Mục Tùng Miễn nhìn bóng lưng Thẩm Trì Uyên thật lâu, cuối cùng tháo khẩu trang nhét vào túi áo blouse trắng, rồi lập tức nhấc chân đuổi theo cậu.
Anh thật sự muốn hỏi rõ ràng một câu — vì sao vừa nhìn thấy anh, Thẩm Trì Uyên lại bỏ chạy? Chẳng lẽ là bị anh dọa đến mức đó?
Dạo gần đây, Mục Tùng Miễn luôn bận bịu với các ca phẫu thuật nối tiếp nhau. Vừa kết thúc một ca, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì ca tiếp theo đã bắt đầu. Anh đã mấy ngày liền không được ngủ yên một giấc, ngoại hình có thể hơi tiều tụy thật, nhưng cũng không đến mức dọa người chạy mất chứ?
Cô y tá đi cùng anh chỉ liếc một cái rồi ngáp dài, quay về phòng nghỉ.
Cô hoàn toàn không có hứng thú đuổi theo làm gì. Trước kia có người từng hỏi vì sao cô không tranh thủ cơ hội tiếp cận Mục Tùng Miễn, biết đâu có thể làm bạn gái anh. Nhưng cô nghĩ đến chuyện mỗi ngày đi làm bị cấp trên là anh mắng đến té tát, tan làm rồi lại gặp tiếp... thôi, cô còn chẳng có tâm trạng ăn cơm.
Cô không quan tâm mấy chuyện yêu đương công sở, người khác có hứng thú cũng là chuyện của họ. Hiện tại, cô chỉ muốn kiếm tiền — đó mới là mục tiêu lớn nhất.
Cô biết rõ lý do Mục Tùng Miễn giữ cô bên cạnh là vì anh cũng nhận ra, người như cô giờ chỉ cảm thấy hứng thú với tiền bạc thôi.
Một y tá mới đến thấy cô gái xinh đẹp kia không thèm đuổi theo mà cứ thế rời đi thì cảm thấy bất bình thay: Soái ca như thế, không đuổi theo giữ lại thì phí quá rồi!
Bây giờ còn có thời gian rảnh để hóng hớt ăn dưa ghép CP. Nhưng chờ sau này thiếu người, công việc đổ lên đầu thì mấy chuyện này cũng không còn thời gian nghĩ đến.
Nữ y tá bĩu môi rời đi, tâm trạng khá thoải mái.
----------------------------------------------
Thẩm Trì Uyên chạy mãi đến khi dừng lại ở bồn hoa trước cổng bệnh viện, quay đầu nhìn lại cánh cổng lớn như mới nhận ra bản thân vừa làm chuyện gì.
Cậu ảo não vỗ trán, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao mình lại chạy vậy chứ..."
Cảnh trong mơ chỉ là giấc mộng thôi, hoàn toàn chưa xảy ra thật. Cậu lại bị ảo giác làm cho rối trí, trước bao nhiêu người mà quay đầu bỏ chạy, thật quá mất mặt.
Thẩm Trì Uyên lại nhìn cổng bệnh viện, ngập ngừng mãi vẫn không dám quay lại. Dù gì cũng chạy ra rồi, giờ quay vào thì... trông kỳ quặc quá.
Cậu tìm một chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống, khẽ thở dài.
Thôi vậy, cứ ngồi đây đã. Dù sao cậu cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý để bình tĩnh đối mặt với Mục Tùng Miễn. Vừa nhìn thấy anh là trong đầu lại hiện ra cảnh tượng trong giấc mơ — giấc mơ khiến tim cậu như bị bóp nghẹt.
"Ngồi đây làm gì vậy?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay trên đầu, đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt.
Thẩm Trì Uyên ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy người trước mặt chính là Mục Tùng Miễn, trong đầu cậu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, cũng không trả lời nổi câu hỏi vừa nãy.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Bác sĩ Mục ra đây rồi!? Anh ấy đến chất vấn mình sao!?
Mục Tùng Miễn cũng không vội, chỉ yên lặng nhìn Thẩm Trì Uyên, chờ cậu trả lời.
Thẩm Trì Uyên đối mắt với anh một hồi rồi bất ngờ đứng dậy, xoay người bước đi — định chạy lần nữa.
Lần này Mục Tùng Miễn phản ứng rất nhanh, tay còn nhanh hơn đầu óc, lập tức nắm lấy cổ tay cậu.
Thẩm Trì Uyên vùng vẫy hai lần, phát hiện không thể thoát được thì đành buông xuôi, ngồi xuống ghế, cúi đầu, không dám nhìn đối phương.
Mục Tùng Miễn nhìn bộ dáng đó mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Anh giơ tay xoa đầu cậu, dịu giọng hỏi: "Sao vậy? Vừa nhìn thấy anh là muốn chạy? Anh trông đáng sợ vậy à?"
Thẩm Trì Uyên khẽ ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống, khẽ lắc đầu.
Mục Tùng Miễn buông tay cậu ra, ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi tiếp: "Vậy tại sao lại chạy? Trước kia không phải vừa thấy là chào hỏi liền sao? Giờ thì sao?"
Thẩm Trì Uyên mím môi, như muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.
Mục Tùng Miễn nhíu mày: "Không muốn nói, hay là không biết phải nói thế nào?"
Thẩm Trì Uyên chần chừ giây lát, rồi khẽ nói: "Bác sĩ Mục ... là vấn đề của tôi, không liên quan đến anh. Cho tôi chút thời gian, đợi tôi tiêu hóa hết, sẽ không ảnh hưởng đến anh nữa."
Mục Tùng Miễn vẫn cau mày nhìn cậu, không nói gì.
Thẩm Trì Uyên nói xong thì cúi đầu, không dám nhìn Mục Tùng Miễn thêm lần nào nữa.
Cậu vốn định đứng dậy rời đi, nhưng mới vừa nhấc người đã bị Mục Tùng Miễn giữ tay lại. Đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống một lần nữa.
Mục Tùng Miễn nhìn cậu một lúc lâu, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy đoán — chẳng lẽ là vì dạo gần đây anh không chủ động liên hệ?
Anh lại nhớ đến lần cuối cùng họ nói chuyện, lúc anh mơ hồ tỏ tình, rồi sau đó cứ thế rời đi, và cũng chẳng nói gì thêm suốt mấy ngày...
Thoạt nhìn thế này, chẳng khác nào một tra nam "ăn xong chùi mép", không hề có ý định chịu trách nhiệm.
Mục Tùng Miễn nghĩ, Thẩm Trì Uyên hẳn là đang hiểu lầm anh. Sau khi anh ngầm tỏ tình rồi im bặt không động tĩnh gì, cậu nhất định tưởng anh chỉ đùa giỡn chơi chơi với mình, không nghiêm túc.
Còn cái kiểu tỏ tình mập mờ dễ khiến người ta hiểu lầm đó nữa... Chắc là vì thế, nên hôm nay Thẩm Trì Uyên mới vừa thấy mặt anh đã quay đầu bỏ chạy.
Mục Tùng Miễn quyết định phải nghiêm túc giải thích với Thẩm Trì Uyên một lần cho rõ ràng:
"Dạo gần đây bệnh viện khá bận, mấy hôm trước Chu Hành Vũ có việc xin nghỉ về nhà, nên anh phải gánh luôn ca trực của cậu ấy."
Thẩm Trì Uyên nghiêng đầu nhìn về phía anh, không nói gì.
Mục Tùng Miễn thấy cậu chịu nhìn mình, mỉm cười nói tiếp:
"Mấy hôm nay phẫu thuật nối tiếp nhau, vừa kết thúc một ca, chưa kịp nghỉ đã bị gọi sang chuẩn bị ca tiếp theo. Ngủ cũng toàn tranh thủ chợp mắt trong văn phòng. Nhiều lần anh định nhắn tin hỏi thăm em một chút, hỏi xem dạo này thế nào... mà mới vừa lấy điện thoại ra đã bị gọi đi gấp."
Thẩm Trì Uyên khẽ gật đầu.
Mục Tùng Miễn nhìn cậu, giọng dịu đi:
"Cho nên, anh không phải cố ý lơ em."
Thẩm Trì Uyên đờ đẫn gật đầu.
Mục Tùng Miễn cong môi cười:
"Vậy bây giờ thấy anh rồi, có thể đừng chạy nữa được không?"
Thẩm Trì Uyên: ......??
Mục Tùng Miễn không vội, vẫn cười mà hỏi tiếp:
"Chủ nhật này em có rảnh không? Anh biết một nhà hàng rất ngon, muốn rủ em đi ăn thử."
Thẩm Trì Uyên nhìn anh, trong đầu vẫn đang xử lý câu "đừng chạy" ban nãy.
Mãi một lúc sau, cậu mới chậm rãi gật đầu — hoàn toàn chưa nghe rõ Mục Tùng Miễn vừa nói gì.
Mục Tùng Miễn bật cười:
"Được, cuối tuần anh qua đón em."
Thẩm Trì Uyên ngơ ngác: "Hả?"
Cái gì mà cuối tuần tới đón!? Sao lại ra kết luận đó?
Không phải mình chỉ đồng ý với anh ấy... đừng chạy nữa thôi sao?
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Mục Tùng Miễn còn muốn ngồi lại nói thêm đôi câu, nhưng lúc này y tá từ trong bệnh viện đi ra, thông báo ca phẫu thuật tiếp theo sắp bắt đầu, giục anh vào chuẩn bị.
Anh bất đắc dĩ nói "Biết rồi", bảo cô y tá cứ vào trước, anh sẽ vào sau một chút.
Cô y tá cũng không nhất thiết phải chờ anh đi cùng, chỉ cần báo đúng người là được.
Sau khi cô ấy rời đi, Mục Tùng Miễn nhìn Thẩm Trì Uyên vẫn còn đang đờ người, nhắc nhẹ:
"Đừng quên cuộc hẹn của chúng ta nhé."
Thẩm Trì Uyên gãi đầu, gật đầu một cách mơ hồ.
Mục Tùng Miễn mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối xù của cậu:
"Anh vào làm việc đây. Dạo này chắc vẫn sẽ rất bận, khi nào rảnh anh sẽ tìm em trò chuyện."
Thẩm Trì Uyên khẽ nói:
"Vâng, tôi biết rồi, bác sĩ Mục."
Mục Tùng Miễn vừa lòng thu tay về, xoay người đi vào bệnh viện.
Thẩm Trì Uyên ngồi trên ghế dài, nhìn theo bóng lưng Mục Tùng Miễn dần khuất sau cánh cửa bệnh viện. Phải mất một lúc cậu mới hoàn hồn.
...Hình như vừa rồi bác sĩ Mục mời mình cuối tuần đi ăn? Mà mình... còn đồng ý?
Thẩm Trì Uyên mím môi, mình làm sao lại đồng ý vậy chứ...?
Cậu nghĩ mãi cũng không ra. Nhưng đã đồng ý rồi, bây giờ muốn thay đổi cũng chẳng kịp nữa.
------------------------------------------------------
Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Ngôn đi ra, nhìn quanh không thấy bóng dáng Thẩm Trì Uyên đâu thì hơi ngạc nhiên.
Bình thường, Thẩm Trì Uyên sẽ đứng chờ ngay cổng. Trừ khi có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cậu mới rời đi mà không nói gì.
Thẩm Ngôn nhìn một vòng xác nhận cậu không có ở đó, đang định hỏi người xung quanh thì...
Thẩm Trì Uyên cúi đầu, bước từng bước chậm rì rì quay trở lại. Dáng đi như đang lạc trong mộng, mấy lần suýt va phải người mà cũng không hay biết.
Thẩm Ngôn nhìn rõ bộ dáng ngẩn ngơ đó thì kinh ngạc gọi thử:
"Uyên Uyên? Con đi đâu vậy?"
Nghe thấy giọng ông, Thẩm Trì Uyên mới thật sự bừng tỉnh, vội ngẩng đầu lên nhìn ông, rồi khẽ lắc đầu:
"Không có gì đâu... Lúc nãy thấy hơi buồn buồn nên ra ngoài đi dạo một chút."
Thẩm Ngôn nhìn cậu mà biết ngay không đơn giản chỉ là "buồn" mà đi dạo. Nhưng nếu cậu không muốn nói, ông cũng không gặng hỏi.
Ai rồi cũng cần có bí mật của riêng mình.
Thẩm Trì Uyên chuyển chủ đề:
"Ba kiểm tra thế nào rồi? Có vấn đề gì không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, đồng thời đưa phiếu kiểm tra cho cậu xem. Thẩm Trì Uyên đọc lướt qua, xác nhận mọi thứ đều ổn, không có gì bất thường thì nhẹ cả người.
Thẩm Ngôn giơ tay khẽ vỗ đầu cậu hai cái, dịu dàng nói:
"Yên tâm đi. Chỉ cần dưỡng bệnh cẩn thận, sau khi hồi phục sẽ không tái phát nữa đâu."
Thẩm Trì Uyên gật đầu, cất phiếu kiểm tra:
"Vậy mình về thôi."
Thẩm Ngôn cũng gật đầu: "Ừ."
Hai người rời khỏi bệnh viện, gọi một chiếc taxi rồi cùng lên xe.
Trên đường về, cả hai đều im lặng.
Thẩm Trì Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dõi theo phong cảnh bên đường, nhưng rõ ràng là đang thất thần.
Thẩm Ngôn cũng nhận ra điều đó, nhưng không nói gì, giả vờ như không thấy.
Ông âm thầm đoán rằng chắc Thẩm Trì Uyên đã gặp Mục Tùng Miễn ở bệnh viện. Nếu không thì cậu cũng không đến mức ngẩn ngơ như vậy vào thời điểm này.
Còn hai người đã nói gì, ông không rõ.
Nhưng chuyện này cũng là chuyện của người trẻ tuổi, chẳng liên quan gì đến một người trung niên như ông.
Lần trước nói chuyện phiếm với Mục Tùng Miễn, ông cảm thấy người này cũng không tệ, nếu sau này hai người họ thật sự đến với nhau, ông cũng có thể yên tâm.
Còn việc cuối cùng có thành đôi hay không, thì phải xem bọn họ thôi.
Cùng ngồi trên một chiếc xe, hai người mỗi người một tâm sự.
Thẩm Trì Uyên ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Thẩm Ngôn thì đang suy nghĩ — nếu một ngày nào đó hai đứa chính thức đến với nhau, không biết ông nên làm khó Mục Tùng Miễn một chút, hay là dễ dãi cho qua?
Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ giờ vẫn còn chưa đâu vào đâu, bát tự còn chưa viết được nét nào.