Khi Giỏi Giang Đụng Độ Ngổ Ngáo

Chương 12: Góc nhìn Cố Duy 02 (02)




Edit: yyds
Beta: Amin

3
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt. Vẻ ngoài của cô ấy vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng ánh mắt lại như một chú gà trống chiến thắng.
Đôi mắt cô ấy lấp lánh, như chờ đợi lời khen ngợi.
Tôi không kìm được mà xoa đầu cô ấy.
“Cậu thắng rồi.”
Vừa nãy Trần Cầm bị cô ấy chọc tức đến mức suýt ho ra máu, bị đám phụ nữ bên cạnh rõ là đang hóng chuyện giả vờ là bạn thân khuyên nhủ rời đi.
Cô ấy cười, trông rất giống một con mèo, vẻ mặt thỏa mãn.
“Bà ta là gì của cậu thế?”
“Mẹ kế.” Tôi trả lời một cách vô cảm.
Cô ấy đột nhiên nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm túc:
“Cố Duy, vừa nãy tớ nói như vậy là cố ý chọc tức bà ta.”
“Thành tích không thể hiện cho tất cả.”
“Cậu không thua kém bất kỳ ai.”
Tôi thấy buồn cười, cô ấy sẽ không thực sự nghĩ rằng tôi là học sinh kém đấy chứ?
Tôi vào đại học bằng diện tuyển sinh đặc biệt cho sinh viên năng khiếu thể thao chỉ vì điểm tiếng Anh của tôi quá kém, chỉ được một chữ số.
Nhưng môn toán, lý, hóa của tôi đều đạt điểm tối đa, tổng điểm cũng cao nhất trong tất cả các sinh viên năng khiếu của trường Đại học T năm đó.
Còn về điểm trung bình tích lũy, chỉ là tôi thấy phiền phức, chỉ cần không bị lưu ban là được, hơn nữa cũng lãng phí.
Nhưng nhìn cô ấy như một con nhím dựng đứng gai nhọn của mình lên để bảo vệ tôi, bây giờ lại cẩn thận an ủi tôi, tôi chỉ cảm thấy bức tường sừng sững tồn tại trong lòng mình bấy lâu nay như đang ầm ầm sụp đổ.
Tôi nhìn cô ấy, giọng nói rất nhẹ:
“Ừ.”
4
Cô ấy bỗng nhớ ra điều gì đó, hơi nghi ngờ:
“Cố Duy, câu cuối cùng cậu vừa nói có ý gì vậy?”
Lúc nãy, tôi sợ Trần Cầm thẹn quá thành giận rồi quay sang tấn công cả Tần Sở, vì vậy tôi chủ động thu hút hỏa lực của bà ta về phía mình:
“Bất kể bà làm trò gì, người thừa kế tài sản duy nhất của nhà họ Cố cũng chỉ có tôi. Bà đừng quên, bà đã ký thỏa thuận trước hôn nhân rồi.”
Chỉ là không ngờ câu nói này lại k1ch thích bà ta đến vậy, tức đến mức suýt ngất đi.
Cũng là niềm vui bất ngờ.
Đôi mắt cô gái lấp lánh:
“Lẽ nào cậu là đại gia ngầm hả?”
Tôi nhìn lúm đồng tiền trên má cô ấy, ngọt ngào như chính chủ nhân của nó vậy.
“Bố tớ là Cố Trường Niên, cậu nghĩ sao?”
Tuy nhân phẩm của Cố Trường Niên không tốt, nhưng việc kinh doanh quả thực rất lớn.
Cô gái mở to mắt, hai má phồng lên vì kinh ngạc, khiến người ta muốn… chọc vào.
Cô ấy lập tức kéo tôi vào lại cửa hàng:
“Sao vậy?”
Tôi bị sự thay đổi đột ngột này của cô ấy làm cho hoang mang.
“Mua quần áo.”
Giọng cô ấy cao vút.
“Vừa nãy cậu nói quần áo ở đây không đẹp mà?”
Tôi càng thêm khó hiểu.
Cô gái quay đầu lại, mang theo chút tức giận lại xen lẫn chút ý cười, giọng điệu có phần chắc chắn:
“Không có, cậu nghe nhầm rồi.”
Đến khi cô ấy đứng trước quầy thanh toán xong xuôi, tôi nhìn bóng hình mảnh mai ấy mới nhớ tới những lời đồn đại ở trường Đại học T mà tôi chưa từng quan tâm.
Tần Sở… vừa nãy là muốn bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của “kẻ nghèo” như tôi.
5
Về đến ký túc xá, tôi bỗng thấy Trần Mộ ôm một đống sách đi ra ngoài.
Sống lâu rồi, đúng là chuyện gì cũng có thể thấy được.
Lần này tôi hiếm khi không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
“Cậu đi đâu vậy?”
“Phòng tự học đó!”
Cậu ta trả lời một cách đương nhiên, hoàn toàn không quan tâm đ ến việc này sẽ ảnh hưởng đến tôi như thế nào.
Tôi hơi chua xót:
“?”
Mặt Trần Mộ hơi đỏ, cười ngượng ngùng:
“Không phải trước đây em vẫn luôn theo đuổi Vương Yến khoa Ngữ văn sao? Hôm qua cô ấy đã đồng ý với em rồi.”
“Nhưng Yến Yến nói em học kém quá, muốn em sau này phải cùng cô ấy học tập~”
Tôi thấy hơi kỳ lạ:
“Việc cậu học hay không học liên quan gì đến cô ấy?”
Trần Mộ tỏ ra bất lực:
“Anh Duy anh nói gì đó? Yến Yến đang lo cho tương lai của chúng em. Cô ấy nói muốn tiếp tục ở bên em, sự cố gắng hiện tại là để tạo nền móng cho cuộc sống sau này~”
Có lẽ Trần Mộ hơi tức giận vì tôi chất vấn Vương Yến của cậu ta, to gan dỗi lại một câu:
“Anh Duy, anh tự lo cho bản thân mình đi.”
“Tần đại mỹ nữ là sinh viên giỏi đỉnh cấp của trường Đại học T, sao quen nhau lâu vậy rồi mà cũng không kéo được một học sinh kém như anh tiến bộ lên vậy!”
Nói xong, cậu ta vênh mặt rời đi.
Nhìn bóng lưng của Trần Mộ, lần này tôi không hề tức giận, ngược lại lại chìm vào suy tư.
Bản thân tôi biết mình không phải là học sinh kém, ngược lại còn khá có năng khiếu về lĩnh vực máy tính, nhưng vấn đề là… Tần Sở không biết.
Trần Mộ mới yêu được một ngày, nhưng tôi và Tần Sở đã là một cặp tình nhân hơn một tháng.
Mặc dù lúc đầu đã nói là “giả”, nhưng nhìn ra thì Tần Sở đúng là không coi tôi là bạn trai thực sự của cô ấy, càng không nói đến việc đưa tôi vào kế hoạch cuộc đời của cô ấy.
Nghĩ đến đây, tôi càng thấy chua xót hơn.
Dù sao cũng là diễn, vậy mà lại khiến tôi động lòng, còn cô gái quyến rũ người khác mà không hề hay biết kia vẫn không hề rung động chút nào?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy hơi tủi thân.
Ngồi ngẩn người trước bàn một lúc, tôi nhận ra rằng…
Núi không qua đây, thì ta qua đấy.
Trước khi cô gái nhỏ đề nghị chia tay sau ba tháng nữa, tôi phải nhanh chóng “biến giả thành thật”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.