Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 36: Cuối cùng




Tiết mục tổ chuẩn bị những món quà nhỏ, được đặt trong từng chiếc hộp giấy xinh xắn, sắp xếp gọn gàng ngay trước cửa.

Thẩm Trì Uyên đếm sơ qua, tổng cộng có tám chiếc hộp, mỗi hộp đều ghi tên của từng người. Rõ ràng là đã được phân chia sẵn, bọn họ chỉ cần đến lấy.

Tư Yến là người đầu tiên bước lên nhận quà, bởi vì anh ta rất tò mò không biết lần này tiết mục tổ chuẩn bị điều gì cho bọn họ. Tuy nhiên, sau khi cầm hộp trong tay, Tư Yến cũng không vội mở ra. Đồ do tiết mục tổ tặng, tất nhiên phải chờ mọi người cùng nhau mở thì mới có cảm giác chung. Nếu là quà do các khách mời tự chuẩn bị để tặng cho nhau thì mở riêng mới đúng kiểu.

Mà tiết mục tổ trước đây, ngoại trừ lần tổ chức tặng hoa, hình như chưa từng sắp xếp chuyện tặng quà cho nhau. Không biết kỳ này có thay đổi gì không.

Thấy Tư Yến đã mở đầu, những người khác cũng lần lượt bước tới lấy hộp có tên mình.

Thẩm Trì Uyên vừa cầm hộp lên liền theo bản năng lắc nhẹ, âm thanh va chạm trong trẻo truyền vào tai, cậu lập tức đoán được bên trong là một tấm thẻ.

Chẳng lẽ kỳ này tiết mục tổ đổi cách chơi, dùng thẻ để phát nhiệm vụ?

Cậu âm thầm suy đoán.

Kiều Quy Ninh nhìn cái hộp nhỏ đơn sơ thì bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: "Tiết mục tổ đang định giở trò gì nữa đây?"

Mục Tùng Miễn xoay hộp trong tay, thản nhiên nói: "Đợi lát nữa mở ra thì biết."

Tạ Giai không nghĩ nhiều như vậy, thấy mọi người đều đã cầm hộp, liền thuận tay mở hộp của mình ra. Bên trong là một tấm thẻ được thiết kế rất đẹp, phía trên viết ba chữ: *Thẻ Triệt Tiêu*.

Thoạt nhìn đây là đạo cụ đặc biệt, có thể dùng để hủy bỏ một nhiệm vụ nào đó do tiết mục tổ sắp đặt? Cái chương trình hẹn hò này càng ngày càng giống các chương trình giải trí khác rồi, ngay cả loại đạo cụ có chức năng đặc biệt cũng làm ra được.

Thấy Tạ Giai đã mở hộp, những người còn lại cũng bắt đầu mở hộp của mình.

Tư Yến nhận được *Thẻ Hẹn Hò* màu hồng nhạt.

Kiều Quy Ninh là *Thẻ Thông Hành* màu xanh lá.

Hạ Ôn thì cầm *Thẻ Bất Động* màu lam.

Ôn Đường nhận được * Thẻ Tổ Đội * màu xanh lam nhạt.

Lộ Cùng Khải lại cầm được *Thẻ Vạn Năng*, có đến năm màu sắc khác nhau – xem ra vì anh ta là người mới nên được ưu đãi đặc biệt từ tiết mục tổ.

Chỉ có Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn là nhận được tấm *thẻ trống*, không ghi bất cứ chữ gì. Cả hai đều ngẩn ra.

Thẩm Trì Uyên lật qua lật lại tấm thẻ, xác nhận thật sự không có chữ nào, sau đó quay đầu nhìn sang Mục Tùng Miễn – người cũng đang cầm một tấm giống hệt.

Mục Tùng Miễn lắc đầu ra hiệu mình cũng không rõ tấm thẻ này có tác dụng gì. Không hiểu nổi tiết mục tổ đang định làm gì.

Tư Yến bước tới, nhìn qua tấm thẻ trong tay Thẩm Trì Uyên rồi hỏi: "Thẻ trống à? Có khi nào là để tự viết gì đó lên không?"

Lời nhắc của Tư Yến khiến cả hai bừng tỉnh ngộ. Nếu như vậy thì thẻ trống còn có thể linh hoạt hơn cả vạn năng thẻ – tha hồ phát huy trí tưởng tượng, có thể viết bất cứ chức năng gì lên đó, thậm chí có thể vô hiệu hóa những thẻ khác.

Tất nhiên, hai người bọn họ sẽ không làm ra chuyện như vậy. Dù gì thì Lộ Cùng Khải cũng là người mới, thẻ vạn năng là cách tiết mục tổ giúp anh ta nhanh chóng hòa nhập, họ không nên làm khó.

Thẩm Trì Uyên mỉm cười nói với Tư Yến: "Cảm ơn Tư Yến ca đã nhắc."

Tư Yến khoát tay cười: "Ôi dào, tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, cũng không biết có đúng không."

Thẩm Trì Uyên cười: "Dù đúng hay sai thì Tư Yến ca cũng giúp chúng tôi mở ra thêm một khả năng. Chứ nếu không, chúng tôi nhìn người ta thẻ nào cũng có chữ, còn mình thì trắng trơn, cứ có cảm giác như bị tiết mục tổ quên mất."

Tư Yến cũng bật cười, không nói thêm gì.

Lúc này, từng đợt gió lạnh thổi tới, mấy người mặc mỏng đều lạnh run tại chỗ. Đồ thì đã nhận, chẳng còn lý do gì để đứng ngoài cửa nữa. Vì thế cả nhóm nhanh chóng quay trở lại phòng khách.

Vừa vào phòng, mọi người lập tức vây quanh chậu than đang cháy rực, tận hưởng hơi ấm xua tan cái lạnh.

Tư Yến vừa nướng lửa vừa cảm khái: "Nếu không có cái chậu than này, chắc tôi mất nửa cái mạng rồi."

Những người khác cũng lạnh, tuy không đến mức khoa trương như Tư Yến, nhưng cũng cười rộ lên khi nghe vậy.

Thừa dịp không khí thoải mái, Lộ Cùng Khải chủ động bắt chuyện với những người khác, tranh thủ làm quen. Anh ta không ngốc đến mức đi nói chuyện với Tạ Giai hay Mục Tùng Miễn – những người có khí chất khá xa cách. Thay vào đó, anh ta lựa chọn nói chuyện với Ôn Đường và Tư Yến – hai người trông dễ gần và thân thiện hơn.

Việc lựa chọn này cũng có lý do.

Tư Yến dường như là người thường xuyên đóng vai trò dẫn dắt trong nhóm, hay là người đầu tiên hành động khi những người khác còn đang lưỡng lự, chắc chắn hiểu rõ tình hình của mọi người hơn.

Còn Ôn Đường thì nhìn là biết kiểu người đơn thuần, nếu có biết chuyện gì bí mật cũng sẽ dễ buột miệng nói ra – kiểu người không có nhiều tâm cơ.

Không thể không nói, Lộ Cùng Khải đúng là có một chút ý tưởng riêng. Có điều, Tư Yến và Ôn Đường, anh ta cũng chỉ mới nhìn thấy được bề ngoài mà thôi.

Tư Yến tuy rằng thường xuyên là người tiên phong, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta là người có tiếng nói quyết định nhất trong nhóm. Còn Ôn Đường, tuy vẻ ngoài trông có vẻ đơn thuần, nhưng muốn nói đến tâm cơ thì cậu ta cũng không ít.

Dù sao thì, đã là người làm trong giới giải trí, ai mà không có vài phần toan tính để đối phó với những đối thủ mạnh trong nghề.

Hy vọng Lộ Cùng Khải có thể từ Tư Yến và Ôn Đường lấy được những thông tin mà bản thân cần.

Tuyết ngoài trời ngày càng rơi dày hơn, còn trong phòng thì than hồng vẫn đang cháy rực, khiến nhiệt độ trong nhà hoàn toàn trái ngược với cái lạnh cắt da bên ngoài.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Thẩm Trì Uyên nhìn ra cửa sổ, những bông tuyết lớn rơi xuống như lông ngỗng, trong lòng bất giác nghĩ: Cho dù có nấu món gì đi nữa, mang từ bếp ra tới phòng ăn chắc cũng lạnh ngắt mất rồi.

Có khi còn chưa kịp bưng ra khỏi nồi đã nguội lạnh rồi ấy chứ.

Nếu lạnh như vậy... sao không ăn lẩu nhỉ?

Càng nghĩ càng thấy khả thi, Thẩm Trì Uyên nghiêng đầu nhìn mọi người hỏi:

"Buổi tối tụi mình ăn lẩu nhé?"

Tư Yến ngẩng đầu nhìn cậu: "Bọn mình có nước cốt lẩu và nguyên liệu đâu?"

Thẩm Trì Uyên lắc đầu.

Kiều Quy Ninh cũng nhìn về phía cậu, hỏi tiếp: "Không có nước lẩu, không có nguyên liệu thì tụi mình ăn kiểu gì?"

Tuy rằng trong tiết trời thế này ăn lẩu là một ý tưởng rất tuyệt, nhưng nếu không có nguyên liệu cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Thẩm Trì Uyên vô thức cắn cắn môi, nói:

"Phần nước cốt thì để tôi thử nấu, hoặc ra ngoài xem có chỗ nào bán không.

Còn nguyên liệu... sớm muộn gì bọn mình cũng phải ra ngoài mua thôi. Dù sao tổ chương trình cũng đâu có chuẩn bị sẵn gì trong bếp cho tụi mình, không đi thì chẳng lẽ ngồi đói?"

Thẩm Trì Uyên đã quá quen với việc tổ tiết mục không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đến mức nếu một ngày họ thật sự chuẩn bị thì mới là chuyện đáng nghi—kiểu gì cũng có trò gì đó đang chờ.

Ít ra tự mình đi mua còn đỡ lo hơn, không phải nghĩ ngợi gì nhiều.

Nghe đến việc phải ra ngoài mua nguyên liệu, mấy người kia im re. Ai cũng chẳng mặn mà gì với việc rời khỏi căn nhà ấm áp này.

Nhưng Thẩm Trì Uyên đã dự liệu trước được, cậu cũng không vội, chỉ chậm rãi nói:

"Tôi có thể đi mua nước lẩu và nguyên liệu, nhưng sau khi về thì mọi người phải phụ giúp sơ chế nhé."

Nói rồi cậu liếc qua một vòng, thấy chẳng ai phản đối việc xử lý nguyên liệu cả.

Thẩm Trì Uyên tiếp lời:

"Ở đây không thể nào mua được loại nguyên liệu đã rửa sạch hay cắt sẵn đâu."

Ngay lúc Mục Tùng Miễn định mở miệng, thì Kiều Quy Ninh đã nhanh hơn một bước:

"Không vấn đề gì."

Mục Tùng Miễn hơi nhướng mày.

Tư Yến cũng có chút ngạc nhiên.

Lộ Cùng Khải thì lại quan sát Kiều Quy Ninh kỹ hơn. Những Omega khác thường không chủ động làm việc bếp núc, vậy mà người này lại khác hẳn.

Thật ra Kiều Quy Ninh cũng muốn đi ra ngoài cùng Thẩm Trì Uyên, nhưng tiếc là áo khoác của cô không đủ dày để chống lại gió tuyết ngoài kia.

Cô cũng ra hiệu với Thẩm Trì Uyên vài lần, hy vọng cậu có thể chia sẻ áo khoác với mình.

Tiếc là Thẩm Trì Uyên chẳng thèm nhìn lại, mà có nhìn cũng không hiểu được ẩn ý của cô. Đành nói, ánh mắt kia đúng là lãng phí cho một tên ngốc.

Mục Tùng Miễn thấy vậy mới chậm rãi lên tiếng:

"Nếu vậy thì để tôi đi cùng Trì Uyên mua nguyên liệu."

Tư Yến gật đầu: "Ổn đó."

Hạ Ôn cũng mở miệng:

"Đúng rồi, áo khoác của Mục ca dày nhất trong bọn mình, đi với Tiểu Thẩm là hợp lý nhất."

Ôn Đường cũng gật đầu phụ họa, còn Tạ Giai thì không hề quan tâm, vẫn nhắm mắt dưỡng thần dựa lưng trên ghế, trông có vẻ tối qua ngủ không được ngon. Nếu là ngày thường, chắc anh ta cũng sẽ góp vài câu rồi.

Lộ Cùng Khải không rõ tình hình cụ thể, nhưng vẫn gật đầu theo, không gật thì lại có cảm giác lạc lõng.

Cuối cùng, Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn mặc đủ đồ ấm, kín mít từ đầu đến chân, rồi cùng nhau đẩy cửa bước vào cơn bão tuyết.

Hai người đi rất sát nhau, từ xa nhìn lại cứ như đang nắm tay rời đi.

Kiều Quy Ninh nhìn theo bóng lưng của họ, khẽ nghiến răng.

Tư Yến đứng bên cạnh vỗ vai cô, nói:

"Kiểu Quy Ninh, nhiều khi cũng nên nhìn mọi thứ thoáng hơn. Coi như đi du lịch, giao lưu kết bạn, tăng độ nhận diện, chẳng phải tốt sao?"

Tư Yến thật ra cũng nhìn ra vài thứ, nên mới lên tiếng an ủi Kiều Quy Ninh.

Cô cụp mắt, yên lặng thật lâu, lâu đến mức Tư Yến tưởng cô sẽ không nói gì nữa, thì Kiều Quy Ninh lại mở miệng:

"Cảm ơn Tư Yến ca. Chỉ là... em thấy không cam tâm thôi."

Tư Yến hít sâu một hơi, nhún vai cười nhẹ, rồi lại vỗ vai cô:

"Nhìn ra rồi thì giống anh đi, không phải tốt hơn sao?"

Kiều Quy Ninh lại rơi vào im lặng.

Tư Yến cũng không nói gì thêm, xoay người quay lại bên bếp than, những gì nên nói đã nói, còn lại thì đành để Kiều Quy Ninh tự suy nghĩ.

Cô cúi đầu thật thấp, rồi ngẩng lên nhìn ra cửa sổ lần nữa—tuyết đã phủ kín cả tầm nhìn, chẳng còn thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.

Sau đó cô hít sâu một hơi, buông rèm cửa, xoay người quay lại.

Tư Yến nói có lý... nhưng cô vẫn muốn thử thêm lần nữa.

Dù sao thì... cô thật sự rất không phục. Thẩm Trì Uyên lại không có bất kỳ phản ứng nào!

Nếusau này vẫn chẳng có phản ứng gì... thì thôi, cô cũng không cần phải cố chấp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.