Khi Thẩm Trì Uyên về đến nhà thì trời đã ngả chiều.
Nhiệt độ thành phố H thấp hơn thành phố A khá nhiều, chiếc áo khoác mà cậu mang theo cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Vừa kéo hành lý mệt mỏi mở cửa, thay giày xong, Thẩm Trì Uyên liền ngã xuống ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên đường từ sân bay về, cậu đã gọi điện cho bệnh viện. Bác sĩ bên kia nói tình hình của ba cậu vẫn ổn, đã có thể tiến hành phẫu thuật.
Phẫu thuật thì có thể rồi... nhưng tiền vẫn chưa gom đủ. Thẩm Trì Uyên không khỏi lo lắng, không biết khi nào tổ chương trình mới chuyển khoản thù lao ghi hình.
Cậu đưa tay che mắt, thở dài thật sâu.
Chuyện đến nước này, lo nghĩ cũng vô ích. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai đến bệnh viện một chuyến, thanh toán trước những chi phí còn lại.
Còn phí phẫu thuật... đành xem bệnh viện có thể cho trì hoãn vài ngày không.
Hy vọng tổ chương trình sớm chuyển tiền. Thẩm Trì Uyên cũng không mong có được hai mươi vạn, dù sao kỳ ghi hình này kết thúc sớm, bản thân trong chương trình cũng không có nhiều "đất diễn".
Nằm thêm một lúc, Thẩm Trì Uyên mới đứng dậy đi vào bếp định nấu gì đó ăn.
Vừa mở tủ lạnh ra, thấy bên trong trống trơn, cậu chỉ biết ôm trán bất lực cười.
Đúng là hồ đồ thật, hôm nay mới về nhà, làm sao tủ lạnh lại có sẵn nguyên liệu nấu ăn?
Cậu cũng không muốn ra ngoài mua, mà gọi đồ ăn thì lại quá đắt.
Cuối cùng lục trong tủ ra được một gói mì và một cây xúc xích, cậu quyết định ăn tạm vậy, miễn là no bụng là được.
Sau khi đơn giản lót dạ, Thẩm Trì Uyên kéo vali về phòng.
Nhà cậu không lớn, kiểu chung cư hai phòng ngủ. Phòng chính rộng rãi, phòng phụ thì nhỏ hơn. Bếp được tách ra thành một góc nhỏ của phòng khách, còn nhà tắm thì nằm bên cạnh phòng ngủ chính. Góc phòng khách còn có một chiếc rương gỗ vuông, đựng đồ đạc của ba cậu.
Tuy diện tích nhỏ nhưng trong nhà cái gì cần có đều có, từng góc nhỏ đều ngập tràn hơi thở sinh hoạt.
Trên bàn trà có một chậu sen đá, các góc còn lại đặt nhiều loại cây xanh nhỏ. Chỉ tiếc dạo này không ai chăm sóc, nên đều hơi héo úa.
Phòng ngủ của Thẩm Trì Uyên được bày trí đơn giản. Ngoài giường, tủ và bàn học thì không còn đồ đạc gì khác. Tuy đơn sơ nhưng được cậu dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.
Cậu cất quần áo vào tủ, lấy đồ ngủ ra rồi đi tắm.
Dòng nước ấm xối lên người khiến cậu thả lỏng, nhắm mắt cảm nhận âm thanh nước chảy len qua da thịt, mang đi mệt mỏi suốt mấy ngày.
Tắm xong, Thẩm Trì Uyên vừa lau tóc vừa quay lại phòng thì điện thoại trên bàn vang lên.
Cậu buông khăn, cầm lên xem thì thấy tin nhắn từ tổ chương trình.
Họ thông báo đã gửi bức thư cậu viết, còn đính kèm một bức ảnh.
Thẩm Trì Uyên mở ra nhìn, khóe miệng khẽ co rút.
Cậu bắt đầu hoài nghi gu thẩm mỹ của tổ chương trình.
Tờ thư hôm qua cậu chỉ dùng giấy bình thường rồi gấp đơn giản lại đưa đi. Vậy mà giờ bọn họ lại dùng phong bì màu hồng phấn để bọc, mặt trên còn dán đầy hình trái tim nhỏ xíu, thêm cả hình que diêm hai người so tim kiểu hoạt hình.
Cậu chỉ muốn nói—quá "quê", hoàn toàn không hợp gu của cậu chút nào.
Nhưng đã giao cho tổ tiết mục rồi, họ muốn trang trí thế nào là quyền của họ.
Chỉ hy vọng khi bác sĩ Mục nhận được thư sẽ không quá kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Trì Uyên cong lên, trong lòng không nhịn được tò mò muốn biết biểu cảm của bác sĩ Mục khi mở thư.
Cùng lúc đó, tại nhà của Mục Tùng Miễn, anh bất chợt hắt hơi một cái, chau mày lại.
Ai đang nhắc đến mình sao?
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, điện thoại trong túi lại rung lên. Là mẹ anh gọi tới. Mục Tùng Miễn bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh mà bắt máy.
"Alô..."
Màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh hòa cùng ánh trăng tỏa sáng giữa bầu trời. Dưới mặt đất, những tòa nhà cao tầng lấp loáng ánh đèn, như hàng ngàn vì sao rơi xuống nhân gian.
Thành phố về đêm chẳng hề yên ắng. Dòng xe nối đuôi nhau, khắp ngõ hẻm đều là bóng người. Một đêm sinh hoạt náo nhiệt mới bắt đầu.
Nhưng ở khu ngoại ô yên tĩnh, từng ngôi nhà đã tắt đèn, chỉ còn ánh trăng dịu nhẹ rọi xuống mặt đất.
Thẩm Trì Uyên đang ngủ trong một căn nhà như vậy.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc, gối đầu lên chiếc gối cũ kỹ, ngửi thấy mùi hương thân quen của căn phòng, cậu dần chìm vào giấc ngủ yên bình.
-------------------------------------------
Sáng hôm sau, Thẩm Trì Uyên mua ít trái cây mà ba cậu thích, chuẩn bị đến bệnh viện.
Chung cư nơi cậu ở là khu cũ, không có thang máy, nhà cửa cũng có phần xuống cấp. Hàng xóm đa phần là người già, ban ngày gặp nhau đều chào hỏi thân thiết.
Khi đến bệnh viện thì đã gần mười một giờ.
Cậu đến quầy thu ngân trước để nộp viện phí còn lại, sau đó mới mang trái cây lên phòng bệnh thăm ba.
Mà cũng đúng lúc cậu vừa rời khỏi quầy không bao lâu, một người vô cùng quen thuộc xuất hiện ở đó.
Mục Tùng Miễn hôm nay mặc blouse trắng, kính gọng vàng được thay bằng gọng đen, khiến anh bớt đi vài phần nho nhã thường ngày, thay vào đó là nét nghiêm túc rõ ràng hơn.
Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi:
"Phòng bệnh 80831, chi phí đã thanh toán chưa?"
Cô y tá bên cạnh nhanh chóng tra cứu trên máy tính, nói:
"Phí nằm viện đã thanh toán xong rồi, nhưng phí phẫu thuật thì vẫn chưa. Con trai bệnh nhân nói xin chờ thêm vài ngày."
Mục Tùng Miễn nhíu mày, rồi gật đầu đáp:
"Được rồi, vất vả cô."
Anh vừa mới quay lại làm việc hôm nay, còn chưa ngồi nóng chỗ thì đã bị một đồng nghiệp đẩy cửa bước vào, nói rằng có ca bệnh hơi khó xử lý. Không đợi anh trả lời, người kia đã đặt tập hồ sơ kiểm tra lên bàn cho anh xem.
Lúc đầu Mục Tùng Miễn cũng không mấy hứng thú. Nhưng khi nhìn thấy ghi chú liên quan đến tuyến thể bị "tiêm vào chất cải tạo không rõ nguồn gốc", anh lập tức ngồi thẳng lưng.
Thực ra từ rất lâu trước đây, Mục Tùng Miễn đã từng nghe nói đến loại thuốc "cải tạo" này – một loại thuốc có thể thay đổi phân hóa: từ Beta thành Alpha hoặc Omega, Omega có thể chuyển thành Beta hoặc thậm chí là Alpha.
Lúc đó từng có rất nhiều người chen chúc đặt mua, nhưng sau này vì thuốc có quá nhiều tác dụng phụ nghiêm trọng, thậm chí không thể đảo ngược, mỗi người lại phản ứng khác nhau, nên nhà nước đã niêm phong toàn bộ nghiên cứu. Những phần còn sót lại chưa kịp tiêu hủy thì trôi nổi vào chợ đen, không biết đã lọt vào tay ai.
Là một bác sĩ chuyên về tuyến thể và tin tức tố, Mục Tùng Miễn rất quan tâm đến những ca có sử dụng loại thuốc này. Dù sao nó cũng là một thứ đáng sợ có thể can thiệp vào hệ tuyến thể, khiến cơ thể con người biến đổi theo hướng hoàn toàn khác biệt.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Anh xem hết bệnh án rồi vẫn không buông lỏng, mày càng nhíu chặt.
Tuyến thể của bệnh nhân Omega này có vấn đề nghiêm trọng. Nếu là giai đoạn đầu thì chỉ cần làm một ca tiểu phẫu là ổn, hậu kỳ khôi phục tốt thì không ảnh hưởng gì.
Nhưng buổi sáng khi kiểm tra lại, tình trạng tuyến thể lại đột ngột xấu đi. Đến giờ đã nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ toàn bộ tuyến thể – nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ca mổ phải được thực hiện càng sớm càng tốt.
Bác sĩ Chu – người đồng nghiệp mang hồ sơ đến – vốn không dám tự mình quyết định, mới chạy sang tìm anh.
Bác sĩ Chu vừa lo lắng vừa thở dài:
"Trường hợp này khó quá. Gia cảnh bệnh nhân tôi cũng biết sơ qua, chỉ có một đứa con trai mới tốt nghiệp không lâu. Phí mổ đều đặt hết lên vai thằng bé, nó cũng đang cố xoay xở."
Anh ta lắc đầu than:
"Omega này cũng vất vả thật. Một mình nuôi con đến lớn, không tái hôn, cũng không nhờ cậy ai. Hầu hết Omega đều sẽ chọn một người để kết hôn, rồi cùng nhau nuôi dạy con hoặc sinh thêm đứa khác. Nhưng người này thì khác, không dựa vào ai cả."
Mục Tùng Miễn xem xong toàn bộ hồ sơ, buông giấy xuống. Những chuyện như vậy trong bệnh viện anh cũng gặp không ít, nhưng không phải ca nào họ cũng có cách giúp đỡ.
Vừa buông tập hồ sơ, anh vô tình thấy tên bệnh nhân là "Thẩm Ngôn".
Điều đó khiến anh bất giác nghĩ đến một người – đứa trẻ mà anh đã gặp trong chương trình truyền hình kia, cũng họ Thẩm.
Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu – trên đời này người họ Thẩm không ít, trùng hợp thôi. Không thể vì trùng họ mà nghĩ là người thân của nhau được.
"Thông báo người nhà bệnh nhân chưa?" anh hỏi.
Chu bác sĩ lắc đầu:
"Chưa. Con trai ông ấy sáng nay có tới thăm, lát nữa tôi định trực tiếp gặp mặt nói rõ."
Mục Tùng Miễn gật đầu:
"Phòng nào? Tôi muốn đến xem bệnh nhân."
"Phòng 80831, khu nội trú," Chu bác sĩ trả lời.
"Được," Mục Tùng Miễn nói, rồi quay người rời văn phòng.
Chu bác sĩ nhìn theo bóng lưng anh, nhún vai một cái, rồi tiện tay lấy một cái bánh quy trong rổ trên bàn anh mang theo ra ngoài.
-----------------------------------------------
Lúc này, trong phòng bệnh 80831.
Thẩm Trì Uyên đang ngồi bên giường bệnh, cẩn thận lột vỏ quýt cho ba mình – Thẩm Ngôn.
Nhìn đứa con trai đã lớn, Thẩm Ngôn bùi ngùi:
"Thời gian trôi nhanh thật."
Thẩm Trì Uyên cười gật đầu:
"Đúng rồi, lúc đó con còn bé tí, giờ đã trưởng thành thế này."
Thẩm Ngôn bật cười khi nhìn quả quýt đã được bóc sẵn trên tay:
"Con đúng là..."
Hai người cùng cười.
Sau khi ăn xong quýt, Thẩm Ngôn nhìn cậu con trai đang rót nước ấm cho mình, dịu giọng bảo:
"Uyên Uyên, ba thấy mình khỏe hơn nhiều rồi, chắc không cần phẫu thuật đâu. Ba nhớ nhà, nhớ con, còn nhớ lũ mèo mập kia nữa..."
Thẩm Trì Uyên đặt cốc nước vào tay ba, mặt hơi xụ xuống:
"Thẩm tiên sinh, sức khỏe của ngài phải do bác sĩ quyết định. Hơn nữa, chỉ là ca tiểu phẫu thôi, làm xong mới thật sự yên tâm được."
Thẩm Ngôn làm bộ đáng thương nhìn cậu:
"Nhưng ba sợ phẫu thuật..."
Thẩm Trì Uyên thở dài, nắm lấy tay ba:
"Con biết. Nhưng con chỉ có ba. Nếu ba không làm, con không chấp nhận được hậu quả."
Nhìn thiếu niên trước mắt, khuôn mặt dần hòa vào hình ảnh năm xưa của cậu bé nhỏ, Thẩm Ngôn thầm thở dài trong lòng. Ông giơ tay xoa nhẹ lên tay con trai:
"Được rồi, ba biết rồi."
Thẩm Trì Uyên lúc này mới thở phào:
"Nước nguội rồi, con đi rót lại cho ba."
Thẩm Ngôn xua tay:
"Biết rồi, đi cẩn thận đấy, đừng làm đổ."
Thẩm Trì Uyên mỉm cười, quay đầu ra cửa:
"Con biết rồi~"
Chưa đầy vài phút sau khi cậu ra ngoài, cửa phòng lại bị mở ra.
Thẩm Ngôn còn tưởng con trai quay lại quên đồ, vừa định hỏi:
"Quên gì à con—"
Nhưng vừa thấy người đứng ở cửa, ông liền khựng lại.
Là một người đàn ông mặc blouse trắng, đeo kính, không phải con trai ông.
"Bác sĩ?"
"Ừ." Người tới gật đầu. Chính là Mục Tùng Miễn.