Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò AO

Chương 29: Phong thư




Khi Thẩm Trì Uyên trở lại phòng bệnh, Thẩm Ngôn vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt nằm yên trên giường.

Nếu không phải phần chăn trên người khẽ phập phồng, chứng tỏ người vẫn còn thở, có lẽ Thẩm Trì Uyên đã bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Cậu đặt phần ăn mang về lên bàn nhỏ trong phòng bệnh. Đồ ăn được bệnh viện đóng gói cẩn thận trong hộp giữ nhiệt, rất chu đáo, không cần lo bị nguội.

Sau đó, cậu ngồi xuống ghế, lặng lẽ chờ thuốc tê của Thẩm Ngôn tan hết.

Bên kia, Mục Tùng Miễn sau khi ăn cơm xong thì quay lại văn phòng, khoác lên áo blouse trắng, rồi đi đến phòng bệnh của Thẩm Ngôn.

Trong phòng bệnh số 80831, ngón tay Thẩm Ngôn khẽ động.

Thẩm Trì Uyên lập tức nhận ra cử động nhỏ đó, vội vàng đứng dậy, bước đến bên giường.

Thẩm Ngôn chậm rãi mở mắt, ánh nhìn vô hồn hướng lên trần nhà trắng tinh.

"Ba, cảm giác thế nào rồi?" – Thẩm Trì Uyên lo lắng hỏi.

Thẩm Ngôn dường như không nghe thấy, vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cậu cũng không vội, chỉ lặng lẽ quan sát, chờ đối phương dần hồi phục tinh thần.

Một lúc sau, ánh mắt Thẩm Ngôn mới dần có tiêu cự, đầu khẽ nghiêng sang nhìn Thẩm Trì Uyên đang đứng cạnh.

"...Uyên Uyên..."

Do tác dụng thuốc tê vẫn chưa tan hết, nét mặt Thẩm Ngôn cứng đờ, cố gắng nở một nụ cười nhưng không thành, biểu cảm kỳ quặc đến buồn cười.

Thẩm Trì Uyên vội đỡ ông ngồi dậy: "Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Thẩm Ngôn thử cử động, nhưng phát hiện bản thân không thể cười nổi, đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Lắc đầu, giọng nói mơ hồ: "Không sao, chỉ là... hơi yếu."

"Chờ thuốc tê hết hẳn là ổn rồi." – Thẩm Trì Uyên nhẹ nhõm thở ra.

Thẩm Ngôn gật đầu.

Thẩm Trì Uyên kéo bàn nhỏ đến gần, mở phần cháo ra: "Mua cho ba ít cháo, ăn một chút lấy lại sức."

"Ừ." – Thẩm Ngôn chống tay định ngồi dậy nhưng lại quên mất mình không còn sức.

Thẩm Trì Uyên vội vàng đỡ ông dựa vào đầu giường, sau đó điều chỉnh giường nâng lên.

Thẩm Ngôn nhìn đôi tay vô lực của mình đầy ảo não.

Thẩm Trì Uyên đặt muỗng vào bát, mỉm cười: "Sẽ không như vậy mãi đâu, ăn chút đi."

Thẩm Ngôn cũng biết thế, nhưng cảm giác này vẫn thật sự không dễ chịu.

Cũng may ông không suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng cầm muỗng, chậm rãi ăn từng miếng.

Thấy ông chịu ăn, Thẩm Trì Uyên không nhìn chăm chăm nữa, mà lấy điện thoại ra mở WeChat.

Danh sách bạn của cậu cực kỳ ít, một bàn tay đếm là đủ.

Có trợ lý học vụ ở trường, ba cậu là Thẩm Ngôn, bạn cùng phòng, với một người hàng xóm con nhà dì.

Hiện tại thì thêm cả Mục Tùng Miễn, mà còn là người trò chuyện thường xuyên nhất gần đây.

Cậu mở khung chat với bác sĩ Mục, cuộc trò chuyện dừng lại ở lần chúc ngủ ngon trước đó.

Khi đang suy nghĩ xem nên nhắn gì tiếp, cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bật mở.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Trì Uyên theo phản xạ quay đầu nhìn—là Mục Tùng Miễn đứng phía sau cửa, trên tay cầm một xấp giấy, có vẻ như đến kiểm tra phòng.

Thẩm Trì Uyên lập tức đứng dậy: "Bác sĩ Mục, sao anh lại đến? Ba tôi có vấn đề gì sao?"

Lúc ăn cơm, Mục Tùng Miễn đã thay thường phục, nên cậu nghĩ anh ấy về rồi. Không ngờ lại quay lại.

Mục Tùng Miễn đẩy gọng kính, ho nhẹ một tiếng như có chút không được tự nhiên: "Hôm nay tôi trực ban, nên quay lại xem tình hình một chút."

"À... Vậy sao." – Thẩm Trì Uyên gật đầu.

Mục Tùng Miễn tiến vào, nhìn Thẩm Ngôn hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Lúc này thuốc tê gần như đã tan hết, Thẩm Ngôn buông muỗng, ngẩng đầu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không thấy khó chịu, chỉ là... thuốc tê ở đây hiệu quả tốt quá, tôi vẫn còn chưa thấy hết tác dụng."

Mục Tùng Miễn sững người, rồi bất giác bật cười: "Thuốc tê bệnh viện tất nhiên phải hiệu quả rồi, chứ nửa đường tỉnh lại thì phiền lắm."

Thẩm Trì Uyên không ngờ bác sĩ Mục sẽ đáp lại kiểu hài hước như vậy, không nhịn được phì cười.

Thẩm Ngôn cũng không nhịn được cười theo. Ban đầu chỉ muốn làm không khí thoải mái hơn chút thôi, không ngờ đối phương lại thật sự phối hợp.

Mục Tùng Miễn cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Trì Uyên.

Cười xong, anh mới nghiêm túc dặn dò: "Tuy thuốc tê hiệu quả tốt, nhưng dạo này vẫn phải ăn uống thanh đạm, tránh vận động mạnh. Vết mổ cũng không được dính nước."

Thẩm Trì Uyên và Thẩm Ngôn cùng nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Mục Tùng Miễn vốn định ở lại thêm một lúc, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, nên sau khi dặn dò xong liền rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi ông rời đi, Thẩm Ngôn quay sang nhìn Thẩm Trì Uyên: "Uyên Uyên, bác sĩ Mục... đối với ai cũng như vậy à?"

Ban đầu ông không định hỏi, chỉ là cảm giác Mục Tùng Miễn có gì đó không giống bình thường, giống hệt cảm giác của người đàn ông kia trước đây...

Thẩm Trì Uyên nghĩ một lát rồi đáp: "Hình như... cũng không khác biệt lắm?"

Cậu nhớ lại những lúc trên show, hình như bác sĩ Mục không hay trò chuyện với người khác, hầu hết đều là ở cạnh cậu.

Mà so với những lần tiếp xúc khác, đúng là có chút... không giống nhau thật. Nhưng cụ thể không giống chỗ nào, cậu lại không thể nói rõ được.

Cậu cũng không dám nghĩ nhiều, sợ bản thân tự mình đa tình nên chỉ có thể miễn cưỡng xếp nó vào phạm vi "bình thường".

Nghe xong câu trả lời mơ hồ của Thẩm Trì Uyên, Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày.

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngưng trọng.

Thẩm Ngôn nhìn Thẩm Trì Uyên, nhẹ nhàng thở dài:

"Uyên Uyên, con là Beta còn cậu ấy là Alpha. Giống như hai cực dương hoặc hai cực âm của nam châm—vốn dĩ là bài xích nhau. Nếu chỉ làm bạn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn tiến xa hơn... sẽ rất khó khăn. Cần đối mặt với rất nhiều điều."

Thẩm Trì Uyên chớp mắt. Chuyện này cậu đương nhiên biết rõ, chỉ là... sao ba lại nhắc đến nó?

"Con biết mà. Con và bác sĩ Mục... chỉ là bạn thôi." Thẩm Trì Uyên nói.

Thẩm Ngôn nhớ lại ánh mắt của Mục Tùng Miễn khi nãy, lại nghĩ đến nụ cười dịu dàng của Thẩm Trì Uyên, thở dài lần nữa:

"Ba chỉ là nhắc nhở một chút thôi."

"Vâng. Con nhớ rồi." Thẩm Trì Uyên gật đầu.

Thẩm Ngôn lại nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy—tựa như đã chuẩn bị tinh thần cho điều gì đó:

"Uyên Uyên, nếu con thực sự đã quyết tâm ở bên một Alpha, ba sẽ luôn ủng hộ con. Ba mãi mãi đứng về phía con."

Lần này, Thẩm Trì Uyên không vội vàng phủ nhận nữa. Cậu chỉ trịnh trọng gật đầu:

"Con biết rồi."

Hôm đó, Thẩm Trì Uyên không về nhà mà quyết định ở lại bệnh viện qua đêm. Dù sao Thẩm Ngôn cũng vừa mới phẫu thuật, nếu nửa đêm có gì bất thường, cậu còn có thể lập tức gọi bác sĩ.

May mắn là suốt cả đêm không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ bình yên.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Chỉ là Mục Tùng Miễn lại có chút rối loạn. Rõ ràng hôm nay không phải ca trực của anh, nhưng nghĩ đến việc có lẽ Thẩm Trì Uyên sẽ không về, anh liền chủ động xin đổi ca.

Trong văn phòng yên tĩnh, Mục Tùng Miễn dựa người vào ghế, nhắm mắt lại. Trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng mơ hồ.

Thẩm Trì Uyên ngủ trong phòng bệnh, còn anh thì nghỉ trong văn phòng. Hai người ở hai nơi khác nhau, nhưng điểm chung là... cả hai đều không ngủ ngon.

Thẩm Trì Uyên vì lo cho Thẩm Ngôn.

Còn Mục Tùng Miễn, chỉ đơn thuần là... không ngủ được.

Sáng hôm sau, sau khi xác nhận vết thương của Thẩm Ngôn không có gì bất thường, tình trạng hồi phục cũng tốt, Thẩm Trì Uyên mới rời bệnh viện về nhà nghỉ ngơi.

Mục Tùng Miễn sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, định đến tìm Thẩm Trì Uyên, nhưng lại được Thẩm Ngôn thông báo rằng cậu đã rời đi.

Anh khựng lại một chút, rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười cảm ơn Thẩm Ngôn rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Mục Tùng Miễn, Thẩm Ngôn âm thầm nghĩ—có lẽ kết quả của bọn họ sẽ không giống mình năm đó.

Hiện tại đã không còn là thời của ông nữa. Những người trẻ tuổi, rồi sẽ có con đường riêng, cách sống riêng.

Điều ông có thể làm, chính là ủng hộ quyết định của Thẩm Trì Uyên, trở thành chỗ dựa vững chắc phía sau cho cậu ấy.

-----------------------------------------

Thẩm Trì Uyên trở về nhà không hề hay biết Mục Tùng Miễn từng đến tìm mình. Vì tối qua ngủ không ngon, sau khi ăn qua loa và rửa mặt, cậu liền ngả người xuống giường ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào giường. Trong không khí, những hạt bụi nhỏ bay lượn, rõ ràng dưới ánh sáng vàng nhạt.

Thẩm Trì Uyên nằm trên giường nhìn theo những hạt bụi lơ lửng một lúc, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, ngáp một cái rồi đi về phía bếp tính nấu gì đó ăn lót dạ.

Vừa mới đun sôi nước chuẩn bị trụng mì, thì điện thoại trên bàn vang lên.

Cậu lau khô tay, nghiêng đầu nhìn sang—là một dãy số rất quen thuộc.

"Alo?" Thẩm Trì Uyên nhấc máy.

"Xin chào Thẩm tiên sinh." Đầu dây bên kia là giọng nữ lễ phép.

"Chào cô." Cậu một tay cầm điện thoại, tay kia điều chỉnh lửa.

"Chúng tôi gọi từ chương trình《 Yêu, chính là bắt đầu từ giây phút này 》. Tập tiếp theo sẽ quay sau tám ngày nữa, địa điểm là cao nguyên tuyết sơn. Mong ngài chuẩn bị trước."

Thẩm Trì Uyên ghi nhớ cẩn thận lời nhắc: "Được, tôi nhớ rồi."

"Còn nữa, trước khi ghi hình, mọi thông tin đều phải được giữ bí mật, mong ngài phối hợp."

"Vâng, tôi hiểu."

Cô gái đầu dây bên kia nghe cậu hợp tác như vậy, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn:

"Còn một việc nữa, tập đầu tiên đã lên sóng rồi, mong Thẩm tiên sinh giúp chúng tôi chia sẻ tuyên truyền một chút."

Thẩm Trì Uyên hơi ngẩn ra. Bản thân là người thường, không có danh tiếng, chia sẻ liệu có tác dụng không?

Tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng cuối cùng cậu vẫn đồng ý.

Cúp máy xong, cậu tiếp tục nấu mì.

Cùng lúc đó, bên phía Mục Tùng Miễn.

Vừa về đến nhà, anh chuẩn bị mở cửa thì phát hiện hộp thư có thêm một phong thư lạ. Phong thư màu hồng phấn, thoạt nhìn giống như... thư tình.

Mục Tùng Miễn nhíu mày nhìn bức thư. Anh không nhớ gần đây có ai viết thư cho mình, lại còn dùng phong thư đáng yêu thế này—càng không giống người quen của anh.

Đang ngẫm nghĩ thì bỗng dưng một suy đoán vụt qua đầu—có lẽ anh biết là ai gửi rồi.

Khóe môi Mục Tùng Miễn khẽ cong lên, anh lấy phong thư ra, cẩn thận cất vào túi áo.

Vàonhà rồi... anh sẽ đọc sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.