Bác sĩ Chu vừa bước vào đã thấy Mục Tùng Miễn cười tươi như hoa nở, suýt nữa tưởng mình vào nhầm phòng làm việc.
Anh ta còn quay đầu nhìn ra ngoài xác nhận lại lần nữa, chắc chắn không nhầm mới dựa vào khung cửa, líu lưỡi cảm thán:
"Chậc chậc, không ngờ có ngày tôi lại được thấy bác sĩ Mục cười rạng rỡ như vậy. Đúng là 'cây khô trổ hoa', lần đầu tiên luôn đó."
Mục Tùng Miễn thu lại nụ cười, nhìn về phía cửa, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Anh lại tới làm gì?"
"Tôi đến xem bác sĩ Mục đã suy nghĩ xong chưa, định xử lý chuyện của bệnh nhân đó như thế nào."
Mục Tùng Miễn giao hai tay đặt lên bàn, nghiêng đầu hỏi: "Sao, anh có ý kiến gì?"
Bác sĩ Chu nhún vai: "Không có."
Mục Tùng Miễn thu ánh mắt lại, không muốn tiếp lời, cầm bút bắt đầu điền bảng xin hỗ trợ chi phí phẫu thuật, đồng thời xác nhận lại tình trạng bệnh nhân và hoàn cảnh gia đình.
Bác sĩ Chu liếc thấy bảng biểu trên bàn, không còn đứng tựa cửa nữa mà bước hẳn vào trong.
Khi thấy tờ đơn, anh hơi bất ngờ: "Tôi còn tưởng anh sẽ không dùng loại bảng xin này cơ đấy."
Mục Tùng Miễn chỉ liếc anh ta một cái, không đáp, tay vẫn tiếp tục viết.
Bác sĩ Chu ghé sát vào, tiếp tục nói: "Chậc chậc, viết cẩn thận ghê. Chẳng lẽ quen biết người ta?"
Mục Tùng Miễn vẫn không phản ứng.
"Không thể nào, mới gặp mà đã để ý người ta rồi à? "Cây khô trổ hoa" cũng đâu cần nở nhanh vậy chứ. Chưa nói đến tuổi tác, lỡ sau này bác ấy cắt tuyến thể rồi, khổ là anh chịu đó."
Thái dương Mục Tùng Miễn khẽ giật, cuối cùng cũng buông bút, trừng mắt nhìn Chu Hành Vũ:
"Cút, đừng làm phiền tôi."
Chu Hành Vũ thấy anh thật sự nổi giận, vội vàng giơ hai tay đầu hàng: "Rồi rồi, tôi đi là được chứ gì."
Anh ta vừa quay người đi ra đến cửa, sau lưng liền vang lên giọng của Mục Tùng Miễn:
"Mau sắp xếp phòng phẫu thuật, vài ngày tới sẽ tiến hành luôn."
Nghe đến việc chính, Chu Hành Vũ lập tức bỏ vẻ đùa cợt, gật đầu: "Được, tôi sẽ lo ngay."
Sau khi Chu Hành Vũ rời đi, Mục Tùng Miễn nhìn tờ đơn xin trên bàn, khẽ thở dài.
Tờ đơn xin trợ cấp này không phải bác sĩ nào cũng có thể viết. Chỉ những bác sĩ có kinh nghiệm, có uy tín cao mới được cấp quyền sử dụng nó — coi như dùng danh dự bản thân để bảo đảm.
Nếu bệnh nhân sau đó không thanh toán, bác sĩ sẽ mất quyền này, đến khi nào viện phí được hoàn tất mới có thể phục hồi.
Trước giờ Mục Tùng Miễn chưa từng sử dụng. Tờ đơn trên tay anh là từ nhiều năm trước được phát, giờ mới là lần đầu tiên lấy ra dùng.
------------------------------------------
Tại phòng bệnh số 80831, khu nội trú.
Khi Thẩm Trì Uyên quay lại, Thẩm Ngôn đang nằm liền vội vàng hỏi:
"Uyên Uyên, bác sĩ tìm con có chuyện gì thế?"
Thẩm Trì Uyên mỉm cười: "Yên tâm, không có gì đâu. Chỉ là nói về chuyện phẫu thuật và chi phí một chút."
"Chi phí phẫu thuật?" Thẩm Ngôn nhìn cậu, im lặng một hồi rồi nói: "Nếu thật sự không lo nổi thì thôi vậy. Trước giờ vẫn sống được, không làm cũng không sao."
Thẩm Ngôn không muốn để Trì Uyên vì mình mà gánh khoản tiền quá lớn. Đời thằng bé còn dài, không thể để nó vì mình mà khổ.
Thẩm Trì Uyên hiểu điều đó, nhưng vẫn muốn nói rõ, nếu không Thẩm Ngôn chắc chắn sẽ áy náy mãi.
"Ba yên tâm đi. Con vừa đến văn phòng bác sĩ Mục để giải quyết chuyện này. Bác sĩ cho con một bảng xin hỗ trợ, có thể phẫu thuật trước, tiền thì từ từ trả cũng được."
Thẩm Ngôn biết Trì Uyên không phải người nói dối, nên nghe xong liền nhẹ nhõm hơn. Nếu hiện tại chưa cần trả gấp, đợi sức khỏe phục hồi, ông có thể đi làm lại, giúp Trì Uyên giảm bớt gánh nặng.
Nhưng ông lại thấy tò mò: Trì Uyên làm sao lại quen bác sĩ Mục?
"Uyên Uyên, nói thật đi, sao con quen bác sĩ Mục? Ba nhớ trước đây bác sĩ của ba đâu phải cậu ấy."
Động tác rót nước của Thẩm Trì Uyên khựng lại. Thẩm Ngôn cũng không giục, chỉ chờ cậu tự nói.
Cậu đặt ly xuống, ngồi mép giường, chậm rãi nói:
"Trước đó ba hỏi sao con lại xoay được tiền phẫu thuật đúng không?"
Thẩm Ngôn gật đầu: "Ừ, có liên quan gì sao?"
"Có." Thẩm Trì Uyên thẳng thắn: "Trước đó con nhận được lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ. Một kỳ thôi mà thù lao hai mươi vạn. Con đã đồng ý."
Thẩm Ngôn cau mày: "Giới giải trí? Con không ký khế ước bán thân đấy chứ?"
Không hổ là Thẩm Ngôn, tưởng tượng luôn đi xa hơn người khác.
Thẩm Trì Uyên bật cười: "Không có đâu, chỉ là ký hợp đồng tham gia show thôi. Sau khi chương trình kết thúc thì con rút, không định vào giới giải trí."
"À, vậy thì được."
"Thời gian trước con không đến thăm ba là vì đang quay chương trình đó. Trong chương trình con gặp bác sĩ Mục, bọn con còn là bạn cùng phòng."
"Bạn cùng phòng?" Thẩm Ngôn trừng mắt: "Bác sĩ Mục là Alpha đúng không?"
Thẩm Trì Uyên gật đầu: "Vâng. Nhưng anh ấy luôn dùng thuốc ức chế, không có ảnh hưởng gì đâu. Mà thật ra anh ấy là người rất tốt."
Thẩm Ngôn nghe Thẩm Trì Uyên nói Mục Tùng Miễn mỗi ngày đều xịt thuốc ức chế phân ly, cả người cũng thả lỏng không ít.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Thẩm Trì Uyên nghĩ một chút rồi đáp, "Làm nhiệm vụ theo tổ thôi, cũng không có gì đặc biệt."
Thẩm Ngôn gật đầu: "Xem ra chương trình này cũng không giống như mấy cái trên mạng người ta hay nói, ầm ĩ lộn xộn các kiểu."
Thẩm Trì Uyên nhớ lại mấy hành vi của tổ tiết mục, ngẫm lại thấy đúng là ngoại trừ vài nhiệm vụ tổ hợp kỳ quái thì cũng không có hành vi gì quá đáng.
"Ừm, trong chương trình cũng thoải mái tự do lắm, biệt thự thuê cũng lớn, khách mời ai cũng tốt tính, mà còn rất đẹp nữa..." Thẩm Trì Uyên cười nhẹ, kể cho Thẩm Ngôn nghe vài chuyện thú vị trong quá trình ghi hình.
Chỉ là, cậu không kể hết tất cả, mà chỉ chọn những phần nhẹ nhàng, vui vẻ để nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi hai người nói xong thì trời đã tối từ lúc nào.
Thẩm Trì Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy trời đen kịt, quay đầu nhìn Thẩm Ngôn nằm trên giường: "Con về trước đây, mai lại tới thăm ba."
Thẩm Ngôn gật đầu: "Được, đi đường cẩn thận nhé."
"Vâng." Thẩm Trì Uyên gật đầu, cầm áo khoác treo trên giá rồi rời khỏi phòng.
Buổi tối ở bệnh viện người vẫn rất đông, sảnh lớn vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng đóng phí, lấy số khám.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Nhìn cảnh bệnh viện đông nghẹt như vậy, Thẩm Trì Uyên không khỏi nghĩ, nếu một ngày nào đó bệnh viện không có ai, có khi mới thật sự là điều đáng sợ.
Buổi tối ở thành phố H bắt đầu lạnh, vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện, một cơn gió liền thổi tới khiến Thẩm Trì Uyên vội kéo áo sát người hơn. Cũng may trước khi ra ngoài đã mang theo áo khoác, nếu không chắc đứng chờ xe buýt một lúc là cảm lạnh luôn.
Người chờ xe cũng không ít, ai nấy đều có vẻ vội vã, điện thoại thì reo không ngừng.
Thẩm Trì Uyên thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn mặt đất. Thật ra, cậu cũng giống như họ, chỉ khác là cậu không có người thân hay bạn bè để vay tiền, cũng chẳng có ai để gọi điện.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe buýt đến, Thẩm Trì Uyên vừa định bước lên thì chỗ cửa xe đã chen chúc một đống người. Cậu không chen nổi, đến lúc cửa đóng lại thì vẫn còn đứng ở cuối hàng.
Nhìn chiếc xe dần rời đi, Thẩm Trì Uyên thở dài một tiếng, lại lùi về tiếp tục chờ chuyến sau.
Không biết là do tối nay vận khí kém, hay là do lâu lắm rồi không bắt xe công cộng, mà mỗi lần có xe đến cậu đều không chen lên nổi. Mắt thấy chuyến cuối cùng sắp tới, trong lòng cậu cũng dần bối rối.
Ngay lúc đang định nghiêm túc chuẩn bị, làm tấm gương mẫu mực xông lên tranh chỗ, thì một chiếc xe trắng chậm rãi dừng lại trước mặt cậu.
Thẩm Trì Uyên nghi hoặc liếc nhìn, nhưng không để tâm, vẫn tiếp tục hướng về phía cửa xe buýt.
Mới vừa hạ kính xe, Mục Tùng Miễn đã thấy Thẩm Trì Uyên chui vào đám đông, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Không thể chờ mình hạ kính xong rồi mới đi tiếp được à?
Tiếc là Thẩm Trì Uyên phía trước đâu biết gì, chỉ nghĩ nếu không chen lên được thì chẳng có cách nào về nhà, taxi lại quá đắt.
Không biết hôm nay xui thế nào, dù đã tranh được vị trí tốt mà cuối cùng vẫn không lên được xe.
Thẩm Trì Uyên đứng tại chỗ, nhìn xe buýt rời đi, thở dài một tiếng. Có vẻ tối nay cậu phải dắt xe đạp về, mà còn phải đi bộ một đoạn khá xa mới đến được chỗ để xe.
Phía sau, Mục Tùng Miễn tưởng Thẩm Trì Uyên không chen lên được sẽ quay lại, ai ngờ lại thấy cậu lặng lẽ đi về phía trước.
Cậu định đi bộ về thật à?
Mục Tùng Miễn nhướng mày, khởi động xe rồi từ từ lái theo phía sau.
Thẩm Trì Uyên phát hiện có xe đi theo mình, theo bản năng né sang bên để nhường đường, nghĩ là ai đó đến đón người.
Mục Tùng Miễn khẽ thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng tăng tốc nhẹ rồi dừng xe ngay bên cạnh cậu.
"Trì Uyên."
Nghe tiếng gọi, Thẩm Trì Uyên theo phản xạ nghiêng đầu, liền thấy Mục Tùng Miễn đang ngồi trong xe.
"Bác sĩ Mục?" Cậu có phần kinh ngạc, không nghĩ sẽ gặp Mục Tùng Miễn ở đây: "Bác sĩ Mục, anh còn chưa về à?"
Mục Tùng Miễn đặt tay lên vô-lăng, gật đầu: "Vừa tan ca. Lên xe đi, rồi nói chuyện tiếp."
Thẩm Trì Uyên hơi do dự.
Mục Tùng Miễn tiếp lời: "Lên nhanh đi, giờ này hết xe buýt rồi."
Cuối cùng, Thẩm Trì Uyên vẫn lên xe. Ban đầu định ngồi ghế sau, nhưng trước yêu cầu của Mục Tùng Miễn, cậu vẫn ngồi vào ghế phụ.
Mục Tùng Miễn vẫn đeo kính gọng đen, nhìn thẳng về phía trước rồi lái xe.
Thẩm Trì Uyên nhìn anh một cái, sau đó quay đầu ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Lái được một lúc, Mục Tùng Miễn hỏi: "Nhà cậu ở khu nào?"
Thẩm Trì Uyên quay sang nhìn anh mấy lần rồi cười, từ chối: "Phiền lắm, anh chỉ cần thả tôi ở chỗ còn xe buýt là được rồi."
Mục Tùng Miễn cười: "Một cái chân đạp ga thôi mà, giờ cũng khuya rồi, đưa cậu về tận nhà tôi mới yên tâm."
Cuối cùng, Thẩm Trì Uyên vẫn không từ chối được, đành báo địa chỉ nhà.
Mục Tùng Miễn lái xe rất vững, Thẩm Trì Uyên ngồi dựa vào ghế, suýt nữa ngủ quên.
Nhà Thẩm Trì Uyên tuy hơi xa, nhưng giao thông cũng tạm ổn, không lâu sau đã đến dưới lầu.
Vừa thấy nơi quen thuộc, cậu lập tức tỉnh táo lại.
Mục Tùng Miễn cũng vừa dừng xe, nhìn cậu bật dậy thì mỉm cười: "Tới rồi."
Thẩm Trì Uyên nhìn ra ngoài qua cửa sổ: "Cảm ơn bác sĩ Mục."
Mục Tùng Miễn cười: "Ngày mai cậu còn đến bệnh viện không?"
Động tác mở cửa của Thẩm Trì Uyên hơi khựng lại, không hiểu sao Mục Tùng Miễn lại hỏi vậy. Nhưng cậu vẫn gật đầu đáp: "Có ạ."
Mục Tùng Miễn gật đầu: "Ừ, vậy mai gặp."
Thẩm Trì Uyên cũng khẽ gật đầu: "Mai gặp."
Nói xong, cậu xuống xe, bước đi dưới ánh trăng vào khu nhà.
MụcTùng Miễn đợi đến khi không còn thấy bóng dáng cậu mới rời khỏi khu.