Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 41: Nguy Hiểm




Sau khi Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn rửa mặt xong, ăn sáng cũng đã xong, mãi đến lúc ấy mới có người từ trong phòng lục đục đi ra.

Kiều Quy Ninh là người ra đầu tiên. Cô lôi ra bộ đồ dày nhất mặc vào, nhưng vẫn lạnh đến mức không muốn ở bên ngoài lâu thêm chút nào. Thật sự là chịu không nổi.

Thẩm Trì Uyên lúc này đang ngồi trong phòng khách cùng Mục Tùng Miễn, vừa sưởi ấm vừa trò chuyện vài câu.

Hai người chủ yếu bàn về tình hình bệnh của Thẩm Ngôn, cùng những việc cần chú ý trong quá trình hồi phục sau này.

Kiều Quy Ninh mặc áo ngủ lông xù xù đi vào, Thẩm Trì Uyên nghiêng đầu liếc nhìn.

Kiều Quy Ninh ngáp một cái, tay đút túi áo, vừa đi đến gần bếp than vừa chào hỏi:

"Buổi sáng tốt lành."

Thẩm Trì Uyên cười đáp:

"Sớm a."

Mục Tùng Miễn hơi nheo mắt. Anh không biết đêm qua hai người nói những gì, nhưng chỉ riêng cảm giác không rõ ràng kia cũng đủ khiến trong lòng anh dâng lên khó chịu.

Kiều Quy Ninh tìm một chỗ trống, ngồi xuống vươn tay ra sưởi ấm.

"Hai người dậy từ bao giờ vậy? Tôi không nghe thấy chút động tĩnh nào luôn."

Thẩm Trì Uyên đáp:

"Tầm sáu giờ hơn, thấy chị còn ngủ nên bọn tôi làm nhẹ nhàng chút."

Kiều Quy Ninh gật đầu.

Mục Tùng Miễn nhìn hai người bọn họ, ánh mắt như có như không mà quan sát, sau đó thong thả lên tiếng:

"Trong bếp có nước ấm, với cả đồ ăn sáng nữa."

Nghe có vẻ là nhắc người đi ăn sáng, nhưng thực chất thì lại giống như đang "đuổi khéo", không muốn ai đó quấy rầy thời gian riêng của anh và Thẩm Trì Uyên.

Kiều Quy Ninh liếc nhìn Mục Tùng Miễn, nhếch môi cười. Nếu không phải đêm qua đã nói chuyện rõ ràng với Thẩm Trì Uyên, chắc cô đã ra tay từ lâu rồi.

"Tôi đi rửa mặt đây." Cô đứng dậy nói.

Thẩm Trì Uyên gật đầu:

"Ừm."

Tuy không hiểu vì sao Kiều Quy Ninh lại phải báo cáo chuyện đi rửa mặt với mình, nhưng nếu đã chào hỏi, không đáp lại thì đúng là thất lễ.

Trước khi đi, Kiều Quy Ninh còn liếc Mục Tùng Miễn một cái.

Mục Tùng Miễn cũng nhận ra ánh nhìn đó, nhướng mày đáp lại.

Thẩm Trì Uyên ngồi đó, không biết có để ý ánh mắt trao đổi giữa hai người không, hay là cố tình coi như không thấy.

Anh một tay cầm điện thoại, tay còn lại đặt trên bếp than sưởi ấm.

Đợi Kiều Quy Ninh rời đi, Mục Tùng Miễn lại quay sang nhìn Thẩm Trì Uyên, mở miệng hỏi:

"Đêm qua cậu và Kiều Quy Ninh nói chuyện gì thế?"

Thẩm Trì Uyên hoàn hồn, quay sang nhìn anh:

"...Hả?"

Mục Tùng Miễn cụp mắt, giọng thấp đi:

"Không tiện nói thì thôi, là tôi nhiều chuyện rồi."

Thẩm Trì Uyên lập tức xua tay:

"Không phải không tiện, chỉ là cũng không có gì to tát. Chúng tôi chỉ trò chuyện vu vơ một chút thôi."

Mục Tùng Miễn vẫn cúi đầu, dáng vẻ trông vô cùng yếu ớt.

Thẩm Trì Uyên lần đầu thấy Mục Tùng Miễn như vậy, vội vàng giải thích:

"Chị ấy chỉ hỏi chuyện tôi có về nhà thăm ba mẹ không, rồi khuyên nên tìm một người thích hợp hơn. Tôi cũng nói rõ là tôi và chị ấy không hợp nhau."

Nghe vậy, Mục Tùng Miễn nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì.

Thẩm Trì Uyên tiếp tục:

"Chị ấy còn hỏi quan hệ giữa tôi và bác sĩ Mục, hỏi vì sao tôi lại đặc biệt với anh như vậy."

Nghe đến đây, Mục Tùng Miễn rốt cuộc cũng ngẩng đầu, tò mò nhìn cậu:

"Vậy... cậu trả lời sao?"

"Tôi nói là... bởi vì anh đã giúp tôi rất nhiều. Với lại, tôi tới tham gia chương trình này không phải để yêu đương. Mà anh cũng giống tôi."

Mục Tùng Miễn hơi ngẩn ra — anh khi nào nói bản thân không đến để yêu đương? Sao chính mình không nhớ rõ chuyện đó?

Thẩm Trì Uyên nhìn anh, giọng thành thật:

"Sau đó chị ấy cũng không hỏi thêm gì nữa."

Mục Tùng Miễn đang định phản bác, nhưng vừa hé miệng đã bị hình ảnh nào đó hiện ra trong đầu cắt ngang. Là lúc anh nhờ Thẩm Trì Uyên giúp đỡ — chính miệng anh từng nói không có ý định yêu đương hiện tại.

Thôi rồi, tự mình nói ra, có khóc cũng phải nuốt vào.

Mục Tùng Miễn bật cười:

"Thì ra là vậy."

"Ừ ừ." Thẩm Trì Uyên gật đầu liên tục.

Hai người cũng không tiếp tục đề tài đó nữa. Thấy Mục Tùng Miễn không có ý định nói thêm, Thẩm Trì Uyên cũng yên lặng sưởi ấm, tranh thủ nhắn tin cho Thẩm Ngôn.

【Vui sướng khỏe mạnh】: Uyên Uyên, ở đó chơi có vui không?

【Uyên】: Vui lắm, ở đây ai cũng nhiệt tình. Tuyết dày nữa. Sau này có cơ hội, chúng ta cùng đi chơi nhé!

【Vui sướng khỏe mạnh】: Được nha! Nhưng nhớ mặc ấm vào, đừng để bị bệnh đó!

【Uyên】: Con biết mà. Ba cũng phải nghe lời bác sĩ với y tá đó, mau khỏe lại chờ em về nha!

【Vui sướng khỏe mạnh】: Ba đâu còn là con nít đâu~

---------------------------------------------

Những người khác lần lượt rời khỏi phòng, đi rửa mặt. Xong xuôi rồi ai nấy đều ôm một chén cháo nóng cùng một cái bánh bao, vừa ngồi sưởi ấm bên chậu than vừa ăn sáng.

Sau khi ăn uống xong xuôi, tổ chương trình gửi thông báo nhiệm vụ hẹn hò đầu tiên trong ngày đến điện thoại của mọi người.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Mọi người đặt chén đũa xuống, lập tức cầm điện thoại lên xem.

[Chào mừng các vị khách quý đến với buổi ghi hình thứ hai của《Yêu, chính là bắt đầu từ giây phút này》. Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản. Do ảnh hưởng của thời tiết lạnh, tổ tiết mục đã sắp xếp hoạt động trượt tuyết. Mọi người hãy chuẩn bị đồ đạc cần thiết, chúng ta sẽ xuất phát đúng 10 giờ. Chúc các bạn chơi thật vui vẻ.]

Thẩm Trì Uyên đọc xong tin nhắn, ngẩng đầu nhìn qua lớp kính pha lê ra ngoài trời phủ đầy tuyết trắng. Cậu thầm nghĩ — tổ tiết mục sắp xếp hoạt động này, nhất định là có dụng ý gì đó.

Tư Yến ném điện thoại sang một bên, khó chịu lấy tay che mặt:

"Lạnh như vầy mà bắt chúng ta đi trượt tuyết, tổ chương trình đúng là đang chơi chúng ta luôn rồi!"

Kiều Quy Ninh thì vẫn điềm nhiên như không, cô nhún vai:

"Trượt tuyết thì đi trượt thôi, trước giờ còn chưa được thử bao giờ."

Hạ Ôn cũng hơi háo hức muốn thử. Dù ngoài trời đúng là rất lạnh, nhưng anh cũng rất tò mò không biết cảm giác trượt tuyết sẽ ra sao.

Tạ Giai thì cũng có chút hứng thú, còn Ôn Đường thì mắt sáng rực lên ngay khi nghe thấy hai chữ "trượt tuyết".

Dù sao thì, ở đây ai cũng là lần đầu thấy tuyết dày như vậy, nói gì đến chuyện từng được trượt tuyết. Đối với những thứ chưa từng thử qua, cảm thấy hứng thú cũng là điều dễ hiểu.

Lộ Cùng Khải nhè nhẹ giơ tay lên, có chút lo lắng hỏi:

"Tôi không biết trượt tuyết, vậy phải làm sao?"

Kiều Quy Ninh liếc nhìn anh ta, thản nhiên đáp:

"Tôi cũng không biết."

Thấy vậy, những người khác cũng lần lượt gật đầu. Bọn họ đến tuyết thật còn chưa từng thấy, làm sao biết trượt tuyết được.

Thẩm Trì Uyên quay sang hỏi nhỏ Mục Tùng Miễn:

"Bác sĩ Mục, anh biết trượt tuyết không?"

Mục Tùng Miễn lắc đầu:

"Không biết."

Thẩm Trì Uyên lẩm bẩm:

"Vậy thì không xong rồi, nguyên một nhóm không ai biết trượt tuyết mà lại đi trượt, đến lúc đó chẳng phải đứng im nhìn nhau cả lũ sao..."

Mục Tùng Miễn cười cười trấn an:

"Yên tâm, chỗ trượt tuyết chắc chắn sẽ có huấn luyện viên. Nếu không thì mấy người đến đây du lịch biết làm sao?"

Thẩm Trì Uyên nghĩ một chút rồi gật đầu:

"Cũng đúng. Tổ chương trình không can thiệp vào thời gian chúng ta ở bên nhau, nhưng huấn luyện viên thì đâu phải người của tổ chương trình."

Dù sao thì, tuyết đã rơi rồi, cũng không thể không ra ngoài.

Tám người lần lượt quay về phòng thay quần áo, ai cũng cố mặc lên người những món dày nhất có thể. Ra ngoài khác với ở trong nhà, bên ngoài lạnh thì chỉ có thể trông cậy vào quần áo mà giữ ấm thôi.

Chuẩn bị đơn giản xong, tám khách mời được chia làm hai nhóm, mỗi nhóm bốn người lên xe do tổ tiết mục sắp xếp.

----------------------------------------------------

Rất nhanh, xe đưa cả nhóm đến địa điểm trượt tuyết. Sân trượt nằm ở sườn một ngọn núi thấp, chọn khu vực có địa hình thoải nhẹ để phục vụ du khách muốn trải nghiệm.

Vì nhiệt độ hôm nay thấp hơn nhiều so với ngày thường, lượng khách du lịch cũng ít hơn rõ rệt, thành ra sân trượt gần như không có ai. Chỉ có vài nhân viên cùng huấn luyện viên đang túc trực.

Xuống xe, Thẩm Trì Uyên đưa mắt nhìn quanh một vòng. Ngoài nhân viên và huấn luyện viên ra, cả sân trượt chỉ có tám người bọn họ. Khung cảnh trống trải đến mức mang lại cảm giác bất an khó nói thành lời.

Huấn luyện viên trông thấy họ đến liền nhanh chóng bước lại, giới thiệu sơ lược về mình rồi dẫn nhóm người đi thay đồ và trang bị trượt tuyết.

Trong lúc thay đồ trong căn nhà gỗ nhỏ, Thẩm Trì Uyên cảm thấy tim mình đập mạnh bất thường, như thể sắp có chuyện không hay xảy ra. Cảm giác đó khiến cậu khó lòng bình tĩnh lại được.

Mục Tùng Miễn nhận ra sự khác lạ, tiến lại gần cậu hỏi nhỏ:

"Sao thế? Nhìn cậu có vẻ thất thần."

Thẩm Trì Uyên đưa tay lên day nhẹ mí mắt, hít sâu một hơi rồi nghiêng đầu nhìn sang Mục Tùng Miễn, nặn ra một nụ cười:

"Không có gì đâu. Chắc tại tối qua ngủ không ngon."

Mục Tùng Miễn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, ánh mắt dò xét nhìn cậu:

"Thật không có gì?"

Thẩm Trì Uyên gật đầu chắc nịch:

"Không sao mà. Mau ra thôi, mọi người đang đợi."

Thấy Thẩm Trì Uyên đã không muốn nói tiếp, Mục Tùng Miễn cũng không gặng hỏi nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài. Trước khi rời đi, anh vẫn dặn một câu:

"Nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu thì phải nói với tôi ngay."

Thẩm Trì Uyên lại gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.

Đợi bóng Mục Tùng Miễn khuất hẳn, Thẩm Trì Uyên mới đưa tay trái đặt lên ngực trái, nơi trái tim đang đập thình thịch, nặng nề thở ra một hơi. Cậu chỉ mong là do thiếu ngủ nên cảm thấy bất an, chứ không phải có chuyện gì thực sự sắp xảy ra...

---------------------------------------

Trên sân trượt, tám người xếp thành một hàng ngay ngắn, chăm chú lắng nghe huấn luyện viên giảng dạy.

"Trượt tuyết trước tiên phải mặc đầy đủ trang bị bảo hộ, để dù có té ngã cũng sẽ được giảm chấn, tránh chấn thương." – Vừa nói, huấn luyện viên vừa bắt đầu làm mẫu những động tác cơ bản:

"Đầu tiên, hai chân dang bằng vai, giữ lỏng phần thân dưới, đầu gối hơi khuỵu về phía trước, xương bánh chè nằm thẳng trên mu bàn chân..."

Vừa giảng, ông vừa đi từng người chỉnh sửa lại tư thế cho đúng.

"Lưng thẳng, hơi nghiêng người ra trước... Đúng rồi, tư thế của cậu ấy là chính xác." – Huấn luyện viên chỉ vào Thẩm Trì Uyên – "Mọi người học theo bạn này nhé. Tư thế đúng sẽ giúp các bạn trượt an toàn hơn."

Sau một thời gian huấn luyện kỹ càng, tám người cuối cùng cũng học xong các động tác cơ bản. Trong đó, Thẩm Trì Uyên là người đạt chuẩn nhất. Nếu không nói, có khi người ta còn tưởng anh từng học trượt tuyết trước đó.

Sau phần hướng dẫn, huấn luyện viên cho phép họ thử luyện tập trên mặt đất bằng.

Tư Yến và những người khác hứng thú bừng bừng, ai nấy đều chơi rất vui vẻ.

Chỉ có Thẩm Trì Uyên là chống hai cây gậy, tâm trí lơ đãng. Nhịp tim càng lúc càng nhanh, cảm giác lo lắng mơ hồ trong lòng vẫn không biến mất.

Mục Tùng Miễn lướt ngang qua, thấy cậu thất thần thì hỏi:

"Không thoải mái à?"

Thẩm Trì Uyên cười nhẹ, lắc đầu:

"Không, chỉ là... có một cảm giác không tốt lắm, như thể sắp có chuyện gì xảy ra vậy."

Mục Tùng Miễn nghe vậy liền giơ tay vỗ nhẹ lên vai cậu hai cái, giọng trấn an:

"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Chỗ này là sân trượt tuyết chính quy, nhất định đã được kiểm định đầy đủ rồi. Không có chuyện gì đâu."

Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi, gượng cười nhìn anh:

"Chắc là do tôi nghĩ nhiều. Có lẽ là vì lần đầu trượt tuyết nên không quen."

Mục Tùng Miễn cũng cười theo:

"Không sao, cứ chơi cho vui đi. Đừng lo quá."

Thẩm Trì Uyên gật đầu:

"Ừ, biết rồi."

Được Mục Tùng Miễn an ủi, Thẩm Trì Uyên cố dằn xuống cảm giác bất an trong lòng, bắt đầu nghiêm túc trượt tuyết cùng anh.

--------------------------------------------------

Cùng lúc đó, tại một khu vực khác trên sân trượt.

Mặt tuyết vốn trắng xóa, bằng phẳng bất ngờ khẽ động hai lần, rồi lại trở nên yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy tuyết đang âm thầm dịch chuyển về phía dưới với tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.

Támngười bên dưới vẫn chưa phát hiện gì. Chỉ có Thẩm Trì Uyên là thỉnh thoảng lạingẩng đầu, vô thức nhìn lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.