Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 37: Ta thật là khó




Sau khi khoang xong, Vương Khiêm nói với Trần Thương: "Thương, đỡ hộ ta cái kính."
Ngoại khoa thật sự là một việc tốn thể lực.
Khom người xem hình ảnh nội soi truyền đến, tay còn phải có thao tác, thật quá tốn sức.
Hơn nữa, khó khăn nhất còn không phải cái này, mà là ngươi phải xem hình ảnh thông qua dụng cụ thao tác trong tay.
Có cảm giác hơi giống chơi game.
Điểm khác biệt lớn nhất với khi chơi game chính là: Ngươi không có cơ hội thất bại.
Trò chơi thua có thể chơi lại, người không có, chỉ một sơ sẩy là không làm lại được.
Vì lẽ đó, công việc này cần cảm giác với không gian, mỹ thuật hoàn mỹ cùng ý thức.
Phẫu thuật nội soi, hoặc là nói là bất luận phẫu thuật nội soi nào, đều là một khảo nghiệm cảm giác không gian đối với ngươi.
Đầu năm nay, để làm tốt một người hợp cách bác sĩ ngoại khoa ưu tú, ngươi phải có cả một thân bản lĩnh.
Nhìn bộ dáng thận trọng của Vương Khiêm, Trần Thương cũng bắt đầu nín hơi ngưng thần không dám quấy rầy.
Phẫu thật này nói rất nhiều đến cảm giác không gian cùng ý thức, dù sao ngươi không mổ bụng ra, rất nhiều quá trình đều dựa vào hình ảnh trên màn hình để tiến hành thao tác.
Ruột thừa rõ ràng bị hoại tử đục thành một lỗ, dài ước chừng 5 đến 6 centimet, dính liền khá nhiều với các cơ quan chung quanh, ở giữa có thể trông thấy không ít dịch mủ chảy ra.
Bước tiếp theo chính là tách rời phần ruột thừa bị hoại tử, tới gần ruột thừa, dùng kìm cong đâm qua hệ màng ruột thừa, thông qua cái lỗ này, dùng kẹp kẹp lấy hệ màng ruột thừa cùng mạch máu ở ruột thừa.
...
Phẫu thuật tiến hành đâu vào đấy, Trần Thương chính là một người quang vinh đỡ kính tiểu đệ.
Nhưng, Trần Thương cũng phát hiện một số khác biệt.
Nội soi mặc dù hữu dụng, cũng thuận tiện, cũng phù hợp người hiện đại cần.
Thế nhưng khi xử lý chi tiết có rất nhiều chỗ không bằng mổ bụng.
Mổ bụng lỗ hổng cũng sẽ không lớn lắm, sáu bảy centimet là đủ rồi, nhưng về phương diện nắm chắc chi tiết thể hiện rõ trình độ mỹ thuật của bác sĩ.
Nói trắng ra, hiện đại hoá khoa học kỹ thuật để càng nhiều bác sĩ ngoại khoa trở thành người thao tác dụng cụ.
Mượn nhờ những dụng cụ này, bọn hắn có thể rất nhanh đạt tới một trình độ đủ tiêu chuẩn.
Nhưng, muốn chân chính đã tốt muốn tốt hơn, còn phải dựa vào kết hợp giữa kỹ thuật và khoa học kỹ thuật.
Cái này giống như là điêu khắc.
Hiện tại điêu khắc cơ theo bản mẫu rất nhanh có thể điêu khắc ra một tác phẩm.
Mà điêu khắc gia kỹ nghệ cao thâm phải cần một khoảng thời gian mới có thể điêu khắc ra một tác phẩm.
Thế nhưng sau khi so sánh, đơn giản chính là người ngoài nghề nhìn đẹp, người trong nghề phẩm vị đạo.
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Trần Thương chợt nghe từng âm thanh vang lên.
【 Đinh! Danh xưng tân thủ phòng phẫu thuật thuộc tính: 1% sác xuất phát động học tập, chúc mừng ngài, thu hoạch được kỹ năng của An Ngạn Quân: Cảm giác không gian nội soi. 】
Trần Thương ngẩn người.
【 Cảm giác không gian khi nội soi: Kỹ năng bị động trung cấp, có thể thăng cấp. 】
【 Cảm giác không gian khi nội soi: Miêu tả kỹ năng: Trong khi phẫu thuật sẽ gặp phải đủ kiểu cần phải mượn dụng cụ đến sử dụng phẫu thuật, trang bị kỹ năng này có thể có cảm giác không gian ở trình độ nhất định, dễ dàng thao tác hơn. Thích hợp với: kính nội soi, kính hiển vi, vân vân... 】
Hai mắt Trần Thương sáng lên!
Đạt được bảo bối.
【 Cảm giác không gian khi nội soi】
Kỹ năng này thật khó lường, là kỹ năng bị động, hơn nữa thích hợp với nhiều thao tác khác nhau.
Phải biết rằng hiện tại kính nhiều lắm.
Kính dạ dày, kính ruột, kính yết hầu.
Kính nội soi, kính ống dòm, kính hiển vi.
...
Nhiều lắm.
Hơn nữa, theo khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, trí tuệ nhân tạo càng được cải cách, bác sĩ dần dần đóng vai trò nhân vật RPG, điều khiển dụng cụ nội soi, vì lẽ đó có thể nghĩ, cảm giác không gian khi nội soi là kỹ năng cỡ nào!
(RPG: “Role-playing games” có nghĩa là “Trò chơi nhập vai”).
Thăng cấp, nhất định phải tăng max cấp!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Thương nhìn An Ngạn Quân có chút nóng lên.
Chủ nhiệm An nhã nhặn này, đến cùng trong bụng có bao nhiêu đồ tốt.
An Ngạn Quân cùng lão Trần rõ ràng là hai người qua đường.
Nếu như Trần Thương nhìn chằm chằm lão Trần nhìn.
Lão Trần gặp phải loại tình huống này, phương thức xử lý bình thường là: "Làm sao? Muốn ăn đòn hả?"
Mà Chủ nhiệm An nhã nhặn nhiều, khụ khụ một tiếng, quay đầu đi, cũng không biết nhìn chỗ nào, dù sao cảm giác toàn thân rất khó chịu, dứt khoát xoay người sang chỗ khác.
Trần Thương thở dài.
【 An Ngạn Quân độ thiện cảm - 1 】
Trần Thương sững sờ: Chủ nhiệm An ngươi nhất định hiểu lầm ta.
Thật mệt mỏi.
Nhưng... Thu hoạch một kỹ năng bị động, trong lòng Trần Thương vui rạo rực, đổi quần áo chạy đi.
Về phần 1 điểm độ thiện cảm kia, còn nhiều thời gian, cũng không nóng nảy.
Trần Thương rời đi.
Lưu lại hai người An Ngạn Quân và Vương Khiêm hai mặt nhìn nhau.
Từ trong phòng phẫu thuật đi ra, hai người rửa tay, An Ngạn Quân suy nghĩ thật lâu, vẫn nhịn không được, nói với Vương Khiêm: "Tiểu Vương, ta hỏi ngươi một chuyện a."
Vương Khiêm gật đầu, còn tưởng là lão sư có cái gì chỉ điểm liên quan tới phẫu thuật vừa rồi, vội vàng tập trung tinh thần: "Được rồi, An lão sư ngươi nói."
An Ngạn Quân hít một hơi thật sâu: "Tư..."
Sau khi do dự một chút, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi quen thuộc Tiểu Trần không? Có phải là không có đối tượng?"
Vương Khiêm gật đầu: "Ừm, giống như không có! Hơn hai năm cũng không gặp hắn cùng đi cùng cô gái nào."
Trong lòng An Ngạn Quân lộp bộp một tiếng, chuyện xấu!
Quả nhiên đoán không sai!
An Ngạn Quân nhịn không được hỏi: "Hắn sẽ không... Không thích con gái chứ?!?"
Lời vừa thốt ra!
Vương Khiêm ngu người...
Đại não ngừng hoạt động...
Cái gì?
Không thể nào?
Vương Khiêm xoay đầu lại, lông mày nhăn ra ba chữ, con mắt nghi ngờ nhìn An Ngạn Quân:???
An Ngạn Quân quay người, mi tâm gấp gáp, lông mày lộ chữ Xuyên, trong mắt mang theo chắc chắn nhìn Vương Khiêm, trong mắt tràn đầy:!!!
(DG: Chữ Xuyên: 川).
Lập tức, ngầm hiểu!
Trong lúc nhất thời, bên ngoài phòng phẫu thuật hoàn toàn yên tĩnh...
Chỉ có tiếng vòi nước xoát xoát xoát rơi vào bồn rửa tay muốn che giấu thời khắc xấu hổ này, mà trong đầu hai bác sĩ ngoại khoa tất cả đều là:... % $ $% amp;
An Ngạn Quân thở dài quay người rời đi.
Mà Vương Khiêm nhìn đôi bàn tay của mình, nói thầm một tiếng: Tội ác a!
Nghĩ đến Trần Thương có khả năng tồn tại một loại nào đó, Vương Khiêm liên tưởng đến chính mình sáng sớm hôm nay... Thời điểm... Lập tức một trận buồn nôn truyền đến.
Vội vàng cầm lấy bàn chải chà bàn tay!
Vừa chà vừa nói thầm: Vợ à, đôi tay này của ta phạm tội, nhưng đều là cử chỉ vô tâm a!
Tần Nhạc Nhạc mới vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, trông thấy Vương Khiêm chà bàn tay của mình, nghi ngờ hỏi: "Khiêm ca? Cái này... Ngươi cái này... Vợ ngươi chọc giận ngươi hả?"
Vương Khiêm thở dài, nhìn hai tay bị xoát đỏ rực, đầy ủy khuất nói: "Thật vui vẻ, Khiêm ca hỏi ngươi một vấn đề, chính là: Ngươi vốn cho là ngươi đùa giỡn người khác hai năm, kết quả phát hiện, chân tướng thì ra là ngươi bị người khác chiếm tiện nghi hai năm, ngươi sẽ có cảm giác gì?"
Tần Nhạc Nhạc nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, thốt ra một câu kinh điển: "Được người chơi không mất tiền, còn cảm thấy mình kiếm lời!"
Vương Khiêm nghe xong, giống như sét đánh bất ngờ!
Lại như sét đánh giữa trời trong.
Hắn cảm giác đầu mình trống rỗng!
Hắn muốn khóc thật to, vội vã chạy khỏi phòng phẫu thuật.
Thanh xuân của ta, trong sạch của ta.
Đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Vương Khiêm muốn khóc, thật ủy khuất a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.