Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 40: Buổi sáng




Một đêm ngủ ngon, tuyết bên ngoài vẫn chưa dừng. Khoảng sân từng được dọn sạch hôm qua, chỉ sau một đêm đã lại bị tuyết phủ trắng xóa như cũ.

Không nhìn ra được dấu chân hay dấu vết nào đã từng hiện diện. Cảnh vật như chưa từng có ai bước qua.

Thẩm Trì Uyên tỉnh dậy từ trong giấc mơ, mở mắt ra liền thấy một mảnh trắng xóa ngoài cửa sổ. Trong thoáng chốc, cậu chưa kịp phản ứng, không hiểu tại sao cảnh vật lại trắng đến vậy.

Mãi đến khi bên cạnh Kiều Quy Ninh trở mình, cậu mới hoàn hồn nhớ ra: mình đang tham gia chương trình thực tế, lần này địa điểm quay ở một thôn nhỏ trên núi tuyết cao.

Thẩm Trì Uyên lưu luyến trong chăn ấm không muốn rời. Mới vừa nhấc tay ra khỏi ổ chăn đã thấy lạnh thấu xương — bước xuống giường thật sự cần dũng khí lớn lắm.

Cậu nằm trong chăn đấu tranh tâm lý một hồi lâu. Cũng đúng thôi, hiện tại mới 6 giờ rưỡi sáng.

Đang giằng co với chăn ấm, điện thoại đặt cạnh gối bỗng rung lên. Không chỉ một lần, mà đến hai tin nhắn liên tiếp.

Là tin của Mục Tùng Miễn.

【MU: Buổi sáng tốt lành.】

【MU: Dậy chưa?】

Thẩm Trì Uyên lười biếng với tay lấy điện thoại, chậm rì rì nhắn lại:

【Uyên: Chưa đâu, bác sĩ Mục dậy rồi à?】

【MU: Ừm.】

Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, gửi thêm một tin:

【Uyên: Bên ngoài không lạnh sao?】

【MU: Cũng tạm, mặc đủ là không lạnh.】

Thẩm Trì Uyên mím môi. Nói thì dễ, nhưng ổ chăn bây giờ thật sự quá ấm áp... Với cả sáng sớm thế này, ai nỡ rời khỏi chăn chứ.

Do dự thêm một lát, cậu rốt cuộc cũng hít sâu một hơi, rời khỏi ổ chăn. Vội vàng mặc quần áo, quấn mình từ đầu đến chân rồi nhẹ nhàng mở cửa rời phòng.

Vừa bước ra khỏi cửa, một trận gió lạnh thổi tạt vào mặt khiến cậu rùng mình, không nhịn được rụt cổ lại.

"Tê—" Thẩm Trì Uyên khẽ kêu.

"Trì Uyên."

Giọng Mục Tùng Miễn vang lên từ phía sau. Thẩm Trì Uyên theo bản năng quay đầu lại, thấy đối phương đang đứng sau mình, mặc một chiếc áo khoác khác màu hôm qua, mỉm cười nhìn cậu.

Thẩm Trì Uyên xoay người, cười chào: "Bác sĩ Mục, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Giọng Mục Tùng Miễn mang theo ý cười dịu dàng.

Thẩm Trì Uyên nhìn từ đầu đến chân đối phương, hỏi: "Bác sĩ Mục cũng mới dậy à?"

Nhìn hướng đi tới của anh, có vẻ không phải từ phòng bếp hay phòng khách.

Mục Tùng Miễn gật đầu: "Không phải vừa mới dậy, mà là mới vừa ra ngoài."

"À... " Thẩm Trì Uyên gật đầu.

Đứng nói chuyện phiếm trong gió lạnh rõ ràng không phải lựa chọn sáng suốt.

Thẩm Trì Uyên nhìn về phía phòng bếp, đề nghị: "Chúng ta vào bếp nhé?"

Mới nói xong lại như nhớ ra gì đó, cậu quay sang hỏi: "Bác sĩ Mục, anh định tập thể dục à?"

Mục Tùng Miễn sững người, không ngờ Thẩm Trì Uyên lại nhớ rõ thói quen của mình. Anh nhún vai cười: "Dù có muốn cũng không được, tuyết lớn thế này chịu thua rồi."

"Vậy à..."

"Cho nên..." – Mục Tùng Miễn cười nhẹ – "Tôi có thể lười mấy ngày."

Thẩm Trì Uyên chớp mắt, có chút kinh ngạc vì không nghĩ Mục Tùng Miễn sẽ buông lỏng như vậy. Ở thành phố A, người này là kiểu dù ngày nào cũng phải chạy bộ không thiếu một buổi.

Mục Tùng Miễn cúi đầu, rất tự nhiên xoa nhẹ tóc Thẩm Trì Uyên: "Đi thôi, vào bếp."

"Vâng."

Hai người cùng nhau vào phòng bếp. Thẩm Trì Uyên nhanh chóng nhập vai "công cụ Beta lao động" – phụ trách chuẩn bị nước nóng và bữa sáng cho các khách mời.

Tuy vai trò này là do cậu tự nhận, chứ cũng chẳng ai giao. Hôm qua còn vì việc này khiến một Omega buồn lòng.

Nhưng không làm gì lại khiến cậu cảm thấy số tiền tiết mục tổ trả cho mình quá dư thừa. Hơn nữa những việc này cũng không khó, không phiền toái.

Dù sẽ bị cư dân mạng nói là "mệnh làm người hầu", Thẩm Trì Uyên vẫn sẽ tiếp tục làm.

Thổ bếp cậu chưa từng dùng, nhưng cũng từng xem video hướng dẫn, kết hợp thực tế rất nhanh đã học được.

Mục Tùng Miễn đứng bên cạnh không tiện nhìn cậu bận rộn mãi, bèn nhận lấy việc nhóm lửa.

Chỉ là đến khi thật sự động tay mới biết — nhóm lửa cũng cần kỹ thuật.

Nhìn người khác làm thấy đơn giản, nhưng tới lượt mình thì ngọn lửa lại càng lúc càng yếu. Bất kể anh xếp củi thế nào, lửa cũng không chịu bùng lên.

Việc nhỏ vậy mà cũng khiến vị bác sĩ tài giỏi Mục Tùng Miễn rầu rĩ không thôi.

Thẩm Trì Uyên đổ đầy một nồi nước lên bếp, định dùng để hấp bánh bao và nấu cháo. Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy nước sôi.

Cậu nghi hoặc nhìn nồi nước, lại liếc sang Mục Tùng Miễn đang chăm chú nhóm lửa, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng đối phương sẽ làm được.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Vì nước chưa sôi ngay, Thẩm Trì Uyên tranh thủ đi nhóm lửa sưởi trong phòng khách, để lát nữa ăn cơm còn có chỗ ấm áp.

Đợi cậu nhóm xong chậu than, người phủ đầy tuyết trở về phòng bếp, vừa xốc nắp nồi lên liền nhíu mày—

Cái nồi nước này... từ lúc cậu rời đi vẫn y nguyên như cũ, chẳng có chút biến chuyển gì, cũng không hề nóng lên chút nào.

Thẩm Trì Uyên nhìn chằm chằm cái nồi trong chốc lát, sau đó dời mắt về phía Mục Tùng Miễn, nghi hoặc hỏi:

"...Bác sĩ Mục, cái bếp này..."

Mục Tùng Miễn ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vẻ trịnh trọng, như thể đang đối mặt với một vấn đề nan giải không thể giải quyết nổi:

"Tôi cũng đang muốn hỏi đây. Vì sao càng đốt lửa lại càng nhỏ, bây giờ thì gần như tắt hẳn rồi."

Thẩm Trì Uyên im lặng mím môi.

Phá án rồi... cậu nói tại sao nước trong nồi mãi không nóng, thì ra là vì— lửa sắp tắt luôn rồi. Nước không sôi mới là lạ đấy!

Thẩm Trì Uyên nhận lấy cái kìm sắt trong tay Mục Tùng Miễn, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, bắt đầu dạy nhóm lửa thực chiến.

"Thật ra nhóm loại bếp đất này không khó đâu, chỉ cần biết cách là được." Vừa nói, cậu vừa đưa tay xếp lại củi, tách ra cho đều: "Không khí giữa các khúc gỗ phải được lưu thông, nếu để chồng chéo lên nhau quá sát thì lửa rất khó bắt, dùng lá khô thì cũng được nhưng lại hơi phí."

Mục Tùng Miễn gật đầu, bày ra dáng vẻ nghiêm túc học tập như khi còn học ở học viện y, quyết tâm phải học cho bằng được.

Thẩm Trì Uyên tiếp tục giảng giải:

"Củi mục dễ cháy thì để ở dưới cùng, phía trên đặt thêm lớp củi khô, tạo thành các khoảng hở để lửa dễ lan. Như vậy cháy đều mà lại tiết kiệm, không bị cháy dở hay phí của."

Dưới sự chỉ dẫn tay cầm tay của Thẩm Trì Uyên, ngọn lửa tưởng như sắp tắt lại được nhen lên lần nữa, dần dần trở nên mạnh mẽ.

Thẩm Trì Uyên buông kìm sắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh hỏi:

"Bác sĩ Mục, giờ thì học xong chưa?"

Mục Tùng Miễn cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt ngước lên nhìn cậu với vẻ hơi mong đợi. Anh mỉm cười:

"Ừ, Thẩm lão sư dạy rất tỉ mỉ, tôi hiểu cách nhóm lửa rồi."

Thẩm Trì Uyên đỏ cả tai, luống cuống đứng dậy, toàn thân hơi mất tự nhiên:

"Bác sĩ Mục tiếp tục canh lửa nhé, tôi đi lấy bánh bao trong tủ đông."

Nói xong không đợi đối phương phản ứng, cậu đã xoay người vội vã rời đi.

Mục Tùng Miễn nhìn bóng lưng Thẩm Trì Uyên biến mất sau cánh cửa bếp, khoé môi càng cong lên, cười không kiềm được.

Thẩm Trì Uyên vừa rời khỏi bếp, bị cơn gió lạnh bên ngoài thổi tới, lập tức tỉnh táo lại một chút.

Cậu đứng yên tại chỗ thở hắt ra một hơi thật mạnh.

Bác sĩ Mục... thế mà lại gọi cậu là "lão sư"... mà còn nói ngay bên tai, giọng lại trầm thấp quyến rũ như vậy... Có phải... phạm quy rồi không?

Thẩm Trì Uyên bình thường nhìn thì chín chắn, bình tĩnh, có vẻ đáng tin cậy. Nhưng thực ra cậu cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa bao lâu, làm gì đã thật sự thành thục như vẻ ngoài— chỉ là buộc phải trưởng thành mà thôi.

Thẩm Trì Uyên vỗ vỗ mặt để xua đi hơi nóng trên má, sau đó đi tới tủ đông lấy bánh bao ra.

Khi quay lại bếp, nước trong nồi đã bắt đầu nóng, trông có vẻ Mục Tùng Miễn đốt lửa cũng không tệ lắm, ít nhất không như lúc nãy— đốt đến mức sắp tắt luôn rồi.

Thẩm Trì Uyên mở nắp nồi nhìn thử, thấy nước bên trong đang sôi lăn tăn. Cháo cũng đã bắt đầu nhừ, chỉ cần quấy nhẹ đều tay là không lo bị khê đáy nồi.

Về phần bánh bao, Thẩm Trì Uyên lấy một cái nồi hấp, cho nước vào, định đặt lên bếp lẩu dùng tối qua để hấp. Dù sao cũng không định hấp bằng bếp đất này.

Mọi thứ cơ bản đã chuẩn bị xong. Ngọn lửa trong bếp đất cũng không cần canh chừng quá kỹ, chỉ cần để lửa cháy riu riu nấu cháo là được.

Thẩm Trì Uyên mang theo chậu rửa mặt và dụng cụ rửa ráy mà tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn quay lại bếp, nói với Mục Tùng Miễn đang tiếp tục nghiêm túc canh lửa:

"Bác sĩ Mục, chúng ta đi rửa mặt trước đi, cháo này không cần lo đâu. Đợi lát nữa quay lại là được."

"Được."

Mục Tùng Miễn buông kìm sắt, từ ghế nhỏ đứng dậy, đi về phía cậu.

Khi anh lại gần, Thẩm Trì Uyên bất giác phát hiện trên gương mặt tuấn tú của đối phương không biết từ lúc nào đã dính vài vết than đen— một vệt ngay giữa trán, hai vết hai bên má, trông hết sức... hài hước.

Rõ ràng là một bác sĩ điển trai lịch sự, giờ lại giống như... hề.

Trong một khoảnh khắc không nhịn được, Thẩm Trì Uyên "phụt" một tiếng bật cười.

Mục Tùng Miễn hơi nheo mắt lại. Rõ ràng trước khi anh bước tới, Thẩm Trì Uyên đâu có cười. Thế mà vừa lại gần, người kia liền bật cười không kiêng nể.

Chẳng lẽ... trông anh buồn cười đến vậy?

Thẩm Trì Uyên nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Mục Tùng Miễn, rốt cuộc không nhịn nổi, cười phá lên:

"Ha ha ha... bác sĩ Mục, anh..."

Mục Tùng Miễn nhướng mày:

"Sao? Tôi làm sao?"

Thẩm Trì Uyên giơ tay ôm mặt, cố gắng ngừng cười mà không được:

"Trên mặt anh dính than đen kìa... mà vị trí lại còn... quá mức vi diệu!"

Ở đây không có gương, Thẩm Trì Uyên không thể cho đối phương xem được, cũng khó hình dung ra bằng lời nói.

Mục Tùng Miễn cuối cùng cũng hiểu ra vì sao cậu lại cười. Anh bất đắc dĩ lắc đầu:

"Còn cười nữa? Mau đi rửa mặt đi, không lát nữa bị người khác thấy thì tiêu."

Thẩm Trì Uyên ho khan một tiếng, nhưng vẫn không giấu được ý cười trong giọng:

"Được rồi được rồi, tôi sẽ giữ bí mật... Mà sao anh lại để dính đen thế chứ?"

Mục Tùng Miễn không trả lời, chỉ liếc cậu một cái đầy thâm ý, rồi vươn tay kéo người kia đi thẳng.

Lúc rửa mặt, Mục Tùng Miễn cuối cùng cũng nhìn thấy bản thân phản chiếu trong chậu nước — giữa trán là một vệt đen như vẽ mắt thứ ba, hai bên má thì mỗi bên một chấm, trông y như hai cái nốt ruồi lớn.

Không trách Thẩm Trì Uyên cười đến mức không kiềm được.

Ngay cả chính anh cũng bật cười theo.

Cườixong, Mục Tùng Miễn nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ — chuyện này tuyệt đối không thểđể ai khác thấy được. Cho Thẩm Trì Uyên thấy thôi là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.