Khi Con Tim Quá Nóng

Chương 2:




Sau khi Henry và Wayne ra về, Annabelle quay lại giường và cố gắng trấn tĩnh lại. Cô cần xem qua những món đồ ít ỏi cô đã có thể mang theo từ Philadelphia tới và bằng cách nào đó biến căn hộ của Rosalie thành nhà mình.
Rosalie và Nick đã cho cô thuê lại căn hộ được trang bị đầy đủ đồ đạc, và như thế thật tiện lợi. Đôi vợ chồng mới cưới không cần đến đồ đạc của Rosalie. Tòa lâu đài đá nâu của Nick mang đậm dấu ấn của một chuyên gia trang trí nội thất. Người mà Rosalie nói đã hẹn hò với Nick và trang hoàng tòa nhà theo sở thích của cô ta - ngột ngạt, phô trương, giả tạo đến mức thiếu tiện nghi - nói tóm lại là chẳng có chút gì giống với Nick. Không có lấy một căn phòng nào trong cả tòa nhà đá nâu đó cô có thể gọi là khiến người ta thư giãn nhẹ nhõm. Thậm chí cả các phòng tắm trông cũng như thể bạn có thể làm chúng vỡ tung ra, và đó là một lý do giải thích việc Dave ở lại với cô cho tới khi Nick và Rosalie đã hoàn tất việc trang hoàng gia cố lại cho tổ ấm tình yêu của họ.
Điện thoại đổ chuông, và cô thầm cân nhắc tới việc không nhấc máy. Không ai biết số điện thoại mới của cô ngoài bố mẹ cô, Rosalie, Nick và Becca. Cô không nghĩ hôm nay Rosalie lại gọi điện, và cô đã phải tiếp chuyện Becca rồi. Như thế chỉ còn lại mẹ cô. Trời ơi là trời.
“A lô, con chào mẹ.”
“Annabelle. Tại sao con không tới ăn tối?”
Ăn tối... khỉ thật, cô đã quên biến mất bữa tối Chủ nhật. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ. Một giờ kém mười lăm. “À, con xin lỗi. Con, ừm...”
“À, con đã hẹn hò với anh chàng bác sĩ dễ thương bạn của Nick, phải không nào? Cái cách anh ta ngáng chân anh chàng trẻ tuổi sắp sửa vớ được cái tất quả là rất tuyệt. Mẹ thấy anh ta nhìn theo con cả buổi tối, cho dù con không làm gì khuyến khích anh ta. Nhưng cô Rose của con nói anh ta đã đưa con về nhà.”
“Vâng, đúng thế. Anh ấy... rất tử tế.”
“Đừng quên anh ta là bác sĩ và độc thân. Con biết đấy...” “Phải rồi, mẹ, con đâu có trẻ ra. Con biết phải làm gì.” “Sau tai họa con đã gây ra với cuộc đời mình khi hủy bỏ đám cưới, tốt hơn con nên tận dụng tối đa đám bạn bè của Nick. Có vài anh chàng thành đạt khá dễ mến tại tiệc cưới. Mà nói đến đám cưới, con phải lấy làm mừng là không phải mọi thứ đều hỏng cả. Rosalie đã cứu nguy thật tuyệt vời khi thành hôn với Nick chóng vánh như thế. Chị con đã có một lễ cưới thật đẹp đẽ.”
“Vâng, nhờ vào con.”
“Con thì có liên quan gì tới đám cưới đó?”
“À, con cũng không biết nữa. Ngoại trừ việc lên kế hoạch cho mọi chi tiết của toàn bộ buổi lễ - con đã dành cả một năm trời của đời mình dồn tâm trí sức lực cho đám cưới đó.”
“Tạ ơn Chúa là Rosalie đã có đủ thời gian và tiền để thay đổi nó cho phù hợp với yêu cầu của chị con và Nick.”
“Hai người đó chẳng thay đổi cái quái gì hết ngoài tên khách mời và cô dâu chú rể trên thiếp cưới. Quỷ tha ma bắt, họ còn sử dụng bản hướng dẫn chỗ ngồi cho phía nhà gái mà con đã chuẩn bị nữa.”
“Chẳng lạ khi con không thể tìm thấy một người đàn ông tử tế mà cưới. Thử lắng nghe thứ ngôn ngữ từ miệng lưỡi con tuôn ra kìa. Tốt hơn con hãy đi xưng tội đi. Bên cạnh đó, chúng ta đều biết con không có khả năng thu xếp tổ chức ngăn nắp cho thứ gì phức tạp hơn tủ quần áo của con. Thôi ngay cái giọng cướp công của Rosalie như thế đi.”
“Mẹ ơi, thế này nhé, con mệt lắm, và con không thể tới ăn tối được. Con xin lỗi đã không gọi điện báo sớm hơn, nhưng con đang định đi ngủ trưa đây.”
“Okay, hãy ngủ cho thật ngon vào. Con đang cần đến nó đấy. Hãy nhớ sao cho mình trông khá nhất có thể...”
“Vâng, con biết rồi. Con đâu có trở lại thành trẻ con. Tạm biệt mẹ.”
“Tôi có thể làm được. Tôi có thể làm được, mẹ kiếp!” Tom Mullany thở khò khè, tiếng lép bép trong phổi ông ta to đến mức ở tận cuối lối đi cũng có thể nghe thấy.
Mike giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng.
“Cô kia!” Ông Mullany chỉ ngón tay bị viêm khớp của mình vào cô y tá tội nghiệp đang cố giữ chiếc xe lăn lại. “Nhả phanh ra và cuốn xéo đi. Tôi không cần cô nhìn chằm chằm vào hai cái mông trần giơ xương của tôi đang nhô ra khỏi cái áo bệnh viện mắc dịch này.”
Một sự pha trộn giữa Walter Matthau[1] và Oscar Cáu Bẳn[2], Tom Mullany là một trong những bệnh nhân đem đến nhiều thách thức nhất của Mike vào một ngày đẹp trời. Và hôm nay không phải là một ngày đẹp trời - ít nhất là với Tom. Ông lão tội nghiệp đang hoảng sợ. Ông chưa từng hút thuốc dù chỉ một ngày trong đời mình, nhưng sau khi trải qua cả sự nghiệp trong phòng giao dịch trái phiếu của một người khổng lồ phố Wall, nơi tất cả những người còn lại đều hút thuốc, Tom Mullany đã mắc phải bệnh phổi - tắc nghẽn mãn tính và khí thũng. Ông lão đã phải vật lộn với bệnh viêm phổi, và giờ là một đợt tái phát. Kể từ khi người vợ qua đời mùa đông năm trước, Tom lại càng cảm thấy cô đơn và ốm yếu hơn. Mike đứng sát bên, cho phép Tom giữ được tự tôn khi ông lão có thể tự mình leo lên giường, nhưng không cách quá xa để phòng khi ông lão mất thăng bằng. Đi lại hẳn sẽ rất khó khăn với ông lão vì ông đang bị cả dây truyền dịch lẫn ống thở oxy trên người làm vướng víu.
Vẫy tay ra hiệu cho cô y tá lui ra, Mike thầm nghĩ anh có thể đóng luôn vai y tá và điều dưỡng viên. Nói cho cùng, có lẽ anh cũng không thể làm được gì tốt hơn việc giúp ông lão bảo vệ lòng tự tôn của mình.
Sau khi Tom đã xoay xở tự mình leo lên giường, Mike gập tay chắn ở một bên thành giường lên, đặt máy đo hàm lượng oxy máu lên ngón tay trỏ bệnh nhân, và kiểm tra mức oxy máu của ông lão - 82 phần trăm. Vẫn còn thấp, nhưng vì người bệnh vừa di chuyển, nên chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên.
“Tôi vẫn không hiểu tại sao anh bạn không cho tôi về nhà.” Tom lôi ống thở oxy ra khỏi mặt mình, cầm lấy nó trên bàn tay run rẩy ông lão chỉ về phía Mike. “Tốt hơn tôi nên về nhà, nơi tôi có thể nghỉ ngơi một chút. Ở đây họ cứ đâm chọc tôi suốt ngày suốt đêm.”
Mike cầm lấy ống thở từ tay Tom và đeo nó trở lại qua phía trên hai tai ông lão, chỉnh cho ống nằm dưới mũi ông. “Nếu tôi làm thế, tôi sẽ chẳng còn ông ở đây làm bạn với tôi nữa.”
Bàn tay của Tom lại lần tới ống thở, và Mike nghiêm mặt nhìn ông lão. “Tôi có thể thay ống thở bằng một mặt nạ oxy và một hộ lý lực lưỡng nếu đó là những gì cần thiết để giúp ông thở.”
Tảng lờ những lời càu nhàu của ông lão, Mike bước tới bên cửa sổ và mở cửa chớp ra để Tom có thể nhìn xuống khoảng sân bên dưới.
“Vậy ra tôi khổ sở thế này chỉ vì cậu chẳng có gì hay ho hơn để làm ngoài việc ngồi đây hành hạ một lão già như tôi sao?” Ông Mullany bật cười, thở khò khè và ho. “Anh bạn cần phải có một cuộc sống riêng, chàng trai.”
“Tôi đang cố thực hiện điều đó.” Mike ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giường, duỗi dài hai chân ra trước, và gác chéo hai chân lên nhau ở gần mắt cá.
Tom bấm nút để nâng đầu giường lên và nhìn Mike chăm chú từ sau ống thở. Ông lão quả thực là một ông già xấu tính. Ông liếm đôi môi khô khốc của mình và mỉm cười. “Tôi hy vọng cậu không phải là một anh chàng lưỡng giới, vì tôi không hề có hứng thú với trò đó. Song ít nhất nó cũng cho tôi một cái cớ để có được bác sĩ mới và thử xem tôi có thể thoát ra khỏi nơi này không.”
“Không có chuyện đó đâu. Tôi đang nói tới một cô gái. Có vẻ như ông sẽ phải mắc kẹt ở đây cho tới khi tôi thả ông ra.”
Tom nhìn chằm chằm vào Mike. “Cậu biết đấy, chàng bác sĩ, cậu đang thiếu mất hai chiếc khuy trên áo sơ mi của mình.”
Mike vuốt thẳng lại chiếc cà vạt, thứ anh nghĩ đã cho phép che đi bằng chứng của những hoạt động ngoại khóa tối hôm trước.
“Cô bạn gái mới này đã cố giật tung áo sơ mi của anh bạn ra phải không?” Trước khi Mike kịp chối, Tom đã tiếp tục. “Vậy thì cậu còn nấn ná ở đây làm cái chết tiệt gì nữa trong khi cậu có thể ở bên cô nàng mèo cái của mình?”
“Bởi vì tôi nhận được một tin nhắn cho biết ông đã bị đưa vào phòng hồi sức cấp cứu, và cho dù ông có tin hay không, tôi muốn đảm bảo chắc chắn là ông ổn cả.”
Khuôn mặt Tom đã ít nhiều lấy lại được sinh khí. Mike kiểm tra máy theo dõi, mức oxy máu của Tom đã tăng lên 85 phần trăm, và trông ông lão có vẻ dễ chịu hơn, không còn khó thở nữa hoặc có chăng cũng chỉ một chút. Việc truyền tĩnh mạch steroid và hỗ trợ hô hấp đã đem lại kết quả.
“Vậy là anh bạn đã kiếm được cho mình một cô bạn gái rồi?” “Tôi hy vọng là thế.”
“Một cô gái rứt tung khuy áo sơ mi của cậu ra là một dấu hiệu cực tốt - ít nhất thì vào thời của tôi là như thế. Tôi thực sự hy vọng chuyện này vẫn chưa thay đổi quá nhiều.”
“Rồi chúng ta sẽ biết thôi.” Mike không cảm thấy thoải mái lắm khi trò chuyện về đời tư của anh với bệnh nhân - cũng không phải anh thực sự có gì nhiều về đời tư để mà nói, nhưng kể từ khi vợ Tom qua đời, ông lão và Mike đã trở nên rất gần gũi.
“Cậu gặp cô gái này ở đâu vậy - cậu vừa nói đó là một cô gái, phải không nào?”
Mike đảo mắt tránh đi. “Tôi gặp cô ấy tại một đám cưới. Chị gái cô ấy kết hôn với người bạn thân nhất của tôi.” Anh thấy chẳng có lý do nào để kể cho ông lão biết đám cưới vừa mới diễn ra ngày hôm qua.
“Tốt lắm, tôi hy vọng cậu thích cô ấy. Cậu biết đấy, tôi đã gặp bà nhà tôi ở một đám cưới hơn năm mươi năm trước. Khi cậu chọn một cô gái tại một đám cưới, nhiều khả năng cô gái đó đang ước ao mình là người mặc váy cô dâu. Đừng ngạc nhiên nếu cô nàng của cậu có những ý tưởng còn xa hơn chỉ đơn thuần lột áo sơ mi ra khỏi người cậu.”
Mike vờ như đang nhìn qua bệnh án anh cầm và thực hiện vài ghi chú.
“Nóng bỏng đến thế thì quả là hiếm gặp. Cậu không thể bỏ mặc một cô gái mới vừa lột áo sơ mi của cậu ra tối hôm trước. Cậu đã có lần hẹn hò nào nữa với cô ấy chưa?”
“Tom, thôi nào, tôi là bác sĩ của ông.”
“Bác sĩ, hừm, bác sĩ thì đã sao.” Ông lão lại phẩy tay, không chấp nhận việc Mike đánh trống lảng để rời khỏi chủ đề đời sống yêu đương của anh. “Cậu đáng tuổi con trai tôi... mà không, cháu trai thì đúng hơn. Và hãy nghe tôi nói điều này, chàng trai, trong đời mình tôi đã làm tình nhiều hơn nhiều so với những gì cậu có thể hy vọng đạt được.”
“Ông Mullany...”
“Chẳng lẽ cậu chỉ bò dậy và bỏ đi?”
“Không. Tôi ra ngoài, rồi quay về mang theo cà phê và bữa sáng, rồi sau đó tôi nhận được tin nhắn...”
“Chí ít cậu cũng hôn tạm biệt cô ấy và hẹn một lần gặp khác chứ?”
Tuyệt vời làm sao, anh đang được tư vấn về tình dục từ một ông lão ngoại bát tuần. “Tôi đâu có ngốc. Tôi đã hôn tạm biệt cô ấy và cầm theo một bộ chìa khóa căn hộ.”
“À, ít nhất thì cậu cũng có chút đầu óc. Nhìn nhận điều đó từ góc độ cậu là bác sĩ của tôi, tôi rất lấy làm mừng. Tuy thế, đáng ra cậu không nên để cô bé phải băn khoăn tự hỏi liệu cô ấy có dịp gặp lại cậu hay không. Hãy gửi hoa cho cô bé, gọi điện, và mời cô nàng đi ăn tối. Trong trường hợp cậu muốn gặp lại cô gái này.”
Mike xem đồng hồ. Chắc chắn anh muốn gặp lại Annabelle, nhưng cho dù Tom có nói gì đi nữa, lần hẹn hò cuối cùng của ông lão cũng đã diễn ra từ năm mươi lăm năm trước rồi. Sự đời đã thay đổi. “Tôi còn vài phút nữa trước khi rời khỏi đây. Ông thấy thoải mái chứ? Tôi có thể gọi mang đến cho ông thứ gì không?”
“Liệu cậu tình cờ có một đôi lá phổi mới tinh ở đâu đó quanh đây không?”
Mike lắc đầu, nhưng anh vẫn còn vài mẹo nhỏ dự phòng nữa. Thứ Tom cần không thể tìm thấy được tại một bệnh viện - hay ít nhất là chưa.
“Tôi sẽ chuyển lại những yêu cầu này cho y tá, và tôi sẽ quay lại chào tạm biệt ông trước khi ra về.”
Tom phẩy tay xua anh đi. Ông lão đã mệt - cho dù chưa từng nói ra điều đó.
Mike tìm tới phòng y tá, rồi quay số điện thoại liên lạc khẩn cấp anh tìm thấy trong hồ sơ của ông Mullany. Tom không phải là người duy nhất có thể đưa ra những lời khuyên. Trong lúc chàng bác sĩ chờ đợi một câu trả lời, anh ném một cốc uống cà phê đã rỗng không vào thùng rác, thu nhặt những chiếc bút nằm la liệt trên mặt bàn, để chúng ngăn nắp vào ống đựng bút, chỗ của chúng.
“A lô, tôi có thể nói chuyện với Kathryn Evans được không? Tôi là bác sĩ Michael Flynn.”
“Tôi là Katy Evans đây.”
“Cô Evans, tôi đang điều trị cho ông của cô, Tom Mullany.” “Ôi Chúa ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? Ông tôi không sao
chứ?”
Mike tựa người vào bàn và bắt chéo chân lại. “Ông ấy sẽ ổn cả thôi. Ông của cô đang ở trong bệnh viện...”
“Ôi không. Bệnh viện nào vậy? Tại sao không ai gọi điện cho tôi cả? Có chuyện gì bất ổn với...”
“Bình tĩnh lại nào. Ông của cô sẽ ổn cả thôi. Ông ấy bị viêm phổi tái phát...”
“Một đợt tái phát ư? Ông tôi chưa bao giờ cho tôi biết ông bị ốm!”
Mike tặc lưỡi. “Phải, tôi cũng nghĩ thế. Đó là lý do tại sao tôi gọi cho cô. Tôi vừa mới ngồi nói chuyện một lúc với ông ấy. Ông của cô không được vui vẻ lắm khi tôi tiếp nhận ông ấy, nhưng lúc đó mức oxy trong máu của ông ấy khá thấp, và ông cụ cần được theo dõi tích cực. Ông cụ cũng sút cân khá nhiều, tôi nghĩ hiện tại ông cụ ăn uống không được đầy đủ. Tôi hy vọng cô có thể để ý giúp ông cụ ăn uống tốt hơn, và nếu ông cụ biết cô sắp tới thăm, ông cụ sẽ có điều gì đó để mong đợi. Ông của cô ít nhiều có vẻ suy sụp kể từ khi bà của cô qua đời.”
“Tôi xin lỗi, thưa bác sĩ. Ông tôi đã ba lần hoãn đến thăm tôi. Ông chưa bao giờ nói mình đang ốm. Ông chỉ để lại lời nhắn trong hộp thư thoại của tôi. Tôi nghĩ ông cố tình giữ khoảng cách với tôi như thế. Ông rất khó chịu khi người khác phát cuống lên vì mình.”
“Phải, tôi cũng nhận ra rõ ràng thông điệp này.”
“Tôi sẽ tới ngay...”
“Không cần phải quá hấp tấp. Ông của cô đang rất mệt. Ông cụ cần được ngủ vài giờ. Cô có thể tới thăm vào giờ ăn trưa và thử xem có thể ép ông cụ ăn được không - hay tốt hơn nữa, mang cho ông cụ chút đồ ăn tử tế.”
“Tôi sẽ làm thế. Tôi rất xin lỗi đã làm ông phải mất thời gian gọi điện cho tôi. Khi nào ông tôi khá hơn, tôi sẽ cho ông ấy một trận vì tội đã làm tôi phát khiếp lên thế này.”
“À, tôi thấy là quả táo rốt cuộc cũng rơi xuống không xa cây là mấy.”
Cô gái bật cười. “Tôi cũng nghe nói thế. Cảm ơn ông rất nhiều vì đã cho tôi biết.”
“Là bổn phận của tôi thôi mà. Tôi tin chắc thế nào cũng sẽ gặp cô tại bệnh viện. Ông của cô quả là một tính cách đặc sắc. Tôi thực sự rất vui được có dịp trò chuyện với cụ.”
Mike gác máy và mỉm cười. Ông lão Tom tội nghiệp sẽ được một phen ù cả hai tai khi Katy tới thăm ông. Nếu có điều gì Mike từng học được từ việc điều trị cho các bệnh nhân cao tuổi, thì đó là họ hồi phục nhanh hơn rất nhiều khi được vây quanh bởi những người họ yêu mến, cho dù họ có muốn thế hay không đi nữa. Sau khi gọi điện thoại cho Katy Evans, Mike không nghi ngờ gì về việc ông cụ sẽ có bạn trò chuyện đủ để khiến ông cụ bận bịu hết thời gian của mình. Có lẽ khi đó ông lão sẽ thôi không đưa ra những lời khuyên về yêu đương dành cho Mike nữa - vì đã có đủ điều để nói rồi.
Mike đã lang thang trong bệnh viện cả ngày hôm đó với một nụ cười mơ màng dính chặt trên khuôn mặt và chùm chìa khóa của Annabelle trong túi. Anh mỉm cười, cầm chùm chìa khóa lên lắc cho kêu rổn rảng. Cô nàng có thể đang phát điên lên vì chuyện anh chưa trả lại chùm chìa khóa, nhưng ít nhất anh cũng có một cái cớ để gặp lại cô. Anh sẽ phải trả lại chìa khóa, xin lỗi vì “sơ suất”, và đền bù lại xứng đáng cho cô. Anh thực sự nóng lòng muốn gặp lại cô, được nghe giọng nói của cô, nhưng lại không muốn trông mình có vẻ như quá sốt ruột.
Đã sẵn sàng để quay về nhà, Mike treo chiếc áo blu lên mắc trong ngăn tủ của anh, rồi thu dọn tất cả cốc uống cà phê nằm rải rác trong khu phòng nghỉ của bác sĩ. Anh ném hết những chiếc cốc giấy vào sọt rác, rửa sạch bồn rửa, rồi lau bàn. Nhìn quanh để đảm bảo chỉ có một mình trong phòng, anh quay sang tấn công tủ lạnh.
Mọi người ai cũng trêu cợt anh, song nếu mỗi tuần một lần anh không ngó ngàng đến nó và ném đi mọi thứ trông giống như một mẫu vật thí nghiệm, thì sẽ chẳng có ai động tay làm chuyện này. Thật khủng khiếp, khi anh bắt đầu tới làm việc tại bệnh viện này, phải mất đến ba hộp nước rửa để tẩy sạch đi mùi bông cải xanh bị thối. Chắc chắn anh không bao giờ muốn phải trải qua chuyện đó lần nữa.
Anh đang cúi đầu vào trong tủ lạnh, dùng cái mũi của mình kiểm tra một hộp đồ ăn Trung Quốc có niên đại rất đáng ngờ thì chợt nghe thấy tiếng hầm hừ khe khẽ.
Chàng bác sĩ ngoái đầu ra khỏi tủ lạnh và lập tức bị ba người y tá xáp tới gần trong lúc bắt đầu một bài liên khúc bè ba về Quý ông Sạch sẽ rất hài hòa.
“Quả là rất vui.” Anh bỏ hộp đồ ăn Trung Quốc đã ôi ra, gửi trực tiếp vào sọt rác bằng một cú ném, rồi sau đó thực hiện hành động duy nhất còn lại anh có thể nghĩ tới - vén tay áo sơ mi lên cao hơn một chút, rồi gồng các cơ bắp của mình nổi lên. Ít nhất mấy người y tá đang cười cùng anh, chứ không phải cười anh. Gus cười khùng khục. Tiếng cười đó, xuất phát từ anh chàng da đen cao sáu foot[3], nặng hai trăm năm mươi cân[4] trông có vẻ như kết quả từ sự kết hợp giữa Mike Tyson[5] và Joan Rivers[6] khiến Mike cảm thấy có chút không được thoải mái. Nhưng cũng chưa bằng cách Gus nhìn anh - như thể Mike là một lon Ben & Jerry[7]mà Gus muốn nhâm nhi với một cái thìa.
Gus dừng cười, đưa tay lên vuốt cái đầu cạo nhẵn bóng của anh ta. “Vậy là anh còn kiêm nghề dọn nhà nữa sao, bác sĩ Sạch sẽ? Vì anh có thể tới chỗ tôi bất cứ lúc nào. Tôi đã thấy anh có thể làm gì với một kho chứa đồ tiếp tế rồi.” Anh ta tự mãn nói tiếp. “Hai chúng ta hợp lại có thể tạo ra những điều kỳ diệu ở chỗ của tôi.” Gus nhướng mày và gửi cho chàng bác sĩ một cái hôn gió.
Mike thả hai tay áo sơ mi xuống. “Xin lỗi, Gus. Chỉ vì chuyện tôi sắp xếp lại kho chứa không có nghĩa nơi đó là chỗ của tôi.”
“A, thật là hoài của, những anh chàng hay ho đều thích phụ nữ hơn. Dẫu vậy, người ta vẫn có quyền được mơ mộng.”
Tami, cô y tá bé nhỏ thường xuyên làm việc cùng Gus, rót cho mình một cốc cà phê rồi đưa mắt nhìn anh ta. “Tôi nghĩ anh có vẻ phải lòng George Clooney.”
Gus thở dài và tựa người vào cạnh bàn. “Không đâu, chỉ là các bác sĩ nói chung tôi.” Anh ta mỉm cười với Mike. “Các anh trông đều rất dễ thương trong những chiếc áo blu trắng đó cùng cái ống nghe.” Anh chàng y tá tặc lưỡi rồi nháy mắt.
Mike vỗ lên lưng anh chàng to con. “Rất tiếc phải làm cậu thất vọng, chàng trai, nhưng tôi là loại đàn ông chỉ có một phụ nữ.” Phụ nữ là từ được đặt trọng âm vào. Mike mặc áo vest, gấp cà vạt cho vào túi, và quay lại chào tạm biệt ông Mullany.
Quay về nhà, chiếc xe chở Mike dường như đang bay, có thể vì anh đang nghĩ tới Annabelle. Anh mở khóa cửa căn hộ của mình, bật đèn, và đá cánh cửa đóng lại sau lưng. Kể từ khi người Nga giành quyền kiểm soát Coney Island, khu vực này đã trở nên an toàn hơn nhiều, chừng nào bạn đừng gây rắc rối với họ. Cái giá phải trả cho sự an toàn tương đối là trải qua cả đời bạn trong mùi của súp củ cải đỏ và dưa cải bắp. Tính đến giờ giấc làm việc của mình, Mike coi đây là một cuộc trao đổi vừa vặn. Tuy thế, anh cũng không bao giờ nên đưa Annabelle tới chỗ này. Chỉ nguyên nghĩ tới cảnh cô phải leo lên các bậc thang dẫn tới căn hộ trên lầu bốn của anh, rồi đi theo lối đi bẩn thỉu tranh tối tranh sáng là đủ để anh phải cân nhắc tới việc chuyển tới một nơi ở khá hơn. Có Chúa chứng giám, bất cứ chỗ nào cũng sẽ là một sự cải thiện. Không phải chuyện đó làm anh bận tâm nhiều. Khỉ thật, tại căn hộ này anh chỉ tắm rửa, ngủ và thay quần áo. Anh giữ nơi ở của mình rất sạch sẽ - anh có chút gì đó của một kẻ sạch sẽ tới đồng bóng, nhưng hẳn anh thà chết trước khi chịu thừa nhận điều đó với bất kỳ ai. Chín mươi phần trăm thời gian ở căn hộ của mình anh dành để ngủ, vì thế những bức tường sơn màu xanh lục tẻ nhạt và tấm thảm trải sàn màu ô liu có niên đại từ những năm 1970 cũng chẳng làm anh băn khoăn nhiều. Căn hộ có đủ mọi thứ anh cần. Một khu bếp nhỏ áp vào một bức tường, một chiếc trường kỷ xấu xí màu nâu và chiếc bàn cà phê anh mua được ở một buổi bán đấu giá từ thiện chiếm hữu bức tường đối diện với các cửa sổ, nơi anh kê chiếc tủ nhỏ nhiều ngăn kiêm luôn vai trò kệ tivi của mình. Áp vào bức tường còn lại là giường ngủ của anh, một tủ áo nhỏ, và cửa dẫn vào buồng tắm. Ở giữa căn phòng, anh đặt một món đồ nữa cũng mua được từ đấu giá từ thiện - một cái bàn mặt formica và mấy chiếc ghế tựa có lẽ còn cao niên hơn cả chính anh. Nơi này trông thật đáng thất vọng nhưng chỉ là tạm thời - trong năm năm vừa qua.
Mike không thể ngừng nghĩ tới Annabelle cũng như cách cô nhìn anh chăm chăm lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lập tức bị thu hút, mối liên hệ hình thành tức thời đó khiến anh kinh ngạc về mức độ mạnh mẽ của nó. Cô cũng cảm thấy điều đó. Cú sốc của Annabelle đã khiến tim cô đập nhanh tới mức thiếu chút nữa cô đã ngất xỉu. Trước đây anh cũng đã từng cảm thấy sự hấp dẫn, nhưng với Annabelle nó đã vượt xa tình dục đơn thuần - cho dù thứ đó anh cũng rất muốn - rất khao khát. Tuy thế, vẫn còn cả một thứ khác. Một thứ khiến anh muốn đập vỡ những bức tường anh đã trông thấy quá rõ ràng. Anh muốn tìm ra những gì ẩn chứa sau vẻ bí ẩn cô gái khoác bên ngoài như một chiếc áo khoác. Anh muốn biết điều cô che giấu, nguyên nhân gây nên nỗi đau và sự hoài nghi phủ bóng tối lên đôi mắt cô. Cô gái có một tính cách chua chát được phát ngôn ra ngoài qua một đôi môi khiến người ta phải nhầm lẫn là thiên thần - một đôi môi có thể coi là bất cứ điều gì ngoài thiên thần khi chúng áp lên bất cứ chỗ nào trên người anh. Lần đầu tiên trong đời mình, Mike muốn che chở hay chăm lo cho ai đó ngoài mẹ anh. Khỉ thật, quả là một chuyện không hợp lúc.
Anh nghĩ tới hàng trăm nghìn đô la còn nợ trong các khoản vay thời sinh viên và cố thử tính toán xem anh sẽ cần đến bao nhiêu thập kỷ để cho phép mình có được một ngôi nhà đúng nghĩa, chứ chưa nói gì tới một cô gái như Annabelle. Khi anh đã trải qua hết thời kỳ tập sự ở bệnh viên, và họ nhận anh vào làm chính thức - ấy là nói nếu họ nhận anh vào làm - tình hình có thể sẽ sáng sủa hơn. Nhưng nếu nhìn nhận theo chiều hướng mọi sự đã diễn ra trong vài tuần vừa qua, Mike tự hỏi liệu rồi chuyện đó có bao giờ xảy ra không. Thậm chí anh còn bắt đầu tự hỏi liệu anh muốn nó xảy ra hay không nữa. Nhưng ngay lúc này, anh chỉ tạm coi như mọi thứ sẽ diễn ra đúng như dự tính. Sau vài phép tính nhẩm nhanh chóng, thời gian phải chờ dường như vẫn là vĩnh cửu.
Anh cởi quần áo ra trong lúc đi qua căn phòng hướng tới buồng tắm. Anh không thể xuất hiện một cách chỉn chu trong bộ đồ cô nàng đã lột tung khỏi người anh tối hôm trước. Mike bật vòi hoa sen lên và đợi cho nước nóng chạy qua những đường ống không ngừng phát ra những âm thanh ầm ĩ. Thứ anh cần là một kế hoạch. Nếu mọi thứ diễn ra đúng như anh hy vọng với Annabelle, kế hoạch năm năm của anh rất có thể sẽ thay đổi đáng kể. Anh chỉ dám hy vọng cả kế hoạch của cô cũng vậy.
Annabelle duỗi dài người ra dưới tấm chăn vải bông mát mẻ. Thậm chí cả khi những cánh cửa chớp đã che chắn phần tệ hại nhất của ánh nắng buổi chiều và máy điều hòa nhiệt độ đã hoạt động gấp đôi thời gian bình thường, cô vẫn thấy quá nóng. Cô đã ngủ, nhưng những giấc mơ không cho phép cô được nghỉ ngơi. Cô bừng tỉnh ngứa ngáy, thất vọng, và nóng bừng bừng không chối cãi vào đâu được, một tình trạng quả là đáng kinh ngạc sau màn phóng túng long trời lở đất của cô tối hôm qua và sáng sớm hôm nay.
Tình dục chưa bao giờ là sở thích của cô. Cô chưa bao giờ hiểu tất cả những thứ om sòm người ta quan trọng hóa lên về nó có ý nghĩa gì. Thực tế, liệu có tuyệt đến thế không khi có một anh chàng ôm chặt lấy bạn, phả hơi thở lên người bạn, cọ xát cơ thể nhễ nhại mồ hôi đầy lông của anh ta lên khắp người bạn? Và chuyện đó là những gì diễn ra trước màn diễn chính - bản thân nó hoặc tẻ ngắt đến tột độ hoặc cực kỳ khó chịu.
Có chuyện gì trong đầu óc của những anh chàng nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều biến thành những cô nàng bằng chất dẻo khi họ chạm người xuống đệm, sàn nhà, bàn bếp, hay bất cứ bề mặt nào khác khi quần lót của họ bị cởi ra, hay tệ hơn thế, bị vén sang bên? Cô không có nhiều kinh nghiệm cho lắm, nhưng cô và Becca đã đi đến nhất trí rằng đám đàn ông có xu hướng uốn cong một cô gái thành một cái bánh quy xoắn và trông đợi cô ta thích thú cảnh hai chân mình bị nhấc lên áp sát vào hai bên đầu.
Ôi, bé con, hãy làm thế với em đi. Phải, đúng thế đấy.
Rồi sau đó, để tồi thêm tệ, theo đúng nghĩa đen, một người đàn ông cảm thấy như thể anh ta nhất thiết phải uốn gập một cô gái lại như một con búp bê cao su và không được để cô ta yên thân cho tới khi anh ta đã đạt đến cực khoái, còn cô gái cũng phải giả bộ lên đỉnh ba lần, đem đến cho anh ta có sự tự mãn cần thiết để buông tay ra trong lúc tự chúc mừng bản thân như người tình vĩ đại nhất trên đời.
Thậm chí cả với Chip, chuyện làm tình... cũng không hề vui vẻ, cho dù không đến nỗi tởm lợm như với Johnny. Mike, lần đầu tiên trong đời cô, đã biến làm tình thành một thứ có thể thích được - nói theo cách đã giảm nhẹ đi n lần. Annabelle không thể không tự hỏi liệu có phải Mike chính là người đã tạo nên sự khác biệt hay không, hay đó là vì cô đã hoàn toàn bị bất ngờ và nhiều khả năng nhất thời mất trí.
Thật không may, cách duy nhất để tìm ra câu trả lời là lặp lại màn trình diễn đó không có sự can dự của chất cồn để xem liệu sấm chớp có thực sự nổi lên hai lần không. Rắc rối là ở chỗ, nếu đúng thế thật, cô sẽ thấy mình trở thành một cô nàng mắc chứng cuồng dâm hoàn toàn - một điều mà cho tới tận ngày hôm nay, cô chưa bao giờ để tâm nghĩ tới. Còn nếu không, quả là cô sẽ phải sống cuộc đời mình một cách đáng thất vọng tới mức không thể tin nổi.
Điện thoại reo, và cô với người qua giường. Hít một hơi thật sâu, cô ngửi thật đẫm mùi của Mike lưu lại trên gối.
“A lô?”
“Annabelle? Tôi có làm cô thức giấc không? Mike Flynn đây.” Cô mỉm cười, một hiện tượng hiếm hoi bất thường. “Xin chào, Mike, ừm... không. Tôi đang nằm nán trên giường sau giấc ngủ. Anh khỏe chứ?”
“Tốt thôi.” Anh dừng lời. “Sáng nay tôi quên chưa trả lại chìa khóa cho cô, và tôi không biết...”
“Anh muốn ăn tối không? Có thể tôi sẽ tìm ra thứ gì đó để nấu. Nghĩa là nếu anh rảnh.”
“Nghe tuyệt đấy. Tôi có thể mang đồ ăn tới, hoặc nếu cô muốn, chúng ta có thể ra ngoài ăn tối, như thế cô không phải nấu nướng gì hết.”
Annabelle lăn người lại, hình dung ra Mike lúc anh ta đứng trần truồng quay lưng về phía cô sáng nay. Liệu anh chàng có biết anh ta sở hữu cặp mông đáng giá đến thế nào không nhỉ? Anh ta thậm chí đã có chút rám nắng, một điều hiếm gặp nếu tính đến chuyện bây giờ mới là giữa tháng Năm.
“Tôi không ngại nấu ăn đâu nếu anh không ngại phải ăn đồ ăn Italia. Thật không may, đó là thứ đồ ăn duy nhất tôi từng học cách chế biến.”
“Đồ ăn Italia là thứ ưa thích của tôi. Cô thấy sao nếu tôi đem tới vài chai vang?”
“Hay lắm, ừm, khi nào anh có thể tới đây? Ý tôi là anh muốn tới lúc nào?” Ôi Chúa ơi, cô hy vọng nghe mình không quá tuyệt vọng.
“Có thể chúng ta sẽ dùng bữa sớm và cùng đi xem một bộ phim chẳng hạn.”
Nghe anh chàng có vẻ không mấy chắc chắn, và thực sự dễ thương. “Tất nhiên rồi, dùng bữa sớm và sau đó... bất cứ điều gì. Nghe hay đấy.”
Annabelle hối hả nhẩm tính xem cô cần bao lâu để thay đồ và nấu một trong ba món cô có thể xoay xở được. Okay, cô không phải là một bà hoàng nội trợ. Cô hy vọng cho tới khi cô đã cạn vốn ba món ăn của mình, anh chàng sẽ không còn bận tâm tới việc cô không phải là một đầu bếp bậc thầy.
“Tôi sẽ chỉ mất chừng hai giờ thôi. Tôi không biết cô thế nào, nhưng tôi đã bỏ qua bữa trưa, và tôi sắp chết đói rồi. Cô nghĩ sao về... chúng ta nhất trí là bốn giờ nhé?”
“Tuyệt lắm. Hẹn gặp anh lúc đó.”
Bàn ăn đã được sắp xong, Jamie Cullum[8] đang vang lên trên Ipod, những tấm rèm cửa đã được kéo xuống, và ánh sáng được chỉnh về tông dịu. Annabelle có món antipasto[9] cô đã mua ở cửa hàng bán đồ ăn mang về, cất trong ngăn mát tủ lạnh cùng món xa lát. Cô đổ hết phần nguyên liệu ra khỏi túi, và lần này, cảm ơn Chúa, cô đã nhớ lấy những mẩu bánh mì nướng vụn ra khỏi túi đựng trước khi đổ thực phẩm từ trong hộp ra. Lần trước, cô đã phạm phải sai lầm khi dọn món ra trong khi những vụn bánh mì nướng vẫn còn nguyên trong túi đựng. Bánh mì tỏi đang được nướng lên trong lò - phải, cô phải thừa nhận mình quả là sự hổ thẹn cho truyền thống bếp núc gia đình vì cô đã mua bánh mì tỏi đông lạnh chuẩn bị sẵn. Cô làm dấu thánh, thầm xin lỗi bà nội đã mất, người Annabelle tin chắc không khỏi ngao ngán liên tục trở mình dưới mộ. Với việc mua bánh mì tỏi đông lạnh, cũng như việc đã hơn một lần mua nước sốt đóng hộp, cô đã phá vỡ điều giới luật thứ mười hai. Ngươi sẽ nấu từ nguyên liệu sống mọi thứ được bày ra bàn ăn của ngươi, cho dù đó là bữa tối, bữa sáng, hay bữa ăn dã ngoại. Hãy đối diện với sự thật. Annabelle đã phá vỡ mọi điều giới luật trên số mười và cả vài điều ở dưới nữa[10]. Cô sẽ phải trải qua một thời gian dài trong hỏa ngục. Ít nhất như thế cô sẽ ở bên cạnh bạn bè của mình.
Annabelle kẹp điện thoại giữa cằm và vai trong lúc cô cố gắng lột lớp giấy bọc ra khỏi những miếng bánh mì tỏi đã dậy mùi. Tất nhiên rồi, nước sốt thấm ra đã làm chúng dính nhằng nhằng vào tay cô chặt chẳng kém gì vào những miếng bánh mì tỏi.
Becca không bao giờ trả lời điện thoại trước khi xem qua danh tính người gọi, và chẳng ai có thể trách cứ cô về thói quen này. Becca cố tránh mẹ cô bằng mọi giá, đặc biệt là từ khi Bitsy Larsen đã tìm ra nhiệm vụ mới trong đời của bà ta.
Mẹ Annabelle đã có thể gọi là tệ, nhưng nếu so sánh với mẹ Becca, bà ta mới chỉ là một Carol Brady[11] thông thường với cái mũi kiểu Roma và thổ âm Brooklyn.
Bitsy, một bà mẹ thượng lưu gia trưởng chính cống, với hai xương hàm khít khịt. Tên tuổi và gia thế của bà được mạ vàng trên các trang giấy của cuốn Social Register trân trọng nhắc tới bà như thành viên sáng lập của Hiệp hội Đoàn kết Phụ nữ Main Line Sphincter Police. Bà cũng tham gia vào Liên đoàn Thanh niên, Câu lạc bộ Vườn Philadelphia, và là thành viên từ lúc chào đời của Câu lạc bộ Cricket Merion. Với tất cả thời gian dành cho việc đánh bạn với các quý bà thượng lưu cùng kiểu cách với mình, lên kế hoạch gây quỹ, tới ăn trưa tại câu lạc bộ - đó là chưa kể tới những cuộc phiêu lưu của bà ta với thầy dạy tennis - quả là kỳ tích nếu bà mẹ này còn lấy một phút rảnh rang để dành cho Becca. Nhưng kể từ cái chết của Chip, tìm cho Becca một “đám” thích hợp và chuyền lại cho cô ngọn đuốc truyền thống gia đình đã trở thành một nỗi ám ảnh của bà. Cho dù Bitsy Larsen đã cố gắng để những nỗ lực của mình nghe có vẻ vị tha, chúng vẫn chỉ mang trên mình đủ mọi hương vị trừ điều đó. Thật đáng tiếc cho Bitsy, Becca đã thôi không còn cố tìm cách làm vui lòng Mẹ Yêu Quý sau khi bà ép buộc Becca phải tham gia vào buổi dạ tiệc khởi đầu cho việc gia nhập giới thượng lưu.
“Chào, Annabelle. Hiển nhiên là cậu chẳng vội vã gì trong chuyện liên lạc lại với tớ. Tớ đã chờ cậu cả ngày. Giờ hãy kể cho tớ nghe mọi thứ về đám cưới đi. Hoàn hảo chứ?”
“Mọi thứ ngoại trừ cô dâu, thật tiếc không phải là tớ. Cho dù chú rể quả là một cải thiện vượt bậc so với phiên bản dự kiến ban đầu. Nếu Nick Romeo chưa kết hôn... à phải, cậu biết rồi còn gì.”
“Cậu đã nhìn, nhưng đâu đã chạm tay vào. Annabelle, cậu chưa bao giờ tự chọn lấy cho mình một người đàn ông trong đời cậu cả. Thế đấy, nếu Chip không tình cờ bắt gặp cậu, đến giờ cậu vẫn còn là gái trinh, hay tệ hơn thế, có khi cậu còn mất lần đầu tiên cho gã Johnny đáng tởm kia. Hãy thừa nhận đi, ngoại trừ Chip, cậu chỉ toàn hẹn hò những gã bỏ đi. Còn về chuyện cải thiện tình hình với anh chàng Johnny chuyên tổ chức tang lễ, việc đó nói thực cũng đâu có khó làm. Unabomber[12] có lẽ sẽ là một bước tiến dài, và tớ nghe nói hắn vẫn còn độc thân.”
“Cảm ơn về lời khuyên, nhưng tớ không quan tâm.” Annabelle chắt hết nước từ một chai búp ác-ti-sô ra, rồi đổ chúng vào máy chế biến thực phẩm cùng với tỏi. Cô dự định sẽ bấm máy bất cứ lúc nào Becca làm cô phát điên lên. Có thể Becca sẽ hiểu ra thông điệp.
“Kể cho tớ về anh chàng cậu đã gặp đi.”
Annabelle lấy mùi tây, húng quế, một quả dưa tây và pho mát Parmesan ra khỏi túi đựng đồ rồi gấp gọn cái túi lại. “Tên anh ta là Mike Flynn, và anh ta là bác sĩ. Anh ta mang bữa sáng đến cho tớ, nhưng sau đó anh ta bị gọi tới bệnh viện trước khi bọn tớ kịp ăn. Anh ta có vẻ cũng dễ mến, và trông thực sự đẹp trai...”
“Tớ biết. Trông anh ta giống Chip với hai bàn chân to hơn, cho dù điều đó có ý nghĩa quỷ quái gì đi nữa. Ôi Chúa ơi! Annabelle, không phải ý cậu là... mà đúng thế rồi. Không phải cậu đã ngủ với anh ta đấy chứ? Đúng thế rồi! Cậu ngủ với anh ta.”
“Tớ... ừ thì... tớ đã uống quá nhiều. Và tớ chộp được bó hoa, còn anh ta vớ được cái tất nịt, và bọn tớ nhảy với nhau...”
“Theo như tớ đoán thì cậu và anh ta còn làm nhiều chuyện hay ho hơn thế nhiều, nếu cậu đã biết rõ cỡ giày của anh ta.”
“Khi tớ tỉnh dậy sáng nay, anh ta đang ở trên giường cùng tớ.” Cô nạo vỏ chanh, cô gắng tránh bập vào lớp cùi trắng ở ngay bên dưới. Lần cuối cùng chuẩn bị món này trước đây, cô đã quên khuấy mất lớp cùi trắng này rất đắng
- một sai lầm tai hại. Cô giữ cái nạo ở trên bát của máy chế biến thức ăn và đưa ngón tay theo phía sau nạo để gạt vỏ chanh xuống.
“Tiếp tục đi.”
Annabelle bật bếp lên dưới một cái chảo và bốc một nắm hạt thông thả vào trong. “Tiếp tục à? Cậu muốn gì ở tớ đây?” Cô lắc chảo, cẩn thận không để hạt thông bị cháy sém như lần cuối cùng cô chuẩn bị món này.
“Cụ thể hơn.”
“Thế còn quyền bí mật riêng tư thì sao đây?” Annabelle cắt quả chanh làm đôi, vắt nước chanh lên các búp ác-ti-sô, sau đó nhặt bỏ hạt chanh đi. Lần trước, khi làm món này cô đã quên làm việc này và bị một hạt chanh làm cho hóc. Chuyện hóc hạt chanh cùng mùi hạt thông cháy sém đã tạo nên một bữa tối khó lòng có thể coi là đầy ấn tượng.
“Ôi, thôi nào. Đâu còn gì về cậu mà tớ không biết, dẫu thế tớ vẫn yêu cậu. Nếu cậu không thể kể cho tớ, cậu biết kể với ai nào?”
“Được thôi, tớ và anh ta đã làm tình...” Annabelle phẩy một bàn tay trên chiếc chảo đang rang hạt thông và ngửi mùi của chúng. Cô tắt bếp trước khi làm chúng cháy sém và cho vào máy chế biến cùng một tảng pho mát, một nắm mùi tây và húng quế. “Rất nhiều lần. Và từ những gì tớ còn nhớ, anh ta cũng khá tài năng.”
“Đến lúc rồi đấy. Bây giờ, sau khi đã biết thế nào là thỏa mãn tình dục, cậu không thấy mừng đã thoát khỏi kết hôn với tay tổ chức tang lễ mắc dịch đó sao?”
“Nhỡ chỉ là may mắn thì sao? Nhỡ lý do chỉ là vì tớ đã uống quá nhiều, hay tớ đã nằm mơ ra tất cả thì sao?”
“Hay biết đâu cậu đã tìm thấy một vị thần trên giường? Những chuyện còn lạ lùng hơn đã từng xảy ra.”
“Không phải với tớ.”
“Phải rồi, người đẹp, tớ biết. Nhưng đâu có vẻ gì là cậu đã trải qua hàng tá đàn ông. Hai không phải là số lượng đủ để từ đó đưa ra một giả thiết có căn cứ. Và, cho dù tớ rất yêu quý anh trai mình, anh ấy là một anh chàng hư hỏng được chiều chuộng và có phần ích kỷ, vậy nên nhiều khả năng anh ấy không phải là người tình đáng để ý nhất. Tớ biết rõ anh trai tớ không phải là một chàng bạn trai đáng để ý. Và rồi sau đó đến lượt Johnny. Tớ có cần nói thêm nữa không?”
“Không.”
“Vậy thì lúc nào cậu sẽ gặp lại vị thần tình ái kia vậy?” “Chiều nay. Anh ta sẽ tới dự bữa ăn chiều.” Cô quay sang cái máy chế biến và hy vọng nó không phải là thứ duy nhất cô có thể vận hành. Cô bật máy vài lần. Trong lúc chiếc máy quay tít, cô đổ dầu ô liu vào bát, hoàn tất việc chế biến những búp ác-ti-sô.
Một cái liếc mắt nhanh về phía đồng hồ cho cô biết Mike sẽ có mặt sau mười phút nữa.
“Thế đấy,” Becca phá vỡ im lặng. “Vậy là cậu sẽ quyến rũ anh chàng và xem khi cậu tỉnh táo anh ta có tuyệt như lúc cậu say không chứ gì?”
“Becca, tớ không phải là kẻ đi quyến rũ đàn ông. Tớ không biết phải làm điều đó thế nào.”
“Người đẹp ơi, những cô nàng có dáng vóc như cậu chẳng cần phải làm gì hết ngoài việc xuất hiện và trông có vẻ mời gọi. Tớ tin chắc anh ta sẽ thu xếp ổn thỏa phần còn lại.”
“Cậu nghĩ thế sao?”
________________________________________
[1] Diễn viên người Mỹ.
[2] Nhân vật trong chương trình truyền hình cho trẻ em nổi tiếng Sesame Street.
[3] 1 foot = 30 cm.
[4] 1 cân Anh = 0,453 kg.
[5] Võ sĩ quyền Anh hạng nặng người Mỹ.
[6] Nữ diễn viên người Mỹ.
[7] Tên một thương hiệu kem.
[8] Ca sĩ, nhạc sĩ người Anh.
[9] Một món đồ nguội khai vị Italia.
[10] Ở đây tác giả nhắc tới Mười điều giới luật Moses được Chúa truyền cho trong Kinh Cựu Ước, nhưng ở đây có ý hài hước.
[11] Nhân vật bà mẹ trong gia đình Brady của xê ri phim dài tập Days of our lives.
[12] Tên thật là Ted Kaczynski, thực hiện 16 vụ đánh bom thư từ năm 1978 đến năm 1995 tại Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.