Khi Em Mỉm Cười

Chương 96:




Edit: Tiểu Vũ
Như thường lệ, sau khi trận đấu kết thúc thì sẽ có một buổi phỏng vấn.
Ở mùa giải mùa xuân, tiết mục “Phỏng vấn sau trận đấu” này được thực hiện trên bộ ghế salon trong phòng nghỉ của đội thắng trận; đến giải màa hè này thì không như thế, địa điểm phỏng vấn được chuyển đến một nơi chính thức hơn nhiều, các thành viên ngồi thành một hàng sau một cái bàn dài để tiếp nhận phỏng vấn. Có đôi khi, các bên truyền thông sẽ đồng thời phỏng vấn 2 đội cùng một lúc—— Thường thì sẽ là hai đội của cùng một trận…
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.
Ví dụ như hôm nay.
YQCB và ZGDX ngồi thành một hàng dài 10 người, chen chúc đằng sau cái bàn tiếp nhận phỏng vấn, bên trái Lục Tư Thŕnh là Giáo Hoàng, bên phải là Đồng Dao, anh ngồi ở trung tâm.
Phóng vięn: [Đầu tiên, xin được chúc mừng ZGDX, tiếp tục kéo dài các các trận đầu bất bại.]
Lục Tư Thành: “Cảm ơn.”
Phóng viên: [Đồng thời cũng rất ngạc nhiên khi các thành viên YQCB không rời đi ngay sau khi trận đấu kết thúc, khiến cho chúng tôi có màn phỏng vấn đặc biệt ngày hôm nay.]
Đội trưởng kięm hỗ trợ của YQCB gãi đầu: “Thật ra chúng tôi đã muốn đi lâu rồi, nhưng HLV không cho, anh ấy nhất quyết bắt chúng tôi ở lại để nhìn xem thế nào mới gọi là chơi 4-1… Bởi vì là đội hình mới, nên tất cả mọi người đều không quá quen thuộc.]
Phóng viên: [Đội hình 4 bảo vệ 1 này đã không còn thích hợp sau khi Riot cho ra bản cập nhật mới nhất hạn chế đường dưới, thế tại sao ZGDX vẫn quyết định chọn chơi đội hình này sau khi thấy YQCB thất bại?]
Lục Tư Thành khựng lại, hơi ngả ra sau đồng thời liếc nhìn Giáo Hoàng bên tay trái, anh ta nhướng mắt, Lục Tư Thành nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói: “Đường giữa của chúng tôi nói, em muốn chơi đội hình 4-1, em cũng muốn lấy Lulu thử xem… Tôi cũng cảm thấy khá được, vừa hay có thể dạy ‘AD nào đó’ cách chơi 4-1, thế nên bọn tôi quyết định chơi đội hình này.”
Mọi người cười rộ lên.
Giáo Hoàng rít lên một tiếng, có lẽ đoán được Lục Tư Thŕnh đang nói xấu anh ta, thế nên quay đầy yêu cầu anh trai phiên dịch đằng sau dịch lại, anh trai phiên dịch bất đắc dĩ mà dịch lại cả đoạn, sau khi Giáo Hoàng nghe xong thì dùng tiếng Hàn nói một câu dài, như đang oán giận gì đó.
… Phỏng vấn vẫn tiếp tục với những câu hỏi khác, có phóng viên liên tiếp đặt câu hỏi liên quan đến trận đấu, mấy vấn đề này chủ yếu là Tiểu Bàn và Lục Tư Thŕnh trả lời, Đồng Dao ngồi trên ghế liếc mắt nhìn một người cũng trầm mặc giống mình là Ngải Giai, cậu ta đang để mặc cho hồn bay đi đâu đó rồi.
Cho đến khi có phóng viên điểm tên chỉ mặt Ngải Giai——
[Sau khi kết thúc ván đấu thứ hai có xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, sang ván thứ 3 thì không thấy tuyển thủ Ngải Giai xuất hiện trong đội hình thi đấu, có phải là vê chuyện ngoài ý muốn đó không? Người hâm mộ đều đang rất muốn biết đáp án.]
Ánh mắt mất hồn của Ngải Giai thoáng tỉnh lại.
Đồng Dao cũng ngồi ngay ngắn trở lại.
Ngải Giai hơi nhíu mày, cầm lấy mic từ đồng đội bên cạnh, đang muốn trả lời thì đội trường Lương Sinh của cậu ta đoạt lấy míc, trong lúc cậu ta vẫn ngẩn người thì đội trưởng nhà cậu ta nói: “Ván thứ 3 để tuyển thủ Ái Sát lên thi đấu là kết quả sau khi ban huấn luyện và các thŕnh viên trong đội cùng thảo luận, thương lượng với nhau—– Tôi biết có rất nhiều cư dân mạng đang cố ý xuyên tạc, nói rằng Ngải Giai giận dỗi bỏ thi đấu, chuyện này không phải như thế, tại đây xin mọi người một vừa hai phải… Tâm trạng của Ngải Giai lúc đó không được tốt lắm, chúng tôi cảm thấy để Ái Sát lên thi đấu sẽ thích hợp hơn một chút, thế nên mới thay đổi người.”
Phóng viên: [Thế tại sao tâm trạng lại không tốt?]
Mọi người: “…”
Đồng Dao có chút khó chịu mà nhúc nhích mông… Lúc này không chỉ Ngải Giai, ngay cả cô cũng đang cực kỳ muốn nhấc chiếc bàn trước mặt lên rồi táng thẳng vào mặt tên phóng viên vừa đặt câu hỏi kia—–
Tại sao tâm trạng lại không tốt, anh ngon thì nói đi?
Giả dụ anh đang ở trên sàn đấu, bởi vì vừa thua trận nên không được vui lắm, nhìn xuống khán đài thì lại thấy bạn gái mình vì mình chơi không tốt mà bị người ta mắng chửi, bị fan đội mình úp cả đống poster lên đầu, đến đây thì anh có thể tiếp tục vui vẻ mà hát vang bài hát “Ngày tốt lành” được không?!
Đồng Dao liếc mắt nhìn micro trong tay phóng viên kia, không hề ngạc nhiên khi phát hiện ra logo trên micro của anh đến từ một trang báo thể thao điện tử có tiếng chẳng ra gì nào đó, sở trường của trang báo này là cắt câu lấy nghĩa, tạo ra vô số phốt cho tuyển thủ, đã bị rất nhiều câu lạc bộ và tuyển thủ chửi thẳng mặt nhưng mỗi lần đều là xin lỗi qua loa rồi lại ngựa quen đường cũ——–
Một bài báo điển hình nhất chính là có tuyển thủ nào đó nói “Tôi cho rằng những tuyển thủ Hàn Quốc đầu tiên tới LPL là những người mang đến lợi ích nhiều nhất cho LPL”; nhưng lại bị bọn họ viết thành “Một tuyển thủ nào đó đã thẳng thắn cho biết những tuyển thủ người Hàn sẽ chỉ mang đến lợi ích ở giai đoạn đầu.”
Lúc này, Ngải Giai nhếch môi trào phúng, rõ ràng đang thái độ tôi lười phải trả lời loại câu hỏi này.
Không khí của buổi phỏng vấn nhất thời trở nên có chút vi diệu.
Tên phóng viên kia không nhận được đáp án, vẻ mặt tỏ ra phẫn nộ ngồi mạnh xuống, nhưng câu hỏi của hắn dường như đã khiến nội dung của buổi phỏng vấn đi theo một hướng khác, không lâu sau đó, có một phóng viên đứng lên đặt câu hỏi——
Phóng viên: [Khoảng thời gian gần đây, giới thể thao điện tử của chúng ta liên tiếp có những vấn đề liên quan đến đời sống tình cảm cá nhân của các tuyển thủ, mọi người suy nghĩ thế nào về vấn đề này?]
Các thành viên của YQCB đột nhiên buông micro xuống.
Đồng Dao thấy thế, trong lòng vừa bực vừa buồn cười.
Tiểu Bàn: “Thuận theo tự nhiên đi, tôi cũng không có cái nhìn đặc biệt đối với phương diện này—– Thật ra ngày nào chúng tôi cũng ở căn cứ chơi game, rất ít tiếp xúc với mọi người, thế nên về cơ bản các thành viên đều là cẩu độc thân.”
Lão Miêu đoạt lấy micro trong tay Tiểu Bàn, nhấn mạnh bổ sung: “Thế nhưng chuyện đó cũng không đại biểu rằng căn cứ của chúng tôi là miếu hòa thượng đâu nhé—– Không tìm được đối tượng không phải là không muốn tìm, cũng không phải là không thể tìm—– Có thể hiểu được điều này rất là quan trọng đấy.”
Phóng viên: “Thế nhưng có không ít fan hy vọng các tuyển thủ có thể nghiêm túc tập trung thi đấu, tranh thủ cơ hội giành được quán quân thế giới, đừng nên phí tâm tư nghĩ đến mấy chuyện khác—— Giống như bọn họ luôn hy vọng lúc mọi người phát trực tiếp đấu hạng, trong lúc chờ xếp trận thì có thể xem tài liệu các trận đấu hay phân tích số liệu gì đó, chứ không nên đi chơi mấy trò chơi linh tinh vớ vẩn. Trên Tieba Weibo thường có mấy bài thảo luận về vấn đề này… Họ cũng chỉ mong các bạn có thể tập trung huấn luyện, đạt được thành tích tốt.]
Lục Tư Thành suy nghĩ một chút, tay trái đưa lên cầm lấy micro trước mặt—– cảm giác được toàn thân người đàn ông bên cạnh đang tràn ra kiểu khí thế “Mọi người tập trung chú ý, đừng làm ồn”, Đồng Dao bất an nhìn anh một cái, lặng lẽ đưa tay xuống dưới bàn kéo kéo tay phải của anh.
Nhưng mà Lục Tư Thành vẫn không động đậy gì.
Sau đó, anh bắt đầu thể hiện trí nhớ kinh người của mình cùng với vẻ mặt cực kì không tốt của mình.
Lục Tư Thành: “Để tôi thuật lại lời anh vừa nói một chút nhé, anh xem có hợp lý hay không: Thế nhưng có không ít bậc làm cha mẹ hy vọng con cái của họ có thể nghiêm túc tập trung học tập, tranh thủ cơ hội thi vào các trường đại học tốt như Thanh Hoa Bắc Đại, đừng nên phí tâm tư nghĩ đến mấy chuyện khác—— Giống như bọn họ luôn hy vọng lúc con cái đi học ở trường, khi đến giờ giải lao thì nên học từ mới tiếng Anh hay học thuộc công thức Vật lý, chứ không nên đi chơi mấy trò chơi linh tinh vớ vẩn. Trên quảng trường khiêu vũ ở khắp nơi đều có các ông bố bà mẹ thảo luận vấn đề này… Bố mẹ cũng chỉ mong các con có thể tập trung học hành, đạt được thành tích tốt, sống một đời thuận lợi.]
Phóng viên: [… … … … …]
Lục Tư Thành: “Nghe có vẻ rất hợp lý đấy.”
Tiểu Bàn hất cằm lên bắt đầu vỗ tay cười to.
Ngải Giai cũng vỗ tay theo, nhưng là không biểu cảm.
Lục Tư Thành: “Thông thường thì những fan đưa ra lời đề nghị này có không ít thanh thiếu niên—– cho dù có cả người trưởng thành đã đi làm đi nữa thì trước khi đưa ra yêu cầu như thế cho các tuyển thủ – những người cũng chỉ là người bình thường như các bạn mà thôi; à tôi tạm thời không muốn làm rõ việc bạn lên mạng cười nhạo chế giễu tuyển thủ không lo tập luyện chỉ biết yêu đương nhăng nhít trong thời gian nào, rốt cuộc có phải đang đi học đi làm hay không; thì các bạn nên đặt mình vào vị trí của các tuyển thủ, thay đổi góc nhìn đi một chút: Ai mà chẳng có tuổi trẻ, tôi tin chắc rằng hồi đi học các bạn đều có lúc lơ mơ không tập trung, ngủ gật này, nhìn lẽ hoa khôi của lớp này—– A.”
Lục Tư Thành hơi khựng lại.
Lục Tư Thành: “Mặc dù tôi chưa từng nhìn lén thế bao giờ.”
Bàn chân đang giẫm lên chân phải anh đã nhấc lên.
Lục Tư Thành: “——- cả một vài chuyện tương tự kiểu vậy nữa.”
Lục Tư Thành: “Thế nên không thể nói rằng, là tuyển thủ chuyên nghiệp thì phải khác được, chẳng có ai là cao quý thần thánh, hoàn mỹ 100% cả… Cứ suốt ngày lấy chuyện tuyển thủ chơi Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao, chơi Rắn Săn Mồi rồi yêu đương các thứ để nói thì rất nhàm chán đấy. Phần lớn thời gian chúng tôi đều dành để chơi Liên Minh Huyền Thoại, có lẽ thời gian chúng tôi chơi Liên Minh còn nhiều hơn thời gian học tập của một số bạn—– Bao nhiêu cặp đôi đã chia tay sau ngày tốt nghiệp, chỉ bởi vì không có dũng khí đối mặt với khoảng cách? Nhưng mà tin tôi đi, tỉ lệ tuyển thủ nhà nghề bị đá sau một thời gian đi thi đấu còn nhiều hơn nhiều. Vấn đề là tại sao lại như vậy?”
Ngải Giai cầm micro lên: “Tại sao?”
Tiểu Bàn: “Đề nghị cậu đi hỏi Dương Thần – tuyển thủ đi rừng của Cl để biết thêm thông tin chi tiết.”
Đồng Dao: “Khụ.”
Người phóng viên kia bị thuyết phục mà ngồi xuống.
Nhưng có một người khác vẫn không phục đứng lên: [Thành ca hình như rất có hiểu biết về phương diện này.]
Tiểu Thụy vẫn luôn im lặng ngồi ngoài xem đột nhiên đứng lên, trên mặt rõ ràng đang muốn nói: Mẹ nó, cậu muốn gây chuyện đúng không, tôi đi gọi bảo vệ nhé.
Lục Tư Thành hướng anh ấy vẫy vẫy tay tỏ ý không sao, rất tự nhiên cầm lấy micro nói: “Bởi vì tuổi của tôi khá lớn so với đại đa số tuyển thủ trong giới, thời gian thi đấu cũng dài, thế nên nhìn thấy rất nhiều chuyện.”
Phóng viên: [Nói như vậy nghĩa là Thành ca không phản đối chuyện yêu đương của tuyển thủ.]
Lục Tư Thành: “Nếu như có chừng mực thì chẳng có gì sai trái hết, những câu chuyện truyền kì của các cặp đôi cùng nhau cố gắng thi vào Thanh Hoa Bắc Đại không ít đâu.]
Phóng viên: [Thành ca cũng muốn như thế sao?]
Động tác cầm micro của Lục Tư Thành hơi khựng lại, Đồng Dao cúi đầu giơ tay vén tóc ra sau tai.
Lục Tư Thành thản nhiên nói: “Tôi hiện tại có người mình thích rồi.”
Lời nói vừa dứt, toàn trường oanh động.
Phóng viên cúi đầu múa bút thành văn, các đồng đội đều quay đầu lại mông lung nhìn đội trưởng nhà mình.
Đồng Dao buông tay xuống, qua lớp khăn trải bàn bên dưới, cô nắm chặt lấy quần mình, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi vì căng thẳng—– Trên mặt lại còn phải cố tỏ ra kinh ngạc như mọi người, thuận tiện thôi miên chính mình: Anh ấy chưa nói gì hết! Mình cũng chẳng nghe thấy gì cả! Không được đỏ mặt! Không được đỏ mặt! Không thể thở mạnh! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Phóng viên: [Vậy thì, đối với một số fan có yêu cầu cao, Thành ca có gì muốn nói không?]
Phóng viên vừa đặt câu hỏi xong.
Đồng Dao đột nhiên cảm giác có một bàn tay cũng buông xuống, yên lặng nắm lấy tay cô dưới lớp khăn trải bàn, xòe tay xen vào các ngón tay cô, nắm chặt.
So với sống lưng cứng đờ của cô, người đàn ông rất thoải mái mà ngả người ra đằng sau dựa vào lưng ghế.
“Vô cùng cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của mọi người, tôi sẽ cố gắng thi đấu thật tốt, cũng sẽ cố gắng thắng trận, nếu như có thể, hãy đến hiện trường xem trực tiếp nhiều hơn. Và còn… “
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên gần trong gang tấc——-
“Nếu như thật sự thích một tuyển thủ, thì hãy đến gần sàn đấu của anh ta hơn một chút và cách cuộc sống của anh ta xa hơn một tẹo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.