Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 56: Quyết tâm




Bên trong nhà hàng, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Mục Tùng Miễn đi đến phòng nghỉ nơi Thẩm Trì Uyên đang ngồi chờ.

Thẩm Trì Uyên vẫn còn đang cau mày nhìn tin nhắn WeChat của Mục Tùng Miễn – chỉ vỏn vẹn một câu: "Tới rồi."

Cậu không đoán ra được Mục Tùng Miễn muốn nói gì. Là anh tới rồi? Hay đang hỏi cậu tới chưa?

Nhìn chằm chằm tin nhắn suốt một lúc lâu, Thẩm Trì Uyên không kìm được mà thầm lẩm bẩm: "Thật là... không thể nói rõ ràng một chút à? Bắt người ta ngồi đây đoán mò."

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Thẩm Trì Uyên theo phản xạ cất nhanh điện thoại, ngồi thẳng người, ánh mắt hướng về phía cửa.

Nơi này không phải phòng riêng, nhân viên phục vụ có thể đưa người khác đến nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường. Nhưng khi cửa mở ra và người bước vào là Mục Tùng Miễn, Thẩm Trì Uyên lập tức cứng đờ.

Mục Tùng Miễn đi phía sau nhân viên phục vụ, vừa nhìn thấy Thẩm Trì Uyên đang ngồi trên sofa thì khẽ cong môi cười nhẹ.

Nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn: "Nếu không còn việc gì, tôi xin phép quay lại làm việc."

Mục Tùng Miễn gật đầu, sau đó nói: "Chờ một chút, tôi có đặt phòng ở đây."

Nhân viên phục vụ lập tức dừng bước, quay lại hỏi: "Vâng, xin hỏi quý khách họ gì?"

"Mục."

"Vâng, phiền quý khách chờ một lát, tôi sẽ xác nhận lại thông tin đặt phòng với quầy lễ tân."

Mục Tùng Miễn gật đầu, hiểu rõ đây là quy trình cần thiết để đảm bảo quyền lợi cho khách hàng.

Thẩm Trì Uyên vẫn lặng lẽ nhìn anh.

Hôm nay Mục Tùng Miễn mặc áo khoác kaki, bên trong là áo len cổ cao màu đen, phối với quần tây cùng tông. Anh còn thay kính gọng kim loại, cả người toát lên vẻ ôn hòa và nhã nhặn.

So với anh, Thẩm Trì Uyên trông đơn giản hơn nhiều. Cậu mặc áo phao màu lam nhạt, quần jeans xám đậm, nhìn chẳng khác gì sinh viên mới tốt nghiệp. Mà thực ra, cậu vừa mới tốt nghiệp không lâu.

Mục Tùng Miễn đi tới ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu hỏi: "Đến từ lúc nào rồi?"

Thẩm Trì Uyên mím môi, không trả lời.

Mục Tùng Miễn bật cười, hỏi tiếp: "Sao vậy? Không vui à?"

"Không có." – Thẩm Trì Uyên khẽ lắc đầu.

Mục Tùng Miễn mở điện thoại, vào lại khung chat WeChat với cậu, nhướng mày: "Vì anh không trả lời tin nhắn nên em bực, đúng không?"

Thẩm Trì Uyên giật mình, trừng mắt nhìn anh. Trên mặt viết rõ mấy chữ: Sao anh biết được?!

Mục Tùng Miễn nhịn cười không nổi, khóe môi cong lên, phải đưa tay che lại: "Khụ khụ."

Thẩm Trì Uyên nghi ngờ nhìn anh: "Cười cái gì?"

"Không có gì." – Mục Tùng Miễn vẫn không nhịn được bật cười trong mắt.

Thẩm Trì Uyên định hỏi thêm, nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Cậu quay đầu theo phản xạ.

"Vào đi." – Mục Tùng Miễn nói vọng ra.

Cửa mở, nhân viên phục vụ lúc nãy quay lại.

Anh ta bước vào vài bước, mỉm cười nói: "Phòng đã sẵn sàng, mời hai vị theo tôi."

"Được." – Mục Tùng Miễn đáp.

Anh đứng dậy đồng thời nhẹ nhàng nắm tay kéo Thẩm Trì Uyên theo, giọng nói dịu dàng vang bên tai cậu: "Đi thôi."

Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu nhìn anh, mím môi gật nhẹ.

Nhân viên phục vụ vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, dẫn hai người đi lên tầng hai.

Phòng mà Mục Tùng Miễn đặt là phòng có chủ đề đại dương. Toàn bộ lấy tông xanh lam làm chủ đạo, hai bên phòng có hai bể cá lớn treo đèn xanh nhạt, bên trong nuôi sứa phát sáng.

Ánh đèn chiếu lên những con sứa đang bơi lượn, tạo ra không gian kỳ ảo và có chút mộng mị.

Đối diện cửa phòng là một khung cửa sổ sát đất khổng lồ, từ đây có thể nhìn thấy người qua lại phía dưới và một góc thành phố về đêm.

Xung quanh còn trang trí thêm mô hình san hô, tạo cảm giác như đang lạc vào đáy biển.

Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên mở máy phát nhạc, bật một bản nhạc du dương nhẹ nhàng. Ở đây cũng có thể yêu cầu biểu diễn trực tiếp, nhưng Mục Tùng Miễn không chọn. Anh muốn không gian này chỉ dành riêng cho hai người.

Đồ ăn cũng không cần gọi, nhà hàng sẽ phục vụ theo từng món đã định sẵn. Tốc độ không nhanh nhưng chất lượng và khẩu phần đều rất tốt.

Không giống một số nơi "đắt xắt ra miếng" nhưng ăn chẳng bao nhiêu, nhà hàng này là nơi mà cả cha mẹ Mục Tùng Miễn cũng yêu thích – một địa điểm gia đình anh thường lui tới.

Ban đầu, Thẩm Trì Uyên còn tưởng sau khi phát nhạc, nhân viên sẽ quay lại đưa thực đơn.

Không ngờ, người ta mở xong máy phát nhạc rồi... đi luôn.

Thẩm Trì Uyên sững người một lúc, rồi nhanh chóng hiểu ra—đây hẳn là kiểu nhà hàng hoạt động theo mô hình "blind menu", khách hàng thanh toán trước rồi để đầu bếp tùy ý chuẩn bị món, sau đó bưng thẳng lên bàn.

Nếu may mắn gặp được món mình thích thì coi như lời, còn không... cũng chỉ có thể nhận thua.

Mục Tùng Miễn thấy cậu ngẩn người, chủ động nghiêng đầu hỏi:

"Làm sao vậy? Không thích chỗ này à? Vậy lần sau mình chọn nơi khác nhé."

Thẩm Trì Uyên ngước mắt nhìn anh, khẽ lắc đầu:

"Không phải... chỉ là tôi đang nghĩ, chỗ này cứ như đang mở blind box ấy."

Mục Tùng Miễn hơi sững lại bởi lối tư duy có phần kỳ quái kia, nhưng rồi anh nhanh chóng bật cười:

"Nói vậy cũng đúng. Dù sao thì mình cũng đâu biết bọn họ sẽ bưng món gì ra."

Thẩm Trì Uyên gật đầu.

Có đề tài trò chuyện, bầu không khí giữa hai người trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn cảm giác ngượng ngập như lúc mới gặp.

Nhân cơ hội đó, Mục Tùng Miễn cũng mở lời về điều mình đã định nói từ trước:

"Hôm trước anh có nhắc đến chuyện này, em đã từng suy nghĩ chưa?"

Thẩm Trì Uyên ngẩn người:

"Chuyện gì cơ?"

"Chuyện yêu đương."

Thẩm Trì Uyên: "..."

"A?"

Mục Tùng Miễn bật cười, ánh mắt nghiêm túc:

"Anh rất nghiêm túc. Lần trước cũng không phải nói đùa."

Thẩm Trì Uyên nuốt nước miếng, nhỏ giọng:

"Nhưng... lần trước anh còn bảo... chưa muốn yêu đương. Còn nhờ tôi giúp đóng show nữa... Sao bây giờ lại..."

"Vì khi đó là trên show. Bây giờ, show đã kết thúc rồi." Giọng nói của Mục Tùng Miễn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn cậu cũng vô cùng chân thành – "Trước đây anh không muốn yêu đương là thật, còn bây giờ anh muốn—muốn yêu đương cũng là thật. Muốn ở bên em, không phải đùa giỡn gì cả. Đây là kết quả sau khi anh suy nghĩ rất nhiều."

"Nhưng... cũng không chắc... người đó nhất định phải là tôi mà." – Thẩm Trì Uyên lẩm bẩm, ánh mắt lảng tránh – "Tôi... chưa từng nghĩ tới..."

Càng nói, giọng cậu càng nhỏ.

Thấy cậu bối rối như vậy, Mục Tùng Miễn mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió xuân:

"Đừng nghĩ nhiều. Anh chỉ muốn nói rõ suy nghĩ của mình. Dù em có đồng ý hay không, chúng ta vẫn là bạn, anh vẫn là bác sĩ Mục như trước."

Thẩm Trì Uyên mím môi. Thật ra... cậu cũng thấy rung động.

Ai mà không muốn được ở bên một người như Mục Tùng Miễn chứ? Anh quá tốt, quá ưu tú.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Nhưng chính vì vậy, Thẩm Trì Uyên mới không dám nghĩ xa—anh nhìn trúng cậu chỗ nào cơ chứ? Một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Mục Tùng Miễn thấy cậu cứ cúi đầu, như đang tự xoắn xuýt trong lòng, bất giác thở dài. Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh cậu, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu hai cái:

"Không sao đâu, anh sẽ không ép em. Nếu chưa sẵn sàng, thì cứ xem như anh nói đùa. Đừng để trong lòng."

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Mục Tùng Miễn đã âm thầm nghĩ ra vô số cách—dù thế nào đi nữa, người tốt như Thẩm Trì Uyên, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu lên, rụt rè nói:

"Bác sĩ Mục, tôi... rất bình thường. Với lại, anh là Alpha, còn tôi chỉ là một Beta."

Mục Tùng Miễn nhìn đỉnh đầu cậu, khẽ cười, ánh mắt trầm tĩnh như nước:

"Em rất giỏi, rất tốt, cũng rất lương thiện. Hơn nữa, em cảm thấy tôi sẽ bận tâm tới giới tính sao?"

Thẩm Trì Uyên im lặng một chút, gật đầu... rồi lại lắc đầu.

Mục Tùng Miễn cười bất đắc dĩ. Đúng lúc đó, món ăn đầu tiên được mang lên.

Bầu không khí gián đoạn, cả hai tạm thời gác lại cuộc trò chuyện. Mục Tùng Miễn quay lại chỗ ngồi, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu:

"Ăn trước đã. Chuyện gì để sau khi ăn no rồi nói tiếp."

Thẩm Trì Uyên nhìn món ăn vừa bưng lên, sắc – hương – vị đều đủ đầy, lập tức bị hấp dẫn. Cậu khẽ gật đầu, đồng ý.

Trong tiếng nhạc du dương, hai người nhẹ nhàng cầm đũa, bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Giữa ánh đèn dịu nhẹ và khung cảnh yên bình, Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn thoải mái tận hưởng mỹ thực, như thể phần thế giới ồn ào bên ngoài đã bị cách biệt.

Trong khi đó, cách đó không xa, một gã đàn ông trung niên vẫn chưa được ăn bữa nóng nào từ sáng tới giờ.

Nếu vào quán ăn nhỏ thì chê bẩn, mà nhà hàng sang trọng thì lại nói quá đắt. Nói trắng ra là: muốn ăn ngon mà không muốn tốn tiền, cái gì cũng chê bai.

Cuối cùng, ba người họ chẳng ăn được gì, chỉ đành ngồi bệt xuống ghế dài nơi công cộng, gặm mấy chiếc bánh bao nguội ngắt mua từ sáng sớm.

Gã đàn ông vừa cắn chiếc bánh bao đã nguội lạnh vừa làu bàu:

"Chậc, dở chết được! Một lũ chỉ biết nhìn tiền mà làm việc, biết tôi là cha của minh tinh mà cũng không cho tìm chỗ nghỉ hay gọi món đàng hoàng."

Người phụ nữ và Muộn An ngồi xổm một bên, trầm mặc cắn những chiếc màn thầu lạnh tanh, không ai lên tiếng.

Gã đàn ông ăn được nửa cái thì ngán, định ném luôn cái còn lại. Nhưng vừa quay đầu, ông ta thấy hai mẹ con đang gặm bánh khô ở bên cạnh.

Ông tiện tay vứt nửa chiếc bánh bao cho người phụ nữ, gắt:

"Đưa hết tiền cho tôi, tôi đi mua bao thuốc."

Người phụ nữ run tay nhận lấy chiếc bánh, rồi lục lọi trong túi hồi lâu, cuối cùng mới rút ra được hai tờ tiền nhàu nát, đưa cho ông ta.

Gã đàn ông cau mày:

"Chỉ có ngần này thôi à?"

Bà ta nhỏ giọng đáp:

"Anh tiêu hết rồi còn gì..."

Gã đàn ông khinh bỉ nhìn bà ta, rồi nhổ một bãi nước bọt ngay bên chân:

"Vô dụng! Không tiền, chẳng làm được gì nên hồn. Đồ vô tích sự!"

Bà ta không đáp, chỉ lặng lẽ dịch người ra xa hai bước.

Gã đàn ông chửi thêm vài câu, rồi cầm tiền bỏ đi.

Sau khi ông ta đi xa, người phụ nữ quay sang Muộn An, nhẹ nhàng đưa cho cậu bé nửa chiếc bánh còn lại:

"Ăn đi."

Giọng nói rất nhỏ, nhưng Muộn An vẫn nghe được.

Y nhìn chằm chằm vào nửa chiếc bánh trong tay mẹ, khẽ lắc đầu:

"Mẹ ăn đi, con ăn cái này cũng được rồi."

Ánh mắt vốn lạnh lùng tê liệt của người phụ nữ ánh lên một tia dịu dàng hiếm hoi:

"Không sao, mẹ ăn no rồi."

Muộn An không tin, y biết rõ mẹ mình chưa ăn gì cả, bà chỉ muốn nhường phần cho cậu.

Suy nghĩ một lúc, Muộn An bẻ đôi chiếc bánh:

"Vậy... mình mỗi người một nửa nhé."

Người phụ nữ nhìn chiếc bánh đưa tới trước mặt, nở một nụ cười hiếm hoi, từ tận đáy lòng:

"Ừ."

Thấy mẹ ăn rồi, Muộn An cũng bắt đầu cắn phần bánh trong tay, miệng nhỏ nhắn tròn tròn như hamster.

Người phụ nữ nhìn con trai, trong mắt dần hiện lên ánh nhìn quyết tuyệt, như thể đã hạ quyết tâm về một chuyện rất lớn.

Đây là một cơ hội hiếm có.

Bà muốn rời đi, mang theo Muộn An đi thật xa.

Nhất định phải rời khỏi gã đàn ông kia.

Cũngnhất định... không thể để liên lụy đến Muộn Viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.