Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 65: Ngủ lại




Sau khi biết được địa chỉ của Mục Tùng Miễn, Thẩm Ngôn nói lời cảm ơn với Chu Hành Vũ rồi cúp máy.

Chu Hành Vũ nhìn màn hình điện thoại bị ngắt, nhún vai một cái rồi mở lại trò chơi đang chơi dở tiếp tục.

Thẩm Trì Uyên ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại nhìn lại tin nhắn lần nữa.

Thẩm Ngôn từ bếp đi ra sau khi đã chuẩn bị xong sủi cảo, thấy Thẩm Trì Uyên ngồi ngẩn người, liền lên tiếng:

"Lo thì gọi thử đi, gọi không được thì đến tận nơi xem tình hình thế nào."

Thẩm Trì Uyên nhìn về phía Thẩm Ngôn, nhìn ông một lúc rồi cúi đầu tìm số của Mục Tùng Miễn, ấn gọi.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Thẩm Trì Uyên giữ nguyên tư thế, im lặng chờ đối phương bắt máy.

Chuông cứ vang lên, cuối cùng lại bị ngắt máy. Nghe tiếng tút tút bên tai, ánh mắt Thẩm Trì Uyên hơi nheo lại.

Thẩm Ngôn hỏi:

"Không bắt máy?"

Thẩm Trì Uyên gật đầu, thu điện thoại lại:

"Không bắt."

Nói rồi cậu đứng dậy, lấy áo khoác vắt bên cạnh mặc vào.

Thẩm Ngôn không ngăn, chỉ ngồi yên nhìn theo. Trước khi Thẩm Trì Uyên mở cửa ra ngoài, ông lên tiếng nhắc:

"Nếu trên đường có chuyện gì thì nhớ nhắn tin cho ba."

Thẩm Trì Uyên gật đầu:

"Vâng ạ."

Sau khi nhìn Thẩm Trì Uyên rời đi, Thẩm Ngôn lấy điện thoại ra, bắt đầu tám chuyện với biên tập viên của mình.

【Vui sướng khỏe mạnh】: Con trai tôi lớn rồi, giờ đang ra ngoài theo đuổi tình yêu đây.

【Bế quan có việc thả chó】: Hả? Cậu kết hôn rồi à?

【Vui sướng khỏe mạnh】: Có con rồi.

Thẩm Ngôn không trả lời chuyện kết hôn, dù biên tập này là người khá thân, nhưng việc đó vẫn mang tính cá nhân.

Biên tập như là hiểu ý, không truy hỏi tiếp, chỉ gửi lại một cái sticker mèo lăn lộn rồi kéo chủ đề sang chuyện khác. Hai người trong lòng đều hiểu, nhưng đều ngầm bỏ qua không nhắc lại.

Bên này, ban đầu Thẩm Trì Uyên định bắt xe buýt, nhưng nhìn lại thời gian, vẫn quyết định gọi xe cho nhanh.

Ngồi xe buýt không chắc còn chuyến, nhỡ đâu đang đi lại hết xe thì khổ.

Cậu dùng app gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe lại tiếp tục gọi cho Mục Tùng Miễn lần nữa.

Kết quả vẫn giống như trước—không ai nghe máy.

Tài xế lén liếc nhìn Thẩm Trì Uyên vài lần, trong mắt lóe lên vẻ tò mò như muốn hóng chuyện, nhưng không tiện mở miệng hỏi.

Thẩm Trì Uyên chẳng để ý đến tài xế, chỉ gửi tin nhắn báo với Thẩm Ngôn là mình đã lên xe.

Tài xế thấy khách không có ý muốn nói chuyện, dần mất hứng tám chuyện, chuyên tâm lái xe.

Giờ này xe cũng không đông, chẳng mấy chốc đã đến cổng khu chung cư nơi Mục Tùng Miễn sống.

Đây là một khu khá cao cấp, tài xế tưởng có thể lái xe vào, nhưng bị bảo vệ chặn lại, yêu cầu đăng ký.

Tài xế cảm thấy phiền nên không muốn vào, Thẩm Trì Uyên cũng không ép, xuống xe rồi tự đi vào.

Mục Tùng Miễn sống ở tầng 10, tòa số 4, đơn nguyên 8.

Lần đầu tiên đến nơi này, Thẩm Trì Uyên tìm đường mất khá lâu. Khó khăn lắm mới đến nơi, lại phát hiện còn cần quẹt thẻ mới lên được.

Cậu không có thẻ, đành tiếp tục gọi cho Mục Tùng Miễn—nhưng vẫn không ai bắt máy.

Cậu đứng dưới lầu đợi một lúc, may mà có người từ trong đi ra. Người đó thấy cậu đứng ở cửa, liền cười hỏi:

"Quên mang thẻ à?"

Thẩm Trì Uyên cũng cười gật đầu.

Sau đó cậu theo người kia lên lầu, đến trước cửa nhà Mục Tùng Miễn, đứng đó nhìn cánh cửa hồi lâu rồi hít sâu một hơi, đưa tay lên gõ cửa.

Cùng lúc đó, cậu lại lấy điện thoại ra, gọi thêm một cuộc nữa.

Bên trong, Mục Tùng Miễn vừa tỉnh ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

Anh nhắm mắt, một tay day huyệt thái dương, một tay cầm điện thoại, giọng hơi khàn, mang theo chút mệt mỏi:

"Tôi đã nói rồi, mấy hôm nay đừng làm phiền tôi nữa mà."

Bên kia điện thoại im lặng thật lâu, đến mức Mục Tùng Miễn hơi mất kiên nhẫn, chuẩn bị ngắt thì một giọng nói vang lên.

"Bác sĩ Mục ... Anh không sao chứ?"

Là giọng của Thẩm Trì Uyên.

Mục Tùng Miễn hít sâu, cố ổn định tuyến tin tức đang dao động rồi mới lên tiếng:

"Trì Uyên, có chuyện gì sao?"

"Gọi mãi không thấy anh bắt máy, tôi hơi lo nên mới hỏi Chu Hành Vũ lấy địa chỉ." Thẩm Trì Uyên giải thích.

Mục Tùng Miễn giật mình, lập tức bật thốt lên:

"Em đang ở bên ngoài à?"

Thẩm Trì Uyên đáp:

"Vâng."

Nghe vậy, Mục Tùng Miễn lập tức cúp máy, vội vàng mở tủ tìm một ống thuốc ức chế, không chút do dự tiêm cho mình một mũi.

Chờ đến khi thuốc tiêm xong, tuyến tin tức ổn định lại, anh mới yên tâm ra mở cửa.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Nếu không tiêm ức chế, anh sợ bản thân sẽ không kiểm soát được phản ứng bản năng của một Alpha. Trước đây, lúc dễ cảm kỳ từng ở chung phòng với Thẩm Trì Uyên, phải tiêm ba mũi thuốc mới giữ được lý trí.

Cửa mở ra, điều đầu tiên anh thấy là Thẩm Trì Uyên đứng bên ngoài, trông giống như một cục bông mềm mại, đang im lặng nhìn về phía mình.

Thẩm Trì Uyên vừa thấy Mục Tùng Miễn ra mở cửa liền nhẹ nhàng thở ra.

Trong không khí tràn ngập hương quả nhè nhẹ—hương tuyến tin tức của Thẩm Trì Uyên, với Mục Tùng Miễn mà nói thật sự quá dễ ngửi, khiến anh suýt chút nữa không nhịn được mà ôm người kia vào lòng, vùi mặt vào cổ nghe ngửi cho đã.

May mà lý trí vẫn thắng, anh hít sâu một hơi, nghiêng người nhường chỗ để Thẩm Trì Uyên bước vào.

Thẩm Trì Uyên đứng ở cửa do dự vài giây, cuối cùng vẫn bước vào.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trì Uyên đến nhà của Mục Tùng Miễn.

Căn nhà được bày trí theo phong cách tối giản, sạch sẽ mà gọn gàng. Trên bàn có vài chậu cây nhỏ, tăng thêm chút hơi thở sinh hoạt cho không gian.

Tổng thể khiến người ta có cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng.

Mục Tùng Miễn dẫn Thẩm Trì Uyên vào phòng khách, bật TV rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Thẩm Trì Uyên nhìn lướt qua màn hình TV, lại quay sang nhìn Mục Tùng Miễn, do dự một lúc rồi lên tiếng:

"Bác sĩ Mục, nếu anh không sao thì... tôi về trước nhé."

Mục Tùng Miễn liếc nhìn đồng hồ, rồi ánh mắt dừng lại trên người cậu:

"Giờ cũng muộn rồi."

Thẩm Trì Uyên gật đầu:

"Không sao, tôi có thể gọi xe về."

Mục Tùng Miễn khẽ nhíu mày. Hiện tại anh vẫn còn trong giai đoạn dễ cảm, dù đã tiêm ức chế tề để áp chế bản năng, nhưng vừa thấy người mình thích, lại nghĩ đến việc để cậu bắt xe về giữa đêm—thật sự thấy không yên tâm.

Bên cạnh đó, anh cũng không muốn để Thẩm Trì Uyên rời đi. Đó không chỉ là sự lo lắng đến từ lý trí, mà còn là bản năng chiếm hữu của một Alpha trong thời kỳ nhạy cảm—sợ sau khi "vợ" rời đi thì người đó sẽ không còn là của mình nữa.

Anh đang suy tính đủ mọi cách để giữ Thẩm Trì Uyên ở lại.

Cho dù không thể ngủ chung, chỉ cần được ở cùng một phòng, cách nhau vài mét thôi cũng đã thấy mãn nguyện rồi.

Cuối cùng, Thẩm Trì Uyên cũng bị Mục Tùng Miễn thuyết phục, quyết định ở lại.

Mục Tùng Miễn vui ra mặt, nhanh chóng đi dọn phòng cho cậu nghỉ ngơi.

Vừa thu dọn phòng, anh vừa nghĩ xem phải làm sao để khiến Thẩm Trì Uyên thường xuyên ở lại như vậy—được ngửi hương tin tức của cậu khi ngủ, sáng dậy cũng không còn đau đầu, thậm chí còn cảm thấy cả người đều sảng khoái.

Sau khi quyết định ở lại, Thẩm Trì Uyên vẫn nhớ phải nói một tiếng với Thẩm Ngôn, nếu không e là ba sẽ đợi cậu cả đêm.

Cậu gọi điện cho Thẩm Ngôn.

"Uy, Uyên Uyên?"

Thẩm Trì Uyên:

"Vâng, ba ơi."

Thẩm Ngôn:

"Sao vậy? Tiểu Mục xảy ra chuyện gì à?"

"Không có gì đâu ạ. Chỉ là tối nay con ở lại chỗ anh ấy."

Thẩm Trì Uyên nói thật.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Nhưng Thẩm Trì Uyên không dám lên tiếng thúc giục, chỉ im lặng chờ.

Cuối cùng, Thẩm Ngôn cũng mở miệng:

"Ừ, được rồi."

Dù sao thì Thẩm Trì Uyên cũng đã trưởng thành, việc gì nên làm hay không đều có thể tự quyết. Chỉ cần con mình biết chừng mực là được.

Hơn nữa, Thẩm Ngôn cũng tin tưởng—Thẩm Trì Uyên không phải loại người thiếu suy nghĩ hay cư xử bồng bột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.