Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 74: Say rượu




Bên trong phòng tiệc của nhà hàng.

Thẩm Trì Uyên – nhân vật trung tâm của buổi liên hoan lần này – lại ngồi một mình trong góc, cúi đầu, trước mặt là một ly đồ uống còn nguyên chưa uống lấy một ngụm.

Một đồng nghiệp ngồi gần định bắt chuyện làm quen, nhưng Thẩm Trì Uyên hoàn toàn phớt lờ, không hề có ý định mở lời. Cậu vẫn cứ ngồi nguyên đó, lặng lẽ ngẩn người.

Người nọ nói vài câu rồi thấy không ai đáp lại cũng đành xấu hổ quay về chỗ cũ. Những ai đang có ý định đến gần bắt chuyện, thấy vậy cũng lập tức dẹp bỏ suy nghĩ.

Không ai đến quấy rầy, Thẩm Trì Uyên trái lại cảm thấy thoải mái hơn. Chỉ là, cứ rảnh tay là cậu lại nghĩ đến Mục Tùng Miễn.

Sau khi tổng giám đốc phát biểu xong, đang định đến mời Thẩm Trì Uyên vài ly để trò chuyện, thì lại phát hiện mãi không thấy bóng dáng người đâu.

Cuối cùng vẫn là cấp trên trực tiếp của Thẩm Trì Uyên phát hiện cậu đang ngồi ở góc phòng, không ăn uống gì, cũng chẳng chạm vào rượu bia.

Người đó do dự một lúc, rồi vẫn quyết định dẫn tổng giám đốc đến.

"Tiểu Thẩm, sao cậu lại ngồi ở đây? Suýt chút nữa là tìm không ra cậu rồi đấy!"

Tổng giám đốc tươi cười bước đến ngồi cạnh, vỗ nhẹ vai cậu.

Cấp trên của Thẩm Trì Uyên cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt quan sát người cấp dưới vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ riêng.

Cảm nhận được lực trên vai, Thẩm Trì Uyên hoàn hồn, nghiêng đầu liền nhìn thấy tổng giám đốc cùng cấp trên mình đã ngồi cạnh.

"Giám đốc, trưởng phòng, sao hai người lại tới đây?"

Tổng giám đốc cười xòa, không để tâm việc Thẩm Trì Uyên không nghe thấy câu trước, lại lặp lại một lần: "Tới tìm cậu chứ còn gì, nhân vật chính mà lại ngồi ở đây thế này."

Thẩm Trì Uyên mỉm cười đáp: "Ngồi ở đây yên tĩnh hơn một chút ạ."

Tổng giám đốc đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên chỗ này khá vắng vẻ, đúng như lời cậu nói.

"Ha ha, xem ra Tiểu Thẩm là người thích sự yên tĩnh."

Ông ta tiếp tục cười lớn, tay vẫn đặt trên vai Thẩm Trì Uyên. Thẩm Trì Uyên không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ.

Có chút phản ứng là đủ làm tổng giám đốc vui, ông liền thao thao bất tuyệt khen ngợi Thẩm Trì Uyên, nào là cậu làm rất tốt, mang lại lợi nhuận lớn cho công ty, là công thần, sau này sẽ được tăng lương thăng chức...

Thẩm Trì Uyên chỉ nghe chứ không phản ứng gì, thi thoảng mới đáp lại một nụ cười lấy lệ. Nếu không có cấp trên ở bên cạnh hùa theo, có khi tổng giám đốc cũng chẳng biết nói gì thêm.

Cuối cùng, ông ta đẩy ly nước sang một bên, mở chai rượu, rót đầy một ly cho Thẩm Trì Uyên.

"Nào, Tiểu Thẩm, uống một ly với tôi! Có người như cậu là phúc khí của công ty!"

Tổng giám đốc nâng ly, chờ Thẩm Trì Uyên cụng ly.

Cấp trên vừa định lên tiếng từ chối thay thì thấy Thẩm Trì Uyên cười cầm ly lên, cụng nhẹ rồi... uống cạn một hơi.

Động tác của cậu làm cả tổng giám đốc lẫn cấp trên đều sững người.

Đó là cả một ly rượu trắng nguyên chất mà Thẩm Trì Uyên lại uống như nước lọc, một hơi cạn sạch?

Người biết uống rượu vừa nhìn là biết cậu không biết uống, chỉ đơn giản là đang tự chuốc say mình.

Tuy vậy, tổng giám đốc lại càng hài lòng, cười đến nỗi không thấy cả mắt, hào hứng rót tiếp cho cậu.

"Tốt! Tiểu Thẩm thật sảng khoái, ha ha ha!"

Ông lại rót đầy một ly khác đưa cho cậu.

Cấp trên muốn ngăn nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Trì Uyên đã nhanh tay nhận lấy và lại một ngụm cạn sạch.

Cấp trên đành thở dài trong lòng: thôi thì lát nữa đưa cậu ấy về vậy.

Một ly rồi lại thêm ly nữa, rượu trên bàn chẳng mấy chốc vơi đi bốn, năm chai. Hầu như đều do một mình Thẩm Trì Uyên uống, còn tổng giám đốc chỉ nhấp một, hai ly lấy lệ.

Đến lúc ông cũng thấy đủ rồi thì mới thôi không rót nữa.

Lúc này, Thẩm Trì Uyên đã say đến mức đầu óc choáng váng, như bị bao phủ bởi một lớp xi măng dày, nặng trĩu. Nhưng cậu vẫn ngồi yên, gương mặt không có biểu cảm gì, ngơ ngác nhìn về phía trước. Nếu không nhìn kỹ, sẽ chẳng ai nhận ra cậu đã uống quá chén.

Thậm chí ngay cả người ngồi cạnh cũng khó phát hiện.

Cấp trên nhìn cậu một hồi, đến khi thấy anh còn định với tay lấy rượu nữa thì mới phản ứng kịp – cậu ấy say rồi!

"Này này, cậu uống vậy là đủ rồi đấy!" Anh ta vội giật lấy chai rượu trong tay Thẩm Trì Uyên.

Thẩm Trì Uyên mơ màng ngẩng đầu nhìn anh ta, như thể đang hỏi "Tại sao anh lấy đồ của tôi?"

Cấp trên đỡ trán, bất đắc dĩ. Thẩm Trì Uyên uống say lại chẳng giống người khác – không quậy phá, không nói năng linh tinh, chỉ ngồi im lặng, ngơ ngác nhìn người đối diện.

Anh ta thở dài, đặt chai rượu qua một bên, kiên nhẫn giải thích: "Đây là rượu, không phải nước đâu."

Không biết Thẩm Trì Uyên có hiểu hay không, chỉ thấy cậu chớp mắt rồi nghiêng đầu.

Cấp trên bất đắc dĩ. Thấy cũng không còn sớm nữa, anh ta chào mọi người một tiếng rồi dìu Thẩm Trì Uyên rời đi, định đưa cậu về nhà.

Tổng giám đốc cũng biết Thẩm Trì Uyên uống không ít, không cản, ngược lại còn vui vẻ tiễn hai người ra đến tận cửa.

Cùng lúc đó, Mục Tùng Miễn bên phòng bên cạnh cũng vừa ăn tối xong, đang chuẩn bị rời đi.

Anh chào người nhà xong, đứng dậy thì vừa lúc cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra...

Mục Tùng Miễn ban đầu không hề chú ý đến bên kia phòng lô, nhưng lại vô tình nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ đó, khiến anh theo bản năng quay đầu nhìn sang.

"Chúng ta đi đâu vậy..."

"Về nhà, đi theo sát vào."

"À... vâng..."

Cuộc đối thoại giữa hai người kia nghe thì rất bình thường. Nhưng khi Mục Tùng Miễn nhìn rõ một trong hai người là ai, mọi chuyện trong mắt anh lại không còn "bình thường" chút nào.

Mục Tùng Tình thấy anh dừng bước, cũng tò mò dừng lại, quay đầu nhìn theo.

"Sao thế? Sao không đi nữa?" Mục Tùng Tình hỏi.

Mục Tùng Miễn chăm chú nhìn chằm chằm về phía hai người vừa từ phòng bên kia bước ra, ánh mắt sắc bén ấy không thoát khỏi tầm quan sát của Mục Tùng Tình.

Cô cũng nhìn theo ánh mắt anh trai, rồi lập tức nhìn thấy một nam Beta có vẻ hơi mất tỉnh táo, đang được một nam Alpha trông có vẻ trưởng thành đỡ ra ngoài.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Mục Tùng Tình vuốt cằm, đánh giá tình hình: trông giống như một cặp đôi AB bình thường thôi mà. Nhưng nhìn biểu cảm của Mục Tùng Miễn... sao trông anh lại chẳng vui vẻ gì vậy?

Chẳng lẽ...

Mục Tùng Tình thầm đoán, nghĩ lại chuyện trước đây Mục Tùng Miễn từng bảo cô đóng giả làm một Beta... chẳng lẽ là Beta kia?

Cô chăm chú quan sát Thẩm Trì Uyên. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cậu đã phải thầm cảm thán: ánh mắt của anh trai quả không tệ, chọn trúng người ta, lại còn là người có ngoại hình xuất sắc thế này. Mà nhìn Alpha đi cùng cũng không tệ chút nào.

"Ôi trời, không đi lên à?" Mục Tùng Tình khoanh tay trước ngực, dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào người anh trai, trêu chọc: "Không phải do anh tự tay ném người ta đi à?"

Mục Tùng Miễn chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Hai người cứ đứng yên tại chỗ, ánh mắt của Mục Tùng Miễn vẫn luôn dán chặt vào Thẩm Trì Uyên, khiến người khác khó lòng không để ý. Ngay cả người đang say rượu như Thẩm Trì Uyên cũng nghiêng đầu, mơ màng nhìn sang.

"Mục... bác sĩ Mục?"

Dù đầu óc có mơ hồ đến đâu, Thẩm Trì Uyên vẫn lập tức nhận ra Mục Tùng Miễn.

Mục Tùng Miễn nghe thấy tiếng gọi, nhưng không hề phản ứng, chỉ mím môi đứng yên bất động.

Cấp trên của Thẩm Trì Uyên nhìn nhìn cậu, lại nhìn sang người bị gọi là "bác sĩ Mục", cuối cùng vẫn bị Thẩm Trì Uyên kéo đi, đành phải dẫn cậu về phía cửa phòng lô nơi Mục Tùng Miễn đang đứng.

Ban đầu anh ta cũng chẳng định đưa Thẩm Trì Uyên đến đó, chỉ muốn nhanh chóng đưa cậu về nhà. Nhưng Thẩm Trì Uyên cứ khăng khăng đi về hướng đó, mà sau khi xác nhận cả hai thật sự quen biết nhau, anh ta mới chịu đưa người qua.

Dù gì thì lời người say rượu nói, cũng nên để người tỉnh táo cân nhắc, lựa chọn tin hay không tin.

"Chào cậu, tôi là cấp trên của Tiểu Thẩm. Hôm nay cậu ấy có hơi uống quá chén một chút." Anh ta vừa đỡ Thẩm Trì Uyên, vừa vươn tay muốn bắt tay với Mục Tùng Miễn.

Mục Tùng Miễn liếc nhìn người đàn ông một cái, rồi vẫn lễ độ đưa tay ra bắt nhẹ.

Thẩm Trì Uyên ban nãy còn nằng nặc đòi đến gần, giờ thì ngoan ngoãn đứng im, mắt mở to, ngây ngốc nhìn chằm chằm Mục Tùng Miễn không rời.

Mục Tùng Miễn cũng liếc nhìn Thẩm Trì Uyên một cái, cố gắng đè nén thôi thúc muốn bước tới đỡ lấy người kia.

Đã bao lâu không về nhà, cũng không gửi một lời nhắn.

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt, cấp trên của Thẩm Trì Uyên thấy vậy liền muốn nhanh chóng đưa cậu rời đi.

May mà Mục Tùng Tình phản ứng kịp, nhanh chóng giữ tay người đang định đưa Thẩm Trì Uyên đi, cười tủm tỉm nói: "Hai người họ... dạo gần đây có chút hiểu lầm nhỏ thôi."

Đúng lúc đó, Thẩm Trì Uyên cũng lắp bắp mở miệng:

"Mục... bác sĩ Mục ... sao trước giờ không thấy ngài... Gặp anh... trong mơ tôi vẫn tìm anh..."

Mục Tùng Miễn vốn còn đang giận vì mãi không nhận được tin nhắn từ người kia. Nhưng khi nghe câu đó, cơn giận liền tan biến trong chớp mắt.

Như một quả bóng bị chọc thủng, khí bên trong từ từ xì ra, "xì" một tiếng... rồi chẳng còn gì nữa.

Mục Tùng Miễn khẽ trách: "Muốn gặp anh, sao lại không đến tìm?"

Thẩm Trì Uyên hình như không ngờ "Mục trong mơ" lại hỏi mình câu này. Đầu óc vốn đã choáng váng, nay lại thêm hỗn loạn. Phải mất một lúc, cậu mới lờ mờ hiểu được Mục Tùng Miễn đang hỏi gì.

"Bởi vì... tôi từng nói với anh rồi, không muốn làm anh vướng bận... nên tôi không thể đến."

Thẩm Trì Uyên nói rất nghiêm túc, từng lời đều nặng trĩu.

Mục Tùng Miễn nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nhìn cậu, hoàn toàn không biết phải làm sao.

"Anh còn chưa đồng ý kia mà. Hơn nữa, em nói là sẽ vướng bận, nhưng sao anh lại không hề cảm thấy như vậy?"

Nói xong, Mục Tùng Miễn dứt khoát đưa tay đỡ lấy Thẩm Trì Uyên – người vẫn đang lảo đảo muốn ngã vào anh.

Cấp trên của Thẩm Trì Uyên thấy vậy thì yên tâm rút lui, trong khi người nhà anh ta cũng đang giục về. Trước khi rời đi, anh ta còn xin số điện thoại của Mục Tùng Miễn, cẩn thận chụp vài tấm ảnh để lỡ có chuyện gì thì còn báo cảnh sát được.

Mục Tùng Tình đứng bên cạnh quan sát, thấy hai người kia cứ như chẳng còn ai khác xung quanh, lại bắt đầu trò chuyện chuyện cũ thì ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Hai người đang đứng giữa đường đấy, mấy chuyện đó về nhà rồi nói tiếp đi."

Bị cô nhắc nhở, Mục Tùng Miễn dừng cuộc trò chuyện lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Trì Uyên – người giờ đây đã hoàn toàn chếnh choáng men say. Giọng anh dịu dàng hơn hẳn:

"Anh đưa em về nhé?"

Thẩm Trì Uyên lúc này cảm giác như có một lớp màng ngăn giữa mình và thế giới, lời Mục Tùng Miễn nói cứ như vọng từ đầu hẻm xa, nghe được nhưng không rõ.

"Trì Uyên?" Mục Tùng Miễn lại gọi khẽ một tiếng.

Thẩm Trì Uyên lúc này mới phản ứng, từ từ gật đầu.

Thực ra chính cậu cũng không rõ mình vừa gật đầu đồng ý chuyện gì, nhưng nếu là Mục Tùng Miễn hỏi, thì gật đầu chắc chắn không sai.

Cuối cùng, Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn cùng lên một xe.

Còn Mục Tùng Tình – trước khi lên xe – bị một cuộc gọi lôi đi mất, chỉ kịp nói vài câu với anh trai rồi gọi taxi đi chơi với mấy người bạn thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.