Tư Yến cúp máy xong liền nhanh chóng đem tình hình hiện tại nói lại cho mọi người đang có mặt.
"Chỉ có sáu người chúng ta thôi à?" – Kiều Quy Ninh là người đầu tiên lên tiếng thắc mắc.
Tư Yến gật đầu: "Ừ, những người khác đều có việc, không đến được. Đạo diễn đã gọi cho tôi xác nhận chuyện này rồi."
"Vậy... có điều hòa không?" – Ôn Đường vẫn quan tâm nhất là chuyện thời tiết, trời đang nóng dã man, không có điều hòa thì đúng là ác mộng.
"Không có, nhưng có quạt gió." – Tư Yến cười cười, lắc đầu bất đắc dĩ.
Ôn Đường lập tức như sụp đổ, che mặt ngồi phịch xuống chiếc ghế tre gần đó, liên tục than vãn.
Tư Yến quay sang hỏi Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn: "Hai người có vấn đề gì không?"
Thẩm Trì Uyên lắc đầu.
Mục Tùng Miễn khẽ thở ra một hơi, rồi cũng lắc đầu theo.
Những người còn lại cũng không có ý kiến gì khác.
Vậy là cả nhóm đơn giản thu dọn qua loa rồi cùng nhau lên lầu hai chuẩn bị chọn phòng để nghỉ ngơi.
Dưới ánh nắng rát bỏng chiếu trực tiếp 360 độ không góc chết, nhiệt độ lầu hai rõ ràng cao hơn hẳn so với lầu một. Vừa bước lên đã cảm nhận được một luồng khí nóng hừng hực ập tới.
"Tê—" Ôn Đường không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh. "Ngủ ở đây một đêm chắc khỏi cần tắm luôn quá?"
Tư Yến hơi cau mày, cảm thấy nhiệt độ ở đây đúng là hơi khó chịu. Cứ đà này thì vài ngày nữa chắc biến thành cái lò nướng mất.
Kiều Quy Ninh cũng nhíu mày, âm thầm tự hỏi bây giờ quay đầu đi có kịp không.
Ngược lại, Thẩm Trì Uyên không phản ứng gì rõ rệt, có vẻ vẫn chịu được mức nhiệt này.
Mục Tùng Miễn tuy cũng thấy nóng, nhưng vẫn trong mức chịu được, hơn nữa nửa đêm nhiệt độ sẽ giảm xuống, lại có quạt gió thổi nên chắc cũng không quá tệ.
Tư Yến nhìn quanh lầu hai một lượt, rồi xoay người hỏi: "Chọn phòng đi chứ?"
Tuy ai cũng không hài lòng với độ nóng ở đây, nhưng nghĩ tới chuyện tối nay được nghỉ ngơi thoải mái thì vẫn gật đầu đồng ý.
Một phòng, hai phòng, ba phòng...
Thẩm Trì Uyên âm thầm đếm số phòng, trong lòng hơi lo lắng. Nếu không đủ phòng, phải có người ở ghép, mà hiện tại cậu không biết phải đối mặt với Mục Tùng Miễn như thế nào. Trong chương trình thì không thể trốn được, chỉ hy vọng có thể có một không gian riêng, như vậy cậu mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Sáu phòng!
Thẩm Trì Uyên ngạc nhiên phát hiện lầu hai nhìn từ ngoài có vẻ nhỏ, vậy mà lại có tận sáu phòng, như vậy là mỗi người có thể có một gian riêng!
Mục Tùng Miễn cũng lén lút quan sát cậu, thấy cậu tự lẩm bẩm nửa ngày rồi cuối cùng mắt sáng rỡ như phát hiện điều gì đó, nhanh chóng đoán được là cậu đang đếm phòng.
Tư Yến cũng đếm sơ lại, phát hiện quả thực là đủ phòng cho mỗi người một gian, có chút kinh ngạc – xem ra ban đầu tổ chương trình định mời thêm người, nhưng vì đủ lý do mà chỉ còn lại sáu người bọn họ.
Một luồng gió nóng nữa lại ập tới, khiến mọi người đồng loạt thở dài.
Ôn Đường không chịu nổi nữa liền lên tiếng: "Chọn phòng lẹ đi, nóng muốn xỉu luôn rồi."
Kiều Quy Ninh gật đầu tán thành.
Lộ Cùng Khải vén áo quạt phành phạch nhưng chẳng ăn thua, mồ hôi vẫn cứ tuôn ra.
Tư Yến tuy cũng bắt đầu thấy nóng nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho tổ chương trình – lần này anh ta bật loa ngoài để mọi người cùng nghe.
"Alo?" – Điện thoại rất nhanh được bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói hơi ngờ vực.
Tổ chương trình cũng không rõ tại sao nhóm lại gọi đến – rõ ràng đã nói rất rõ, bọn họ có thể tự do thoải mái sinh hoạt, chương trình không can thiệp.
Tư Yến là người đầu tiên mở lời: "Xin hỏi, bây giờ bọn tôi có thể bắt đầu chọn phòng chưa?"
Nhân viên bên kia sửng sốt một lúc rồi hỏi lại: "Ủa, chẳng phải các cậu chọn xong từ lâu rồi à?"
Tư Yến: "Không, bọn tôi vẫn chưa chọn."
Bên kia im lặng một lúc lâu, giọng trở nên không chắc chắn: "Chúng tôi nhớ là đã nói rõ qua điện thoại là mỗi người một phòng mà?"
Tư Yến: ...
Mọi người nghe xong cũng cùng lúc im re, bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ, ngập tràn sự lúng túng không tên.
Cả hai phía đều im bặt, cuối cùng người bên tổ chương trình không chịu nổi nữa, bắt đầu hoài nghi không biết lúc nãy mình có nói thật không.
Sau một hồi, nhân viên quyết định xác nhận lại lần nữa.
"Thật xin lỗi, có thể là bên chúng tôi nhớ nhầm. Hiện tại các bạn có thể chọn phòng và vào ở, thời gian còn lại sẽ hoàn toàn do các bạn tự sắp xếp. Chúng tôi sẽ không can thiệp, các bạn muốn chơi thế nào cũng được, nhưng thời gian chỉ kéo dài một tháng. Sau một tháng, chúng tôi sẽ cử người đến đón các bạn về."
Nhân viên còn chu đáo nhắc lại những điều quan trọng một lần nữa để tránh bỏ sót thông tin.
Tư Yến gật đầu: "Được, bọn tôi đã rõ. Cảm ơn."
Sau khi cúp máy, mọi người vẫn còn im lặng hồi lâu mới bắt đầu rục rịch trò chuyện trở lại.
"Vậy... giờ chúng ta đi chọn phòng luôn?" – Kiều Quy Ninh đổ mồ hôi đầm đìa, cảm thấy mình sắp bị nung chín.
Ôn Đường cũng nói theo: "Nóng quá chịu không nổi, nếu không chọn lẹ chắc tôi phải quay lại lầu dưới ngồi quạt quá."
Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn tuy không nói gì, nhưng mồ hôi lấm tấm trên trán cũng cho thấy bọn họ đang nóng chẳng kém.
"Tổ chương trình nói rõ ràng vậy rồi, chọn phòng nhanh đi." – Mục Tùng Miễn chú ý thấy môi Thẩm Trì Uyên đã khô nứt, liền chủ động lên tiếng thúc giục.
"Đi ngay đi!" – Ôn Đường là người đầu tiên hành động. Dù bình thường không mấy nghe lời Mục Tùng Miễn, nhưng giờ không phải lúc cố chấp nữa, nóng đến mức đầu óc cũng sắp chín rồi.
Có người bắt đầu, những người khác cũng lục tục đứng dậy chọn phòng.
Thẩm Trì Uyên cố tình đi cuối cùng, cậu muốn chờ mọi người chọn xong để mình chọn sau cùng – tốt nhất là ở cách Mục Tùng Miễn một khoảng.
Mục Tùng Miễn dường như đoán được ý nghĩ của cậu, cũng không vội đi chọn, cứ thế thong thả đi phía sau mọi người, ánh mắt lướt qua các căn phòng.
Cấu trúc lầu hai chia thành hai dãy, một dãy phía trước và một dãy phía sau. Phòng phía trước bị ánh nắng chiếu trực tiếp suốt ngày, nên nóng hơn rất nhiều so với ba phòng phía sau.
Theo đúng tinh thần "ưu tiên Omega", Tư Yến và Kiều Quy Ninh được chọn trước.
Hai người cũng không khách sáo, chọn ngay hai phòng ở dãy phía sau – mát hơn rõ ràng.
Sau đó, mọi người để Thẩm Trì Uyên chọn tiếp – tuy cậu không phải Omega, nhưng thể chất Beta cũng không thể chịu nóng quá lâu, vẫn nên ưu tiên chút.
Huống hồ, ấn tượng mà Thẩm Trì Uyên để lại cho mọi người vẫn rất tốt, nên khi để cậu ấy chọn phòng trước cũng không ai phản đối.
Bị điểm danh chọn phòng, Thẩm Trì Uyên trầm mặc đứng tại chỗ. Đối diện cậu, là căn phòng trống—cũng chính là nơi Mục Tùng Miễn đang đứng.
Thẩm Trì Uyên: ...
Khóe môi Mục Tùng Miễn khẽ nhếch, mang theo nụ cười rất nhỏ, gần như không thể phát hiện, nhưng nhìn qua có vẻ tâm trạng không tệ.
"Tôi có thể chọn căn phòng đối diện không?" Thẩm Trì Uyên thử hỏi, muốn tranh thủ một chút cho mình.
Tư Yến nhìn căn phòng phía trước, nơi mà mỗi ngày có thể bị nắng chiếu tới tận sáu tiếng, liền mở miệng khuyên: "Phòng đối diện sẽ rất nóng, mấy phòng phía sau tuy cũng không mát mẻ gì, nhưng ít ra buổi tối còn dễ ngủ hơn một chút."
Kiều Quy Ninh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy."
"Nhưng mà..." Thẩm Trì Uyên hơi do dự, ánh mắt nhìn về phía những người còn lại.
Ôn Đường tuy rất bất mãn vì không có điều hòa, nhưng cũng chẳng nghĩ đến chuyện chọn phòng bị nắng cả ngày, liền yên lặng đứng ở căn phòng ngoài cùng bên phải. Vị trí này gần nhà tắm, tắm rửa cũng tiện.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Lộ Cùng Khải thì không nghĩ nhiều, chọn đại một phòng gần chỗ mình đang đứng, vẫn giữ nụ cười ngây ngô trên mặt.
Lúc này, Mục Tùng Miễn nghiêng đầu nhìn về hai căn phòng còn lại, rồi bất động thanh sắc đứng trước căn phòng đối diện phòng Thẩm Trì Uyên – chính là một trong ba căn phòng bị nắng chiếu mạnh nhất.
Thẩm Trì Uyên: ...
Tư Yến thấy mọi người đều đã chọn xong, liền nhàn nhạt nói: "Cậu xem, ai cũng chọn phòng cả rồi."
Ý chính là: chỉ còn lại căn đó, đừng rối rắm nữa.
Thẩm Trì Uyên không phải không muốn đồng ý, mà là áp lực khi ở đối diện Mục Tùng Miễn khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt cậu dừng lại ở Kiều Quy Ninh – người đang thất thần tựa vào khung cửa. Đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Chị Quy Ninh."
Kiều Quy Ninh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn xung quanh. Vừa rồi hình như có ai đó gọi anh, nhưng cô không chắc mình nghe có đúng không.
"Gọi tôi à?" Cô hỏi, thấy ánh mắt mọi người đều dồn về phía mình, thoáng có chút hoài nghi liệu mình có nghe nhầm.
Thẩm Trì Uyên mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
Biết mình không nghe nhầm, lại là người mình có hảo cảm gọi mình, nụ cười trên mặt Kiều Quy Ninh lập tức rõ ràng hơn hẳn.
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
Thẩm Trì Uyên hơi chần chừ một chút rồi nói: "Tôi có thể đổi phòng với chị không?"
Kiều Quy Ninh vừa định gật đầu đồng ý, tầm mắt chợt dừng lại trên khuôn mặt của Mục Tùng Miễn – người lúc này đang cau mày rõ ràng.
Lúc nghe thấy Thẩm Trì Uyên muốn đổi phòng, sắc mặt Mục Tùng Miễn lập tức tối sầm lại, nhưng anh cũng không nói gì. Dù có đổi phòng, Thẩm Trì Uyên vẫn ở đây. Chỉ cần còn ở lại, thì anh tin rằng giữa hai người vẫn có cơ hội để giải quyết vấn đề đang tồn đọng.
"Được thôi." Kiều Quy Ninh đồng ý. Tư Yến còn chưa kịp ngăn cản thì đã muộn.
Thấy Kiều Quy Ninh đồng ý, Thẩm Trì Uyên lập tức chạy lại, nở nụ cười tươi rói: "Cảm ơn chị nhiều."
Đây là lần đầu tiên Kiều Quy Ninh thấy Thẩm Trì Uyên cười tươi như vậy, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt cậu rất lâu mới chịu thu lại, rồi lặng lẽ đi về phía căn phòng lúc nãy của Thẩm Trì Uyên.
Kiều Quy Ninh không chú ý tới ánh mắt của Mục Tùng Miễn có dừng lại trên người mình hay không, biểu cảm có khó coi hay không. Khi Thẩm Trì Uyên chạy tới với nụ cười rạng rỡ như thế, trong lòng cô đã nghĩ rất rõ ràng.
Nếu Thẩm Trì Uyên không còn tình cảm gì với Mục Tùng Miễn, cậu ấy sẽ không để tâm đến việc sống đối diện người kia. Việc để ý cho thấy cậu vẫn chưa thể dứt được người đó khỏi lòng mình – và cũng sẽ không dễ gì buông bỏ được.
Mà chuyện giữa hai người bọn họ, cô sẽ không nhúng tay vào cũng chẳng phá hoại. Nhưng nếu một ngày nào đó Thẩm Trì Uyên tìm đến mình, thì cô vẫn sẽ sẵn lòng giúp. Dù sao thì cô cũng không phải người tốt đến mức hoàn toàn không quan tâm.
Sau khi đổi phòng xong, mọi chuyện cũng không có biến cố gì lớn. Tư Yến âm thầm thở phào. Anh ta còn lo Mục Tùng Miễn sẽ trực tiếp kéo Thẩm Trì Uyên trở lại, hoặc là đi đổi phòng với Ôn Đường.
Dù trong lòng hơi không vui, nhưng Mục Tùng Miễn cũng không làm ra hành động nào quá khích. Sau khi xác nhận phòng ổn thỏa, anh cùng mọi người xuống dưới lầu mang hành lý lên.
Khi sáu người bước vào phòng, gần như đồng loạt phát ra tiếng hít khí—phòng thật sự rất nóng.
Mục Tùng Miễn, Lộ Cùng Khải và Ôn Đường vừa vào phòng việc đầu tiên là kéo rèm cửa, giảm bớt ánh nắng chói chang để không khí đỡ oi bức hơn một chút.
Thẩm Trì Uyên, Tư Yến và Kiều Quy Ninh sau khi đặt đồ xong thì xuống lầu lấy quạt mát, đá và nước để thêm vào.
Quạt mát dù không thêm nước cũng có thể dùng, nhưng khi thêm cả nước lạnh và đá thì cảm giác sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Tới khi mọi người đều dọn dẹp phòng xong xuôi, thì đã hơn 8 giờ tối. Bên ngoài trời đã tối đen, đèn đường mờ nhạt hắt ánh sáng, xen lẫn tiếng côn trùng kêu rả rích.
Không ai còn tâm trí làm thêm gì nữa, cả nhóm ăn qua loa một chút rồi đi tắm rửa nghỉ ngơi. Sau một ngày di chuyển và dọn dẹp, cơn buồn ngủ đến sớm hơn thường lệ. Ainấy đều mệt rã rời, không ngoại lệ.