Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 79: Có lẽ anh thích bị em phung phí (3)




Rạng sáng, ánh đèn bệnh viện mờ mịt yếu ớt, từ cầu thang nhìn về cuối hành lang, tối đen, hẹp dài, nhưng lại không thể thấy điểm tận cùng.

Ở đây rất yên tĩnh, nhắm mắt lại như có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ thiết bị trong phòng bệnh, nhịp nhàng vang lên bên tai.
Thời gian dường như đã ngưng đọng từ lâu.

Cô không còn nhớ đây là ngày thứ mấy.
Cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô đứng ngoài tấm kính nhìn vào, chỉ thấy Tiết Bùi vẫn nằm đó trên chiếc giường bệnh, môi trắng nhợt nứt nẻ, khuôn mặt không còn chút sắc máu.

Ban ngày, người gây tai nạn đã đến xin lỗi, mang theo giỏ trái cây, bàn chuyện bồi thường, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, mong không truy cứu thêm.

Dì Tiết không nói một lời, cũng không thèm liếc nhìn họ.

Giống như một vở kịch không có khán giả, tự nhiên sẽ kết thúc.

Cuối cùng là Chu Y Y mời họ rời đi.

Những ngày này, dì Tiết gầy rộc đi trông thấy, tóc bạc nhiều hơn, đi đứng lảo đảo.

Người gây tai nạn rời đi được một lúc lâu, dì mới tựa vào vai Chu Y Y khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cổ áo cô. Chu Y Y nhẹ nhàng vỗ lưng dì, nghe dì không ngừng lặp lại:
"Chúng có đền đến mấy cũng không đủ... không thể nào bù đắp được cuộc đời của Tiết Bùi, nó còn trẻ như vậy..."

Ngô Tú Trân và Chu Kiến Hưng mỗi ngày đều đến chùa cầu nguyện, từ sáng đến chiều, về đến nhà người toàn mùi nhang khói.

Chu Kiến Hưng vốn đã ít nói, nay càng thêm trầm lặng, có thể cả ngày không mở miệng lấy một lần, thường ngẩn người nhìn hàng cây ngoài cửa sổ hành lang.

Tất cả mọi người như già đi chỉ sau một đêm, trong mắt mất hết ánh sáng.

Mỗi lần phẫu thuật, mọi người lại lo lắng đứng chờ trước phòng mổ, ngay cả Chu Viễn Đình cũng trở nên im lặng, tay nắm lấy tay cô run rẩy không ngừng.

Đèn "đang phẫu thuật" vẫn sáng. Suốt đêm họ không chợp mắt.

Sáng hôm sau, Chu Y Y xuống dưới mua bữa sáng, Chu Viễn Đình đi theo.

"Chị à," mắt Viễn Đình còn đỏ hoe, "Chị nói xem, nếu như, nếu như thực sự mà—"

Nói đến đó, cậu không dám nói tiếp.

Lần đầu tiên trong đời, cậu mới ý thức được sinh mệnh mong manh đến vậy. Mới tháng trước còn cùng nhau chơi bóng với Tiết Bùi, giờ anh ấy lại nằm trên bàn mổ, đeo máy thở, bất động, chờ người khác tuyên bố kết quả.

"Thật ra có chuyện này em giấu mọi người..." Chu Viễn Đình lấy từ túi áo ra một thẻ ngân hàng, đưa cho cô, "Hôm khai giảng, anh Tiết Bùi đưa em cái thẻ này. Anh ấy nói chị với ba mẹ cực khổ kiếm tiền, bảo em đừng xin tiền nhà nữa."

Chu Y Y không đưa tay nhận lấy, lạnh lùng nói:
"Đợi anh ấy tỉnh lại, em tự đưa lại cho anh ấy."

Chu Viễn Đình như được tiếp thêm niềm tin từ cô, giọng nói chắc chắn hơn:
"Được, đợi anh Tiết Bùi tỉnh lại, em sẽ lập tức trả lại."

Mua bữa sáng xong, họ cùng đi thang máy lên lầu, vừa hay lúc ấy cửa phòng mổ mở ra, Chu Y Y vội bước lên, hộp sữa đậu nành suýt nữa đổ ra.

Xương sườn bị gãy, xuất huyết nội sọ, bác sĩ nói rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mà cô nghe không hiểu, chỉ nghe rõ một câu:
"Tình trạng bệnh nhân vẫn rất nguy hiểm, gia đình cần chuẩn bị tâm lý."

Câu nói ấy như sét đánh ngang tai, cô phải vịn vào vai Viễn Đình mới đứng vững được.

Nhìn qua cửa kính, bác sĩ che mất nửa tầm nhìn, cô chỉ thấy bộ đồ bệnh nhân mà anh đang mặc, bên cạnh là hàng loạt máy móc — hiện giờ anh chỉ có thể dựa vào chúng để duy trì sinh mạng.

Cô chợt nhớ lại lần cuối cùng gặp anh, anh đứng trước cổng khu nhà đợi cô về.

Hôm ấy, Tiết Bùi mặc áo khoác mỏng màu nâu sẫm, toát lên vẻ nho nhã quý phái. Chưa đến mùa đông mà anh đã quàng chiếc khăn cô từng tặng, cũng không chê nóng.

Cô không giữ anh lại ăn cơm, nhưng lúc rời đi, vẻ mặt anh rõ ràng rất vui, anh nói:
"Em không cần đối tốt với anh quá đâu, thỉnh thoảng cho anh chút ngọt ngào là anh đã hạnh phúc lắm rồi."

Có lẽ do mùi thuốc khử trùng quá nồng, Chu Y Y chạy vào nhà vệ sinh nôn đến trời đất quay cuồng, cuối cùng chỉ còn khô rát.

Đứng trước bồn rửa, cô nhìn bản thân trong gương, càng nhìn càng thấy xa lạ.

Ngày thứ mười Tiết Bùi hôn mê, Chu Khi Ngự giúp liên hệ chuyển viện, từ Đồng Thành chuyển đến Bắc Thành.

Dạo này, Chu Khi Ngự luôn bận rộn tìm các chuyên gia thần kinh uy tín trong và ngoài nước, mấy hôm liền không ngủ, mắt đỏ ngầu vì thiếu nghỉ ngơi.

Làm xong thủ tục chuyển viện, Chu Y Y thay mặt chú Tiết cảm ơn cậu ấy.

Chu Khi Ngự vốn hay cười đùa, giờ lại không cười nổi:
"Nếu lúc đó Tiết Bùi không kéo tôi một cái, giờ tôi chẳng biết mình sẽ ra sao nữa. Nếu cậu ấy mà có chuyện gì, công ty chúng ta cũng xong luôn rồi."

Lại thêm một cuộc phẫu thuật dài đằng đẵng.

Cánh cửa phòng mổ khép lại, Chu Y Y cảm thấy thời gian như rơi vào vòng lặp. Cô không còn cảm nhận được ngày đêm, cũng không rõ hôm nay là ngày mấy, chỉ thấy thời tiết lạnh hơn rồi.

Mùa đông như đã đến, ai cũng mặc thêm quần áo.

Ngày Tiết Bùi phẫu thuật, cô quay lại công ty làm việc, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, họp cùng đội nhóm suốt cả ngày.

Từ bé cô đã phát hiện, những chuyện cô càng để tâm thì càng dễ tuột khỏi tay. Ngược lại, những việc cô không kỳ vọng nhiều lại thường có kết quả bất ngờ. Giống như khi xem Olympic, đội nào cô ủng hộ thì đội đó sẽ thua bất ngờ, đến mức sau này cô không dám xem nữa.

Lần này hình như cũng đúng.

Trên đường từ công ty đến bệnh viện sau giờ tan tầm, cô nhận được tin nhắn của Chu Viễn Đình.

【Chị ơi, ca mổ rất thành công, bác sĩ nói anh Tiết Bùi đã qua cơn nguy kịch rồi!】

Trên chuyến tàu điện đông đúc giờ cao điểm, cô đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu.

May mà...

Tiết Bùi đã được chuyển vào phòng bệnh thường, nhưng vẫn chưa tỉnh.

Bác sĩ điều trị chính nói sinh mạng đã ổn định, nhưng phù não nghiêm trọng, cần tiếp tục điều trị, không loại trừ nguy cơ có thể thành người thực vật.

Dì Tiết mỗi ngày đều ngồi cạnh giường bệnh trò chuyện với anh, cầm theo album ảnh lúc nhỏ, kể về những chuyện nghịch ngợm khi còn bé. Chu Y Y ngồi bên cạnh nghe, khẽ cong khóe môi.

"Con xem, Y Y đang cười con đấy."

Lật đến trang ảnh Tiết Bùi thời cấp hai cầm cúp chụp ảnh, dì cứ lần lượt lật từng trang một...

"Từ nhỏ con đã không khiến mẹ phải lo lắng điều gì, làm việc gì cũng là người giỏi nhất. Họp phụ huynh, các phụ huynh khác đều đến hỏi mẹ làm sao dạy con giỏi như vậy, thật ra mẹ chẳng làm gì cả, tất cả đều là do con tự cố gắng. Ba con và mẹ đều là người bình thường, không giúp gì được cho con trong sự nghiệp, thành tựu ngày hôm nay của con, tất cả đều do chính con tự mình giành lấy..."

Mỗi lần nói đến đây, bà đều rơi nước mắt.

Nửa đêm, mẹ Tiết trở về nghỉ ngơi, Chu Y Y vẫn ở lại phòng bệnh một lúc.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhìn anh, từ đôi mắt, sống mũi đến bờ môi, từng đường nét trên gương mặt. Bên cạnh, máy móc vẫn vang lên những tiếng "tít tít".

Tay anh rất lạnh, Chu Y Y đứng dậy lấy khăn mặt thấm nước ấm, ngồi trước giường giúp anh lau lòng bàn tay. Ngón tay anh thon dài, đẹp đẽ, làn da trắng, gần như có thể thấy được cả mạch máu dưới lớp da. Giờ bị bệnh, bàn tay ấy lại càng trắng bệch, gần như trong suốt, giống như sắc ngọc trưng bày trong triển lãm.

Không biết đã lau đến lần thứ mấy, bàn tay anh cuối cùng cũng ấm lên đôi chút.

Trời đã khuya, Chu Y Y đặt khăn lại rồi ngồi tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, định sáng hôm sau đi thẳng tới công ty làm việc.

Hôm sau, còn chưa đến giờ báo thức, cô đã tỉnh.

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt đơn giản, rồi định lấy túi xách trên tủ. Khi vừa đưa tay lấy túi, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Chào buổi sáng."

Giọng anh khàn khàn, như thể đã rất lâu rồi chưa từng thốt ra một âm nào.

Đầu cô như bị ai đó đập mạnh, lưng cứng đờ, cô lập tức quay đầu lại.

Trên giường bệnh, khuôn mặt Tiết Bùi vẫn trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt ấy vẫn đang nhìn cô.

Trong khoảnh khắc lặng lẽ nhìn nhau, Chu Y Y là người đầu tiên đỏ mắt, nước mắt trào ra không kìm được.

Vì quá lâu không nói chuyện, từng chữ anh thốt ra đều chậm rãi, giọng yếu ớt vô cùng.

Cô cúi xuống gần hơn, nghe thấy anh hỏi: "Hôm đó... chú không sao chứ?"

Chu Y Y nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ lắc đầu.

Bác sĩ vào kiểm tra, Chu Y Y ra hành lang gọi điện báo tin cho mọi người rằng Tiết Bùi đã tỉnh lại.

Có lẽ đây là tin vui nhất trong cả tháng Mười Hai.

Khi quay lại phòng, bác sĩ vừa kiểm tra xong, thấy cô thì dặn dò vài điều cần chú ý.

Chu Y Y ngồi cạnh giường bệnh, nhìn các chỉ số trên máy nhưng không hiểu gì cả, cuối cùng nhìn Tiết Bùi: "Bây giờ anh cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tiết Bùi lúc đầu lắc đầu, sau đó khẽ động đậy các khớp ngón tay.

"Bàn tay à?" Chu Y Y nhìn tay anh, "Tay không thoải mái sao?"

Tiết Bùi gật đầu.

Chu Y Y nghi hoặc nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng giúp anh cử động các khớp ngón tay: "Giờ thì sao, có đỡ hơn chút nào không?"

Lòng bàn tay anh lạnh buốt, nhiệt độ cơ thể rất thấp. Cô đang định đi lấy khăn ấm để chườm giúp máu lưu thông, thì giây tiếp theo, Tiết Bùi khẽ siết lấy tay trái cô.

Trên người anh chẳng còn chút sức lực nào, động tác nhẹ đến mức cô hoàn toàn có thể rút tay lại, nhưng cô không nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy.

Nhiệt độ từ tay cô truyền sang người anh. Tiết Bùi ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt cô vẫn còn vết nước mắt chưa khô. Anh muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng tay anh vẫn chưa thể nâng lên được.

Cuối cùng, anh chỉ nói hai chữ: "Đừng khóc."

Câu nói ấy khiến mắt Chu Y Y lại đỏ hoe.

"Anh sẽ không sao đâu," Tiết Bùi nhìn cô đầy kiên định, "Anh còn rất nhiều việc phải làm, vẫn chưa kịp làm hết."

Vẫn còn rất nhiều việc, anh chưa kịp cùng cô hoàn thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.