Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 38: Quan sát




Có bác gái hào phóng tặng nước cốt lẩu, Thẩm Trì Uyên cũng tỉnh táo lại để bắt tay vào khâu xào nước cốt.

Cậu mang nồi ra trạm nước để rửa sạch, đổ đầy nước rồi đặt lên bàn. Sau đó, gom hết phần than thừa bên cạnh cho vào lò dưới bàn, rồi xoay người ra ngoài.

Trong bếp, nồi nước từ từ được đun sôi. Chờ thêm lát nữa, anh sẽ cho nước cốt vào.

Cái bàn này dường như được thiết kế chuyên dụng, ở giữa có một lỗ tròn lớn vừa vặn để đặt nồi. Khi không dùng đến, chỉ cần đậy mặt bàn lại là giống như bàn ăn bình thường.

Vừa bước ra ngoài, gió thổi tới khiến Thẩm Trì Uyên theo phản xạ rùng mình một cái. Ngẩng đầu nhìn trời đã chạng vạng, nếu không nhanh tay, e là bữa tối cũng không kịp ăn.

Cậu liền vội chạy vào bếp giúp đỡ.

Trong bếp, Tư Yến và Ôn Đường đang ngồi xổm trước chậu nước, nghiêm túc rửa rau. Lộ Cùng Khải và Tạ Giai thì phân loại nguyên liệu, những thứ chưa dùng hết thì mang đi cất trữ cho lần sau.

Kiều Quy Ninh và Hạ Ôn lo bào khoai tây, nhặt rau. Nhưng sắc mặt Kiều Quy Ninh lại không được vui, trông có vẻ hơi khó chịu.

Ánh mắt Thẩm Trì Uyên lướt một vòng rồi dừng lại ở Mục Tùng Miễn – người đang đeo tạp dề, vẻ mặt nghiêm túc cắt khoai tây và dưa leo trước bàn bếp.

Nhìn vào chiếc tô bên cạnh, vốn là để đựng khoai tây lát, nhưng giờ đã đầy một tô to tướng. Thẩm Trì Uyên khẽ thở dài – nếu cứ theo tốc độ cắt này của Mục Tùng Miễn, e là nồi sôi rồi mà khoai tây còn chưa cắt xong.

Cậu đi đến bên cạnh Mục Tùng Miễn, nhìn mấy lát khoai tây trên thớt – mỏng đều tăm tắp như đo bằng thước – rồi lên tiếng:

"Bác sĩ Mục, thật ra cắt khoai tây ăn lẩu không cần phải mỏng thế này đâu, cũng không cần đều nhau đến mức này."

Mục Tùng Miễn ngừng tay, nghiêng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói:

"Không đều nhau thì khi nấu sẽ không chín cùng lúc."

Thẩm Trì Uyên cười cười:

"Không sao đâu, loại dày hơn thì chỉ cần nấu lâu hơn một chút là được. Mà khoai tây cắt quá mỏng lại dễ bị nhũn, dính đáy nồi."

Mục Tùng Miễn cúi đầu nhìn đống lát khoai tây vừa cắt, im lặng không nói gì.

Thật ra ban đầu, người rửa rau hái rau là Mục Tùng Miễn, còn người xin cắt rau là Kiều Quy Ninh. Nhưng sau khi cắt thử hai miếng, phát hiện miếng khoai tây của mình to như khối, cô ta liền nhường luôn cho người khác.

Vấn đề là — những người khác cũng chẳng mấy ai từng vào bếp. Bình thường ăn cơm thì toàn ra ngoài hoặc gọi đồ về, đao công thực sự không ổn. Cuối cùng cả nhóm nghĩ ngay đến Mục Tùng Miễn — bác sĩ thì chắc chắn dùng dao giỏi.

Mục Tùng Miễn khi đó rất muốn nói rằng — dao mổ và dao bếp hoàn toàn không giống nhau.

Thẩm Trì Uyên liếc nhìn thớt gỗ rồi lại nhìn Mục Tùng Miễn, cảm thấy chắc anh đã không biện hộ thành công, bằng không thì đâu đến mức phải xắt rau thế này.

Mục Tùng Miễn chỉ nhún vai.

Thẩm Trì Uyên bật cười, định tháo tạp dề của Mục Tùng Miễn ra rồi thay anh làm tiếp, để anh đi giúp việc khác.

Hai người đứng đối mặt, Thẩm Trì Uyên không muốn vòng qua, nên trực tiếp bước tới, vòng tay ôm eo Mục Tùng Miễn từ phía trước để tháo tạp dề.

Từ góc nhìn của những người khác, hai người giống như đang ôm nhau. Mà còn là Thẩm Trì Uyên chủ động bước tới ôm người ta.

Mục Tùng Miễn lúc Thẩm Trì Uyên tiến lại gần thì cả người cứng đờ, sững người đứng im tại chỗ. Chóp mũi toàn là hương thơm nhàn nhạt của Thẩm Trì Uyên — mùi trái cây, ngọt mà không gắt, khiến người ta ngửi rất dễ chịu.

Anh cúi đầu nhìn Thẩm Trì Uyên, ánh mắt biến đổi liên tục.

Chờ đến khi tạp dề được tháo xong, Mục Tùng Miễn vẫn chưa hoàn hồn, cứ đứng đấy, mắt hơi rũ xuống như đang suy nghĩ điều gì.

Đáng tiếc là anh chẳng nghĩ được gì, chỉ là tạm thời chưa phản ứng kịp mà thôi.

Thẩm Trì Uyên cũng không chú ý đến Mục Tùng Miễn nữa, chỉ đem mấy lát khoai tây quá mỏng cho vào tô khác để lát xào rau dùng.

Cậu dọn lại đống khoai tây mà Mục Tùng Miễn cắt một nửa, thấy đối phương vẫn chưa rời đi thì nghĩ chắc anh muốn học cách cắt đúng, bèn bắt đầu giảng giải:

"Bác sĩ Mục, trước kia anh từng ăn lẩu ở tiệm ngoài chưa?"

Mục Tùng Miễn cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Tuy không hiểu vì sao Thẩm Trì Uyên hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.

Anh cũng không hay đi ăn lẩu, chỉ vài lần là bồi bạn bè, ví dụ như cái tên Chu Hành Vũ kia.

Thẩm Trì Uyên tiếp tục nói, tay vẫn không ngừng cắt:

"Bên ngoài người ta cắt khoai tây, rau diếp, dưa leo đều cắt dày lắm."

Mục Tùng Miễn suy nghĩ rồi gật đầu:

"Đúng là vậy."

"Bởi vì lẩu cần nấu lâu, nên cắt dày một chút sẽ ngon hơn. Nhưng cũng không nên cắt thành cục to quá, không thì tới khi chín thì người ta ăn được mấy lượt rồi." Thẩm Trì Uyên vừa nói vừa đặt một lát khoai tây dày vừa đủ lên thớt.

"Không cần phải đều nhau hoàn toàn. Miếng mỏng miếng dày cũng không sao cả."

Nói rồi, cậu cắt xong một củ khoai tây chỉ trong mấy nhát dao. Sau đó lại lấy củ khác tiếp tục, động tác gọn gàng, thành thạo.

Mục Tùng Miễn nhìn cậu một lúc rồi thu mắt lại, xoay người tiếp tục đi rửa rau.

Có Thẩm Trì Uyên cắt rau là đủ rồi. Anh chỉ cần nhớ mang mâm đầy ra ngoài, đổi lấy mâm mới là được.

Dưới sự phối hợp ăn ý của tám người, đến lúc trời tối thì mọi nguyên liệu đã chuẩn bị xong. Trong nhà, nồi lẩu cũng vừa kịp sôi.

Sau khi đem các nguyên liệu vào phòng, Thẩm Trì Uyên còn mang theo cả mấy viên đồ ăn đông lạnh từ tủ lạnh ra. Thịt bò và thịt dê cuốn thì bọn họ đã lấy ra từ trước rồi.

Mấy viên này mọi người không mấy ai ăn, chỉ có Thẩm Trì Uyên là rất thích — đặc biệt là viên ngọt.

Cậu vốn đã có khẩu vị ngọt, trước kia còn hay mang theo kẹo trong túi. Chỉ tiếc, từ sau khi phải lo chi phí phẫu thuật cho Thẩm Ngôn, cậu đã lâu lắm rồi không mua đồ ngọt nữa.

Khi những viên ngọt được mang lên bàn, cũng đồng nghĩa với việc — bữa tối chính thức bắt đầu.

Cả ngày chẳng được ăn uống gì ra hồn, đại gia cũng đói bụng đến mức không còn tâm trạng mà giữ hình tượng. Ai cũng tranh thủ bỏ vào nồi những món mình muốn ăn, rồi ôm lấy ly nước ấm, từng ngụm nhỏ mà uống, chờ nguyên liệu trong nồi dần chín.

Thẩm Trì Uyên động tác không nhanh cũng chẳng chậm, thấy miếng thịt vừa chín liền lập tức vươn đũa gắp lên.

Hạ Ôn thì khá hơn một chút so với những người khác, vì từ nhỏ cha mẹ đã dạy anh ta ăn uống phải từ tốn, không được quá l.ỗ m.ãng. Kết quả là anh ta không tranh giành với ai, nhưng cũng không đến mức chẳng ăn được gì.

Mục Tùng Miễn vừa gắp đồ ăn vừa không quên liếc mắt quan sát xem Thẩm Trì Uyên đã lấy được viên thả lẩu nào chưa.

Thẩm Trì Uyên đang cắn cải thìa, thấy Mục Tùng Miễn cứ nhìn chằm chằm mấy viên đang nổi trong nồi, liền tưởng là đối phương cũng muốn ăn. Cậu nghĩ lát nữa đợi mấy viên này chín thì sẽ thả thêm vài cái nữa.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Hai người họ ngồi cạnh nhau, vốn dĩ Kiều Quy Ninh cũng định ngồi cạnh Thẩm Trì Uyên, nhưng chỗ đó lại bị Hạ Ôn chiếm mất.

Nếu chỗ đó là một Alpha ngồi thì Kiều Quy Ninh còn có thể bảo người ta nhường, nhưng Hạ Ôn là một Omega, mà gương mặt cậu ta cũng không có vẻ gì là cố ý tranh chỗ, nên Kiều Quy Ninh đành thôi, ngại không nói gì.

Cuối cùng, cô ngồi đối diện với Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn, bên cạnh là Tạ Giai.

Ngồi đối diện có cái lợi là chỉ cần ngẩng đầu là thấy người, nhưng cũng có cái bất tiện — chính là cũng thấy luôn Mục Tùng Miễn.

Mắt nhìn thấy hai người họ qua lại, Kiều Quy Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn, hoàn toàn bó tay, không xen vào được chút nào.

Mà ngay cả ánh mắt đó cũng chẳng có chút tác dụng gì. Mục Tùng Miễn còn lạnh nhạt ngước mắt nhìn cô một cái, như thể đang nói: "Nhìn đi, cô cũng chẳng làm gì được."

Càng nghĩ càng tức.

Đang trong lúc gắp viên cho Thẩm Trì Uyên, Mục Tùng Miễn bỗng dưng bị trúng một mũi tên lạc. Thật ra lúc nãy anh chỉ vô tình nhìn sang thôi, hoàn toàn không mang hàm ý gì như Kiều Quy Ninh tưởng tượng.

Thẩm Trì Uyên đang ăn vui vẻ, thấy trong bát bỗng có thêm một viên thì hơi ngẩn ra. Cậu chớp mắt, nuốt thịt bò cuốn rồi hỏi:

"Bác sĩ Mục, anh không ăn à?"

Mục Tùng Miễn lắc đầu:

"Tôi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mấy viên trong nồi, còn tưởng là quên gắp nên giúp cậu để ý, thấy chín rồi thì gắp cho."

Thẩm Trì Uyên gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Tôi còn tưởng anh cũng thích ăn viên, còn định lát nữa thả thêm vài cái."

"Cái gì cơ?" Mục Tùng Miễn chưa nghe rõ.

Thẩm Trì Uyên bật cười:

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ bác sĩ Mục nhìn viên là vì cũng muốn ăn."

Mục Tùng Miễn bật cười hỏi lại:

"Viên này ăn ngon không?"

"Ừm, rất ngon." Thẩm Trì Uyên gật đầu liên tục, rồi lại nói thêm, "Nhưng mà nó ngọt, không biết anh có quen ăn không."

"Ngọt?" Mục Tùng Miễn có chút kinh ngạc. Từ trước đến giờ anh toàn ăn loại mặn hoặc cay, viên ngọt thì đây là lần đầu nghe thấy.

Nhưng cũng nhờ vậy mà anh biết thêm một sở thích của Thẩm Trì Uyên — thích đồ ngọt.

Thẩm Trì Uyên nhìn viên trong bát, do dự một chút, cuối cùng vẫn gắp một viên đặt vào bát Mục Tùng Miễn:

"Bác sĩ Mục thử xem, biết đâu anh lại thích."

Nói rồi, cậu không chớp mắt nhìn đối phương chờ phản ứng.

Mục Tùng Miễn nhìn viên nóng hổi trong bát, rồi lại nhìn Thẩm Trì Uyên đang đầy mong đợi, khóe môi hơi cong lên, liền gắp lên cắn một miếng.

Khoang miệng lập tức tràn ngập vị ngọt đậm đà, khiến anh hơi nheo mắt lại. Hương vị này thật sự... rất khó hình dung. Bên ngoài viên là vị mặn và cay, bên trong lại ngọt gắt. Mỗi vị ăn riêng thì ổn, nhưng ăn chung lại... kỳ quặc đến mức khó tả.

"Thế nào? Ăn được chứ?" Thẩm Trì Uyên hỏi.

Mục Tùng Miễn nghĩ một chút rồi thành thật trả lời:

"Nếu ăn riêng thì chắc là ngon, nhưng phối hợp thế này thì không hợp khẩu vị tôi lắm."

Thẩm Trì Uyên gật đầu như thể sớm đoán được:

"Rất nhiều người nói như vậy, nhưng tôi lại thấy ngon lắm."

Nhìn Thẩm Trì Uyên bất chợt mang theo nét trẻ con ấy, Mục Tùng Miễn bật cười nhẹ:

"Thích thì cứ ăn thôi, khẩu vị mỗi người mỗi khác mà."

Thẩm Trì Uyên nhìn nụ cười của Mục Tùng Miễn, khẽ cong môi đáp lại.

Hai người họ tương tác rõ ràng như vậy, Lục Cùng Khải đứng bên cạnh mà nhìn không chớp mắt, trong lòng vừa nghi hoặc vừa khó hiểu.

Không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng giữa đám người này, chỉ có Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn — một Beta và một Alpha — lại có chút gì đó giống như đang ám muội. Những người khác thì hoàn toàn không có cảm giác gì.

Chẳng lẽ là do mắt mình có vấn đề?

Lục Cùng Khải bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình.

Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau dọn chén đũa đem rửa sạch, rồi quét dọn tàn cuộc trong phòng khách. Dọn xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Mục Tùng Miễn tiễn Thẩm Trì Uyên về tận phòng, nhưng không vội rời đi. Anh đứng ở cửa, khẽ cười nói:

"Ngủ ngon."

Thật ra anh rất muốn ở lại nói chuyện thêm một chút, nhưng bên ngoài lạnh quá, anh không nỡ để Thẩm Trì Uyên bị lạnh, nên đành bảo cậu vào nghỉ ngơi trong chăn ấm.

Thẩm Trì Uyên nhìn người đứng ngoài cửa, cũng cười gật đầu:

"Bác sĩ Mục, hẹn gặp anh ngày mai!"

"Ừ." Mục Tùng Miễn đáp.

Tạm biệt xong, hai người quay người về phòng.

Thẩm Trì Uyên vừa xoay người liền giật mình khi thấy Kiều Quy Ninh đang ngồi trên giường, im lặng nhìn chằm chằm mình.

Cậu thử mở lời: "Quy Ninh tỷ, sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Kiều Quy Ninh mím môi, muốn mở miệng nhưng lại không dám. Cô không muốn nghe câu trả lời mà trong lòng mình đã lờ mờ đoán được.

Nhưng nếu không hỏi, chắc chắn đêm nay cô sẽ trằn trọc không yên.

Thếnên, Kiều Quy Ninh quyết định phải nói chuyện với Thẩm Trì Uyên cho rõ ràng. Dùkết quả có không như ý, thì ít nhất cô cũng đã cố gắng rồi, không thể xem là tiếc nuối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.