Thẩm Trì Uyên đứng yên tại chỗ, không vội tiến lên mà chăm chú nhìn Kiều Quy Ninh, trong lòng tự hỏi mình nên làm thế nào để tiếp cận cô.
Hiện tại, Kiều Quy Ninh trông không giống đã lấy lại được thần trí. Dường như bất kể ai đến gần cũng sẽ bị cô phản kháng, không cho phép chạm vào mình.
Thẩm Trì Uyên thử thăm dò, mở miệng hỏi:
"Kiều Quy Ninh? Cô còn nhận ra tôi không?"
Kiều Quy Ninh mím môi, nhìn Thẩm Trì Uyên đang đứng ở cửa, chậm chạp không đáp.
Ngay khi Thẩm Trì Uyên nghĩ rằng Kiều Quy Ninh sẽ không trả lời, thì đối phương lại cất tiếng:
"Thẩm... Thẩm Trì Uyên? Cậu... Sao lại... ở đây?"
Thẩm Trì Uyên thấy cô còn nhận ra mình thì nhẹ nhõm hẳn, liền đáp:
"Tôi đến giúp cô. Tôi có mang theo thuốc ức chế, cô muốn tự tiêm hay để tôi giúp?"
Kiều Quy Ninh thở dốc, ngẩng đầu lên khó nhọc nói:
"Lại đây... giúp tôi với, tôi không còn chút sức lực nào..."
Thẩm Trì Uyên mở thuốc ức chế ra, bước về phía Kiều Quy Ninh.
Kiều Quy Ninh vẫn ngồi xổm trong góc, nhìn Thẩm Trì Uyên tiến đến gần mình. Đúng lúc cô định ngả người vào đối phương để dựa vào, Thẩm Trì Uyên linh hoạt tránh đi một chút khiến cô nhào vào khoảng không.
May mà cô vốn đang ngồi xổm trên đất nên không bị ngã hay va đập lần nữa.
Chỉ là... ánh mắt Kiều Quy Ninh nhìn Thẩm Trì Uyên hơi mang theo chút oán giận — Beta này vậy mà lại tránh né cô?
Thẩm Trì Uyên cúi đầu giả vờ như không thấy ánh mắt đó, ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Quy Ninh rồi vén tay áo cô lên:
"Ráng chịu một chút, xong ngay thôi."
Kiều Quy Ninh uể oải ừ một tiếng.
Sau khi tiêm xong thuốc ức chế, cảm giác nóng rát trong người Kiều Quy Ninh dần dần rút đi. Tin tức tố hỗn loạn và bất an cũng dịu xuống, trở nên ổn định hơn.
Thẩm Trì Uyên lui sang một bên nhưng vẫn luôn quan sát tình trạng của Kiều Quy Ninh.
Đợi thấy cô khá hơn, cậu xoay người định rời đi.
Đúng lúc đó, Kiều Quy Ninh – vốn vẫn ngồi trên đất – chống tay đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Thẩm Trì Uyên nói:
"Đợi đã."
Thẩm Trì Uyên dừng bước, quay đầu hỏi:
"Sao vậy?"
Kiều Quy Ninh đưa tay vuốt sơ lại mái tóc rồi hỏi:
"Sao cậu lại đến đây?"
Thẩm Trì Uyên còn đang suy nghĩ cách trả lời thì bên ngoài, giọng của Mục Tùng Miễn – người đang đứng chờ – vang lên:
"Trì Uyên, tình hình bên trong thế nào rồi?"
Thẩm Trì Uyên vội quay đầu trả lời:
"Bác sĩ Mục, có thể vào rồi, không còn gì đáng lo nữa. Đợi hương tin tức tố trong phòng tan hết là ổn."
"Được."
Tuy nhiên, Mục Tùng Miễn vẫn không vào, mà đứng ngoài cửa chờ Thẩm Trì Uyên ra ngoài.
Khi nghe thấy Thẩm Trì Uyên gọi "Bác sĩ Mục", Kiều Quy Ninh có chút nghi hoặc. Tuy chưa lập tức liên tưởng đến vị bác sĩ Mục trong chương trình show hẹn hò, nhưng trong lòng cũng âm thầm suy đoán.
Dù sao thì... ở nơi này mà lại gặp được Thẩm Trì Uyên, vậy người đứng bên ngoài kia, khả năng cao đến chín mươi phần trăm chính là vị bác sĩ Mục trong chương trình ấy.
Chỉ là điều khiến cô bất ngờ nhất, là hai người này... lại cùng xuất hiện.
Thẩm Trì Uyên thấy Kiều Quy Ninh không hỏi thêm gì nữa, tưởng rằng đối phương không có gì muốn nói, liền rời khỏi phòng.
Kiều Quy Ninh không ngăn lại, chỉ đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Thẩm Trì Uyên rời đi.
Ở bên ngoài, Mục Tùng Miễn thấy Thẩm Trì Uyên đi ra, lập tức tiến tới hỏi thăm tình hình bên trong.
Thẩm Trì Uyên nói:
"Ổn cả rồi, chúng ta có thể đi."
Mục Tùng Miễn gật đầu, không hỏi gì thêm. Hai người vai kề vai cùng rời khỏi quán.
Không còn tin tức tố hỗn loạn của một Omega đang trong kỳ đ.ộng d.ục, các Alpha cũng dần khôi phục lý trí.
Sau khi bình tĩnh lại, bọn họ lại trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, như thể tất cả chỉ là một màn chen ngang không đáng kể.
Bởi trong suy nghĩ của nhiều Alpha, một Omega đang trong kỳ đ.ộng d.ục mà còn ra ngoài ăn uống, chẳng phải là đang cố ý quyến rũ người khác sao?
Dù có bị đánh dấu... thì cũng là vấn đề của hắn thôi.
Hơn nữa, có thể trực tiếp lấy một Omega về làm bạn đời, chuyện này có gì không tốt?
---------------------------------------------------
Vừa bước ra khỏi cửa tiệm, Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn lập tức bị nhân viên cửa hàng gọi lại:
"Xin chờ một chút! Hai vị khách ơi, đợi chút!"
Hai người dừng chân, cùng quay đầu nhìn lại.
Nhân viên cửa hàng thở hồng hộc chạy tới trước mặt họ, cười tươi đưa cho mỗi người một phần quà nhỏ.
"Đây là món quà cảm ơn mà nhà hàng chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho hai vị vì đã ra tay giúp đỡ lúc nãy. Lần sau đến ăn, hai vị sẽ được giảm giá 30% nhé!"
Ban đầu Thẩm Trì Uyên không định nhận — chuyện lúc nãy vốn chỉ là một việc nhỏ, không tốn bao nhiêu sức lực.
Mục Tùng Miễn cũng nghĩ vậy. Xuất phát từ đạo đức và lý tưởng nghề nghiệp của một bác sĩ, gặp phải tình huống đó thì anh sẽ không ngần ngại giúp đỡ.
Thế nhưng cuối cùng cả hai cũng không từ chối được, đành nhận lấy món quà.
Nhân viên cửa hàng thấy họ nhận rồi, cười càng rạng rỡ hơn:
"Cảm ơn hai vị! Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, đồng tâm hiệp lực, đầu bạc răng long..."
Thẩm Trì Uyên thoáng ngơ ngác, nhìn nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt đọc ra một loạt lời chúc tình nhân điển hình.
Mục Tùng Miễn thì nhướng mày nhìn Thẩm Trì Uyên, thỉnh thoảng còn liếc về phía nhân viên kia.
Đến khi thấy đối phương sắp buột miệng nói câu "sớm sinh quý tử", Thẩm Trì Uyên vội ngắt lời:
"Khoan! Ngừng lại một chút!"
Nhân viên cửa hàng lập tức dừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Thẩm Trì Uyên, như thể đang nói: Tôi vẫn còn nhiều câu chưa nói xong mà, anh vội gì chứ?
Thẩm Trì Uyên nghẹn lời, thấy nhân viên cửa hàng lại định tiếp tục nói, vội vã cắt ngang:
"Chờ chút! Chúng tôi không phải người yêu!"
Nhân viên cửa hàng sững người, nhìn Thẩm Trì Uyên rồi lại nhìn sang Mục Tùng Miễn, cuối cùng ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi:
"Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tôi không biết, tôi cứ tưởng hai người là một đôi, bởi vì hai người trông rất xứng đôi..."
Nhân viên liên tục cúi đầu xin lỗi khiến Thẩm Trì Uyên có chút không được tự nhiên, vội lên tiếng trấn an:
"Không sao đâu, chúng tôi không có ý trách cậu. Đúng không, bác sĩ Mục?"
Mục Tùng Miễn hơi hạ tầm mắt, nhàn nhạt gật đầu:
"Ừ."
Tuy không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt anh lại hơi tối lại, có chút không vui. Lúc nãy rõ ràng còn cảm thấy vui vẻ khi nghe nhân viên cửa hàng nói những lời kia, vậy mà Thẩm Trì Uyên lại lập tức phủ nhận mối quan hệ của hai người, phủi sạch đến mức không còn một hạt bụi.
Nhân viên cửa hàng thấy Thẩm Trì Uyên không trách mình thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay sang đối diện với ánh mắt của Mục Tùng Miễn, cậu ta lại lập tức căng thẳng, có cảm giác tầm mắt của vị bác sĩ này có chút nguy hiểm.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Cảm thấy mình nên rút lui kịp lúc nếu không sẽ gặp họa, nhân viên cửa hàng vội vàng cáo lui, để lại hai người đứng đó.
Hai người rời khỏi nhà hàng, trên đường đi không ai mở miệng.
Thẩm Trì Uyên cho rằng Mục Tùng Miễn đang giận vì chuyện bị hiểu lầm với một Beta như cậu, cảm thấy Alpha nào bị gán ghép như thế cũng sẽ nổi đóa.
Mà Mục Tùng Miễn đúng là có chút không vui, nhưng nguyên nhân lại không giống như Thẩm Trì Uyên nghĩ. Anh không giận vì bị hiểu lầm, mà là vì Thẩm Trì Uyên phủ nhận quan hệ của họ quá nhanh, quá dứt khoát.
Sau một đoạn im lặng, Thẩm Trì Uyên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định chủ động giải thích. Cậu không muốn Mục Tùng Miễn hiểu lầm gì thêm nữa.
"Bác sĩ Mục ..." Thẩm Trì Uyên cất tiếng gọi.
Mục Tùng Miễn chậm lại bước chân, rũ mắt: "Ừ."
"Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi cũng không ngờ nhân viên cửa hàng sẽ nghĩ chúng ta là một đôi..."
Mục Tùng Miễn hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Trì Uyên:
"Trì Uyên thấy người khác hiểu lầm chúng ta là một đôi... thì khó chịu lắm sao?"
"Hở?" Thẩm Trì Uyên hơi sững người, sau đó do dự một lát mới thành thật trả lời:
"Ừm... Dù sao tôi là beta, mà bác sĩ Mục lại là Alpha. Nếu bị hiểu lầm là đang quen nhau... cũng không hay lắm."
Nghe vậy, ánh mắt Mục Tùng Miễn tối lại, rũ mi:
"Chẳng lẽ không thể ở bên một Beta sao? Tôi lại thấy có một người yêu là Beta cũng rất tốt."
"...Hả?" Thẩm Trì Uyên ngơ ngác.
Cậu cứ tưởng mình nghe nhầm. Có Alpha nào lại thấy quen beta là chuyện tốt sao? Chắc chỉ là do Mục Tùng Miễn có quan điểm đặc biệt chăng? Nhưng cho dù có đặc biệt thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Thẩm Trì Uyên không nghĩ rằng chỉ vì Mục Tùng Miễn nói thích Beta, mà cậu lại có chút hy vọng gì đó. Dù gì, cậu cũng hiểu rõ bản thân mình. Không ai thích một Beta như cậu cả.
Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất thật lòng yêu thương cậu là ba nuôi — người đã đưa cậu về nuôi và chăm sóc cậu như con ruột. Những người khác, ban đầu có thể bị thu hút bởi ngoại hình của cậu, nhưng khi biết cậu là Beta, lại đều nhanh chóng rút lui như chưa từng quen biết.
Lâu dần, Thẩm Trì Uyên cũng quen rồi. Cậu không trông chờ được nhiều người yêu thích mình, chỉ cần người cậu quan tâm và gia đình đối xử tốt với cậu là đủ.
Mục Tùng Miễn nhìn Thẩm Trì Uyên khẽ cười:
"Không sao, đi tiếp thôi."
Thấy Mục Tùng Miễn không nói thêm gì nữa, Thẩm Trì Uyên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là trên đường về, không khí giữa hai người trở nên là lạ. Cả hai đều không nói gì, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của mình.
Cuối cùng, đến ngã ba đường, một người muốn đi lấy xe, một người muốn sang trạm xe buýt, cả hai đứng lại.
Bất ngờ, cả hai cùng lúc lên tiếng:
"Trì Uyên..."
"Bác sĩ Mục ..."
Thẩm Trì Uyên thấy Mục Tùng Miễn cũng mở miệng thì lập tức ngậm lại.
Mục Tùng Miễn cũng không nói tiếp. Hai người nhìn nhau, rồi lại đồng thời nói:
"Tôi..."
"Anh..."
"Anh nói trước đi."
"Cậu nói trước đi."
Cả hai đồng thanh, lại nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thẩm Trì Uyên lên tiếng trước:
"Bác sĩ Mục, tôi đi trước đây, nếu không chờ không kịp chuyến xe cuối mất."
Mục Tùng Miễn gật đầu:
"Ừ, xe của tôi cũng đỗ gần đây."
Thẩm Trì Uyên mím môi, có chút do dự.
Một lúc sau, Mục Tùng Miễn như nghĩ đến gì đó, mở lời:
"Lần sau... tôi còn có thể ăn món cậu nấu không?"
Thẩm Trì Uyên ngẩn người, không nghĩ đến đối phương lại hỏi như vậy. Sau khi phản ứng lại, khóe miệng khẽ nhếch:
"Đương nhiên rồi. Bác sĩ Mục lúc nào rảnh thì nói tôi biết, tôi có thể chuẩn bị bất cứ lúc nào."
Mục Tùng Miễn thấy Thẩm Trì Uyên cười, trong mắt cũng hiện ý cười:
"Được."
Thẩm Trì Uyên gật đầu.
Mục Tùng Miễn chậm rãi nói thêm:
"Nhưng thời gian gần đây chắc là không rảnh lắm. Bệnh viện còn nhiều việc, xử lý xong còn có chuyện khác phải làm. Có lẽ hơn nửa tháng nữa mới có cơ hội ăn cơm do Trì Uyên chuẩn bị."
"Vậy à? Bác sĩ Mục thật bận rộn."
Mục Tùng Miễn cong môi:
"Cũng tạm. Sau này bận không phải vì việc ở bệnh viện, mà là chuyện của cá nhân."
Thẩm Trì Uyên tò mò:
"Là chuyện gì vậy?"
Mục Tùng Miễn híp mắt, nhìn cậu, giọng thấp xuống:
"Đến lúc đó sẽ biết. Là một bất ngờ đó."
Thẩm Trì Uyên hơi nghi hoặc. Bất ngờ? Có liên quan gì đến cậu sao? Sao lại nhìn cậu rồi nói?
Lònghiếu kỳ của Thẩm Trì Uyên bị câu nói ấy khơi dậy hoàn toàn.