Thẩm Trì Uyên đồng ý ở lại, Mục Tùng Miễn mừng rỡ, lập tức đi chuẩn bị phòng cho cậu.
Ban đầu anh định để Thẩm Trì Uyên ngủ chung phòng với mình, nhưng suy nghĩ lại thì... không ổn. Hiện tại tuy đã tiêm thuốc ức chế, vẫn còn giữ được lý trí, nhưng nếu nửa đêm thuốc hết hiệu lực, lỡ xảy ra chuyện gì vượt quá kiểm soát thì thật không tốt.
Dù là với bản thân hay với Thẩm Trì Uyên, anh đều không muốn mạo hiểm.
Thẩm Trì Uyên ngại khi để Mục Tùng Miễn một mình dọn dẹp, nên cũng đi theo vào phòng phụ.
Mục Tùng Miễn nhìn căn phòng phụ nhỏ hơn phòng chính một vòng, bỗng nhiên lại không muốn để Thẩm Trì Uyên ngủ ở đây nữa. Anh muốn nhường phòng chính cho cậu, còn mình sẽ ngủ ở phòng phụ.
Dường như nhìn ra được ý nghĩ của anh, Thẩm Trì Uyên chủ động mở lời:
"Phòng này cũng rộng mà. Có sẵn chăn và drap dự phòng không?"
Mục Tùng Miễn đánh giá căn phòng một lượt, định nói thật ra phòng ngủ chính của mình còn rộng và thoải mái hơn, Thẩm Trì Uyên ngủ bên đó sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu, anh lại thôi, chỉ mỉm cười, rồi đi lấy bộ chăn drap sạch từ trong tủ, đặt lên giường.
Thẩm Trì Uyên không khách sáo chút nào, cầm vỏ chăn lắc vài cái cho phồng lên rồi bắt đầu giúp trải giường.
Trong lúc cậu trải chăn, Mục Tùng Miễn cũng trải ga giường đơn.
Dưới sự phối hợp ăn ý của hai người, chẳng bao lâu sau mọi thứ đã gọn gàng đâu vào đấy.
Xong việc, Mục Tùng Miễn quay sang hỏi Thẩm Trì Uyên có muốn rửa mặt không, rồi đi chuẩn bị đồ dùng cá nhân và áo ngủ cho cậu.
Hôm nay Mục Tùng Miễn nói nhiều hơn bình thường, khiến Thẩm Trì Uyên hơi ngẩn người, chớp mắt nhìn anh:
"Bác sĩ Mục, hôm nay anh trông... khác lắm."
Mục Tùng Miễn bật cười:
"Vậy à?"
Thẩm Trì Uyên gật đầu:
"Bình thường anh luôn có vẻ chín chắn, ổn định. Nhưng hôm nay... có gì đó hơi khác, giống như..."
Cậu không biết diễn tả thế nào cho đúng. Dù sao thì hình ảnh của bác sĩ Mục hôm nay khiến người ta cảm thấy mới mẻ, thậm chí... đáng yêu.
Thì ra Alpha khi dễ cảm kỳ, cũng sẽ để lộ một mặt hoàn toàn khác.
Mục Tùng Miễn nhìn chằm chằm cậu, hỏi:
"Vậy em không thích sao? Em không thích anh như vậy à?"
Nếu Thẩm Trì Uyên thật sự không thích, vậy anh sẽ cố gắng khống chế lại, không để lộ mặt này ra nữa.
Thẩm Trì Uyên vội lắc đầu:
"Không phải, chỉ là... có chút bất ngờ thôi."
"Bất ngờ?" Mục Tùng Miễn nhíu mày.
Nếu là lúc bình thường, chắc anh sẽ hiểu ngay ý cậu. Nhưng hiện tại đang trong giai đoạn dễ cảm, nên suy nghĩ của anh có hơi... khác thường.
Thẩm Trì Uyên gật đầu:
"Ừ, không ngờ bác sĩ Mục lại có thể như vậy. Khác hoàn toàn so với lúc trước kỳ dễ cảm, cũng khác với lúc bình thường nữa."
Mục Tùng Miễn nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi:
"Vậy... em có thích không?"
Nói xong, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Trì Uyên, chờ một câu trả lời.
Thẩm Trì Uyên suy nghĩ trong chốc lát. Dưới ánh mắt nóng rực của Mục Tùng Miễn, cuối cùng cậu nhẹ nhàng gật đầu:
"Ừm."
Vừa thấy Thẩm Trì Uyên gật đầu, mắt Mục Tùng Miễn liền sáng rực lên, môi nở nụ cười, cả người như có ánh sáng bao quanh, trông vô cùng vui vẻ.
Lúc này, dường như bất kể Thẩm Trì Uyên làm gì, chỉ cần cuối cùng gật đầu nói "thích", thì Mục Tùng Miễn sẽ quên sạch mọi lo lắng, chỉ muốn được vui vẻ ở bên cạnh cậu, giống hệt một chú chó lớn quấn người.
Nghĩ tới đây, Thẩm Trì Uyên bỗng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Mục Tùng Miễn quay đầu nhìn cậu:
"Sao vậy?"
Thẩm Trì Uyên vẫn không nhịn được cười, đưa tay che mặt:
"Không có gì đâu."
Mục Tùng Miễn nhìn cậu một lát rồi cũng không hỏi thêm nữa. Anh xoay người trở về phòng mình, chuẩn bị áo ngủ và đồ dùng cá nhân cho Thẩm Trì Uyên.
Thẩm Trì Uyên thấy anh rời đi, liền tranh thủ chỉnh lại giường ngủ đơn giản, sau đó ngồi xuống, mở điện thoại ra.
Cậu lướt qua mấy tin nhắn công việc chưa đọc, rồi mở khung chat với Thẩm Ngôn—cùng ba nói chuyện phiếm.
【Uyên: Phòng dọn xong rồi ạ.】
Thẩm Ngôn trả lời rất nhanh.
【Vui sướng khỏe mạnh: Phòng ngủ phụ à? Tiểu Mục lần này chắc phải tiêm vài mũi ức chế.】
【Uyên: Vâng, trước kia trong chương trình hình như là tiêm ba mũi.】
【Vui sướng khỏe mạnh: Ba mũi luôn...?】
【Uyên: Lần này anh ấy tiêm bao nhiêu thì con không rõ nữa.】
【Vui sướng khỏe mạnh: Uyên Uyên, tối nay nhớ nhắc Tiểu Mục tiêm thêm một mũi nữa, mình đoán cậu ấy không giống những Alpha bình thường đâu.】
【Uyên: Vâng? Không giống bình thường là sao?】
【Vui sướng khỏe mạnh: Sau này con sẽ biết. Giờ nói ra cũng khó hình dung lắm.】
【Uyên: Được rồi, con nhớ rồi.】
Thẩm Trì Uyên có hơi khó hiểu. Không biết vì sao Thẩm Ngôn lại nói như vậy, còn dặn trước khi ngủ phải tiêm thêm một mũi ức chế nữa.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Tuy thấy khó hiểu, nhưng cậu vẫn ghi nhớ kỹ lời Thẩm Ngôn. Dù gì cũng là người thân, chắc chắn không làm hại mình.
Vừa đặt điện thoại xuống, Mục Tùng Miễn đã cầm áo ngủ và đồ dùng vệ sinh cá nhân bước vào. Thấy Thẩm Trì Uyên đang ngồi trên giường, anh đặt đồ lên chỗ trống rồi nói:
"Phòng khách có phòng tắm chung, còn trong phòng ngủ chính cũng có một cái. Em muốn dùng cái nào?"
Thẩm Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tôi ra ngoài dùng, tiện hơn."
Mục Tùng Miễn gật đầu: "Ừm."
Thẩm Trì Uyên nhìn chiếc áo ngủ màu xanh lam nhạt trên giường, khom người ôm lấy, mỉm cười nói: "Vậy tôi đi rửa mặt trước nhé."
"Ừ." Mục Tùng Miễn cũng rời khỏi phòng ngủ phụ cùng cậu, đưa Thẩm Trì Uyên đến phòng tắm: "Sữa tắm với các thứ đều để trên kệ rồi."
Thẩm Trì Uyên gật đầu, môi cong lên: "Vâng, cảm ơn bác sĩ Mục."
Mục Tùng Miễn đứng ở phòng khách một lúc lâu, cuối cùng quay vào phòng mình, chuẩn bị tiêm thêm một mũi ức chế nữa.
Anh cảm thấy liều thuốc vừa rồi hình như không đủ mạnh.
Không tiêm thêm một mũi, anh sợ Thẩm Trì Uyên sẽ gặp nguy hiểm.
Alpha luôn có dục chiếm hữu rất mạnh với người mình để ý. Dù Thẩm Trì Uyên vẫn chưa đồng ý ở bên anh, nhưng trong lòng Mục Tùng Miễn, cậu đã là người của mình.
Nói ra thì có hơi quá, nhưng đó là bản năng của Alpha. Bình thường có thể che giấu rất giỏi, nhưng đến thời điểm kỳ dễ cảm, thì rất khó khống chế, cần phải dựa vào thuốc để kiềm chế.
Tắm rửa xong, Thẩm Trì Uyên vừa lau tóc vừa nhìn quanh phòng khách tìm bóng dáng của Mục Tùng Miễn.
Nhìn một hồi lâu vẫn không thấy người đâu.
Đi đâu rồi nhỉ?
Thẩm Trì Uyên thắc mắc, vừa định cúi đầu xem thử giày còn để ở cửa không, thì Mục Tùng Miễn từ phòng bước ra.
Mùi bạc hà trên người anh đã phai nhạt đi nhiều, vẻ ngoài cũng không khác bình thường là mấy. Nếu không phải ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt lên người mình, có lẽ Thẩm Trì Uyên đã tưởng rằng Mục Tùng Miễn đã ổn rồi.
Anh đứng yên tại chỗ, chỉ im lặng nhìn cậu, không bước lại gần.
Thân thể Thẩm Trì Uyên lúc này vẫn còn lưu lại mùi hương quen thuộc – không phải hương của Mục Tùng Miễn, nhưng là mùi anh vẫn dùng, nên cảm giác như trên người Thẩm Trì Uyên đang mang theo hơi thở của chính mình.
Vì thế Mục Tùng Miễn không dám lại gần, sợ bản thân vừa đến gần sẽ khiến thuốc ức chế mất tác dụng ngay lập tức.
Thẩm Trì Uyên không hiểu vì sao anh lại đứng yên không tới gần, nhưng lúc này đã khá muộn rồi. Hôm nay phải bận rộn từ sớm, nên cậu cũng bắt đầu thấy mệt.
Cậu ngáp một cái, vừa đi vừa nói với Mục Tùng Miễn: "Bác sĩ Mục, tôi ngủ trước nhé. Nếu trong đêm có chuyện gì, cứ gọi tôi, tôi ngủ không sâu lắm đâu."
Mục Tùng Miễn nhìn cậu từ đầu đến chân một lượt, rồi gật đầu: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon, bác sĩ Mục."
Nói xong, Thẩm Trì Uyên vừa ngáp vừa quay về phòng.
Mục Tùng Miễn đứng lặng ở cửa thêm một lúc, sau đó mới tắt đèn, mắt cụp xuống, quay về phòng – hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Thẩm Trì Uyên cứ tưởng mình sẽ phải trằn trọc một lúc mới ngủ được, nhưng không ngờ vừa nằm xuống chưa bao lâu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa phòng vốn đóng kín khẽ mở ra, một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện bên mép giường.
Bóng đen đứng im lặng, cúi đầu nhìn người đang ngủ say trên giường.
Ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm cửa len lỏi vào phòng, chiếu lên khuôn mặt người đứng đó, giúp nhìn rõ được dung mạo.
Người đứng bên giường không ai khác – chính là Mục Tùng Miễn.