạnh nhạt nói, “Chỉ quên mất một chuyện!” Cau mày liếc nhìn thi thể trên đất, ý bảo Tiêu Mạc dọn dẹp sạch sẽ, “Ta muốn định Diệp quốc, Mặc Vương vẫn không nên tốn nhiều tâm tư!”
Âu Dương Mặc liếc nhìn hắn, lại liếc nhìn Thủy nhi, thở dài nói, “Thôi!” Hắn biết ở trong lòng Hiên Viên đế mỹ nhân nặng bao nhiêu, mỹ nhân xảy ra chuyện, muốn Hiên Viên đế cứ như vậy mà hết giận là không có khả năng đấy!
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Thủy nhi nhíu mày, Âu Dương Mặc ở trong trí nhớ của nàng chính là một hoa hoa công tử, nhưng hiện giờ người mang một chút bi thương, đa sầu đa cảm cũng đúng là Âu Dương Mặc, thật hoài nghi người này có bệnh tâm thần phân liệt.
Trong điện được thu dọn sạch sẽ, người nên đi cũng đi hết, Hiên Viên Mị đưa tay ôm Thủy nhi lên giường, Thủy nhi đề phòng nhìn hắn, “Ngươi định làm gì?”
Hiên Viên Mị sửng sốt một chút, xấu xa cười nói, “Thủy nhi hy vọng ta làm cái gì?”
Thủy nhi biết mình hiểu lầm, cũng không cảm thấy lúng túng, kéo cánh tay của hắn, không khách khí gối lên, đưa tay ôm hông hắn, cọ cọ hai cái, nhẹ giọng thầm nói, “Sao ôm ngươi liền muốn ngủ?”
Hiên Viên Mị vuốt ve nhè nhẹ sau lưng nàng, nhướng mày cười nói: “Nói rõ sức quyến rũ của ta còn chưa đủ, cần cố gắng nhiều hơn!”
Thủy nhi hừ nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại không nói thêm gì nữa, ngửi mùi vị trên người hắn, mơ mơ màng màng thủ thiếp đi, Hiên Viên Mị vén sợi tóc trên mặt nàng, hôn lên trán nàng, mắt khép hờ, lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng.
“Vương…”
Hiên Viên Mị nghe giong nói như thế, nhẹ giọng nói, “Vào đi!”
Diệp Tử Phong đi vào trong phòng, đưa bình nhỏ cầm trong tay cho hắn, liếc nhìn Thủy nhi đang ngủ, nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc giải!”
Hiên Viên Mị gật đầu một cái, nhìn về phía người trong ngực, Diệp Tử Phong lẳng lặng lui ra ngoài, hắn ngày đêm không ngừng bận rộn như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
“Thủy nhi…” Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong ngực, nhìn nàng vô thức cọ xát vào bàn tay của hắn, dịu dàng trong mắt Hiên Viên Mị càng sâu, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng, mớm viên thuốc trong miệng vào trong miệng nàng, thấy nàng nuốt xuống, mới tinh tế mút hôn đôi môi mềm mại của nàng.
Hồi lâu, thấy hô hấp của nàng không thuận, mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi của nàng, Hiên Viên Mị ôm lấy nàng, để cho nàng tiếp tục ngủ, cuối cùng mình cũng ngủ thiếp đi với nàng. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thủy nhi giật giật, chậm rãi mở mắt ra, cọ vào lồng ngực ấm áp kia, sau đó trí nhớ dần dần thu lại, nguy hiểm híp híp mắt, nàng dường như bị người nào đó bắt nạt!
Ngay từ khi nàng động Hiên Viên Mị đã tỉnh dậy, thấy nàng hồi lâu không có động tĩnh gì, mới mở mắt ra nhìn về phía nàng, “Thủy nhi?”
Thủy nhi đột nhiên đè lên người hắn, nguy hiểm cười lạnh nói, “Ta rất dễ bắt nạt, hử?” Tầm mắt không ngừng quét tới quét lui trên người hắn, giống như đang suy nghĩ làm sao xẻ thịt hắn!
Biết nàng nhớ ra rồi, trên mặt Hiên Viên Mị hiện lên nụ cười, kéo nàng vào trong ngực, khẽ cười nói, “Thủy nhi định làm gì ta?”
“Lột da cáo của chàng như thế nào?”
Quỷ quái trong mắt Hiên Viên Mị chợt lóe lên, “Được!” Sau đó buông nàng ra, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Thủy nhi giật giật khóe miệng, vỗ một cái lên lồng ngực trần trụi của hắn, sau đó nhảy xuống giường, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, Hiên Viên Mị tiếc nuối thở dài một tiếng, mặc lại quần áo đã cởi một nửa, cũng đi ra ngoài theo.
Tiêu Mạc vừa đúng từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy Hiên Viên Mị, cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, sau khi tin tức Lăng đế băng hà truyền đi, triều đình đã rối loạn, quan hệ giữa Triển Ưng và Lăng Thiên vốn không tệ, nhưng mà đến bây giờ lãnh binh của mình vọt vào Hoàng cung, lúc này đang giằng co, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ đánh rồi!”
Sau khi  Thượng Quan Lăng lên ngôi thu hồi tất cả binh quyền, để Triển Ưng và Lăng Thiên hai người của mình chấp chưởng, bây giờ hai người này đánh nhau chỉ sợ rất rối loạn.
Chỉ có điều Hiên Viên Mị không quan tâm Diệp quốc có thể đại loạn hay không, Thủy nhi cũng không hề cảm thấy có hứng thú, chỉ lắc đầu cười nói, “Lúc này còn có thể làm nội loạn, Diệp quốc nhất định xong rồi!” Chờ bọn họ đánh xong, đại quân Huyền quốc chỉ sợ cũng đã đến Hoàng cung rồi.
Hiên Viên Mị cưng chiều cười nói, “Muốn đi xem cuộc vui không!”
“Xem một chút cũng không tồi!”
Chờ Thủy nhi và Hiên Viên Mị đến, liền nhìn thấy hai phe không nhân nhượng, Triển Ngạo Thiên đứng sau lưng Triển Ưng, Lăng Tuyên cũng đứng sau lưng Lăng Thiên, Triển  Ưng đỏ mắt, tức giận, “Lăng Thiên, con gái ngươi hại chết con gái ta, hôm nay ta phải tính sổ cùng ngươi!” die nd da nl e q uu ydo n
Thì ra sau khi Triển Tuyết Nhạn bị đày vào lãnh cung, Lăng Mạn Điệp cũng không bỏ qua cho nàng ta, tìm người hại chết nàng ta rồi, nhưng không khéo bị Triển Ưng điều tra ra, Triển Ưng luôn thương yêu đứa con gái này, biết Lăng Mạn Điệp hại chết nữ nhi bảo bối của mình, liền cái gì cũng không cần biết rồi, một lòng muốn tìm Lăng Thiên báo thù.
Lăng Thiên ngược lại tỉnh táo, biết hiện giờ phải ứng phó là Huyền quốc, nhưng Triển Ưng này không hề nói lý, không hề nghe ông nói gì, một lòng chỉ muốn tìm ông báo thù, thật sự cậy mạnh đến làm cho người ta nổi cáu, lập tức không khách khí nói chuyện với ông ta, lạnh giọng hừ nói: “Điệp nhi cũng không thấy, còn hoài nghi là ngươi giở trò quỷ!”
Triển Ưng giận dữ hét, “Con tiện nhân kia, nếu như rơi vào trong tay ta, ta nhất định ném nó vào trong quân doanh, làm quân kỹ!”
Thủy nhi lắc đầu, những ân oán cá nhân này còn kéo vào trong Hoàng cung gây lộn, khẽ cười nhìn về phía Hiên Viên Mị, nhỏ giọng hỏi, “Lăng Mạn Điệp còn sống không?”
Hiên Viên Mị lắc đầu nói, “Đã chết!” Những đại tiểu thư được nuông chiều từ bé này, đến trong quân doanh vốn không kiên trì được bao lâu.
Nghe được lời Triển Ưng nói, Lăng Thiên cũng nổi giận, mắt thấy không khí hết sức căng thẳng, Lăng Tuyên tinh mắt nhìn thấy Hiên Viên Mị và Thủy nhi, ghé vào bên tai Lăng Thiên nói gì đó, tức giận của Lăng Thiên tiêu mất một chút, đảo mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị, ánh mắt lóe lóe, gật đầu một cái với Lăng Tuyên, chỉ thấy Lăng Tuyên đột nhiên đi về phía Triển Ưng, nhưng hắn không trực tiếp nói chuyện với Triển Ưng, mà nói gì đó với Triển Ngạo Thiên, Triển Ngạo Thiên trầm ngâm một lúc, liếc nhìn Thủy nhi, sau đó ghé vào bên tai Triển Ưng nói một lúc, Triển Ưng mới trầm mặc vung tay lên, “Đi!”
Mấy tướng sĩ trong đại điện do ông mang tới theo ông đi ra ngoài… Bên ngoài còn có quân đội của Triển Ưng…
Thủy nhi nhìn màn kịch vui này, nhíu mày, thở dài nói, “Chúng ta không nên tới! Người ta không đánh nổi rồi!”
Hiên Viên Mị khẽ cười nói, “Nói không chừng còn có trò vui hay hơn!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy nhân mã phía Lăng Thiên nhanh chóng bao vây hai người lại, khóe miệng Thủy nhi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, trong mắt lại phiếm một tia sáng lạnh, ngước mắt nhìn lên, ngoài đại điện cũng bị người trùng trùng điệp điệp vây lại, không cần phải nói, dĩ nhiên là kiệt tác của Triển Ưng.
Lăng Thiên tỏ vẻ trầm trọng nhìn Hiên Viên Mị, nói, “Hiên Viên bệ hạ, chúng ta không có lòng mạo phạm, chỉ có điều kính xin Huyền quốc lui binh, trả cho Diệp quốc chúng ta một yên bình!”
Trước cũng không phải không có ai nghĩ tới thừa dịp Hiên Viên Mị ở Diệp quốc, bắt được Hiên Viên Mị ép Huyền quốc lui binh, nhưng chỉ cần có người xông vào Cảnh Tuyên điện, liền sẽ không bao giờ có thể ra ngoài nữa, nhưng hôm nay chính là cơ hội ngàn năm một thuở, Hiên Viên Mị một người cũng không mang, Thủy nhi trong ngực hắn trực tiếp bị người bỏ qua, một nữ nhân có thể làm gì?
Âu Dương Mặc nghe nói nội loạn, chạy tới liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn không thấy Tô Mặc Thành, cau mày nói, “Ưng Vương và Lăng đại tướng quân đang làm gì vậy?”
Lăng Thiên thấy hắn thì nhíu mày, không  đặt Vương gia nhàn tản này vào trong mắt, lạnh nhạt nói, “Chỉ muốn mời Hiên Viên bệ hạ lui binh mà thôi, Mặc Vương không cần quản!”
Âu Dương Mặc nhức đầu day trán, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho hắn cảm thấy rất vô lực.
Thủy nhi nhìn hắn cười nói, “Âu Dương Mặc, làm yên Vương gia nhàn tản của ngươi là được, những chuyện này ngươi không cần quản, đã có người muốn tìm chết, đương nhiên không cần ngăn cản!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.