Khải Hoàn Ca

Chương 29:




Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, đã ba năm trôi qua. Trong ba năm này, rất nhiều sự kiện lớn xảy ra làm thay đổi gia đình nàng. Đáng nói nhất là cậu ba của nàng, tuy không đỗ tiến sĩ nhưng cũng đủ điểm được xét vào phó bảng, nhậm chức huấn đạo cửu phẩm, trở thành học quan của một huyện. Nàng mặt day cầu xin ông nuôi nói giúp một tiếng, cậu được điều tới làm huấn đạo huyện thành Duệ Văn, thuộc huyện Thượng Nguyên, Nguyên Châu. Vậy là cậu không cần đi xa nhà rồi. Đại ca cũng trở thành học sinh của Văn tiên sinh, thời gian ngoài ở học đường chính là ở chỗ ông nuôi của nàng học tập.
Cả nhà sau khi biết được nàng nhận một người ông nuôi, cũng may không có phản ứng tiêu cực gì, lại biết trước giờ nàng luôn có chủ kiến , chỉ trách cứ nàng vài câu mà thôi. Huống chi ông nuôi còn là người tài giỏi, đang chỉ đạo đại ca đọc sách. Lại chọn một ngày đẹp trời, mời ông nuôi tới ăn một bữa cơm gia đình, mọi người làm quen nhau. Không ngờ qua lại lâu ngày hai vị gia gia lại trở thành đôi bạn rượu, thường xuyên bắt trẹt “Đan Tuyền” tửu của nàng, chính là loại rượu vang đỏ được sản xuất ra sau đó. Ông nuôi cũng tặng cho gia gia rất nhiều y thư trong thư phòng chứa sách khổng lồ mà ông đã sưu tầm bao nhiêu năm qua.
Sau khi nàng khoe khoang cho ông nuôi xem bản phác thảo kiểu dáng ly pha lê chuyên dùng để thưởng thức hai dòng rượu của tửu phường của nàng, còn quyết tâm khi nào có dịp đến kinh thành nhất định phải tìm được thợ thủ công làm ra loại ly này, ông nuôi liền cầm bản vẽ của nàng mang đi luôn. Sau đó không lâu mang một bộ 12 ly pha lê đặt trong hộp gỗ đàn hương bọc gấm màu thâm lam, làm nổi bật những sợi tơ vàng quấn thành hoa văn trên gần miệng ly tặng cho gia gia nàng, nàng liền khóc không ra nước mắt. Sao nàng có thể quên vị ông nuôi này của mình còn có một thân phận hiển hách ở kinh thành cơ chứ, bèn quấn lấy đòi một bộ ly cho riêng mình, sau đó đau đớn đổi bằng mười bình Đan Tuyền thượng phẩm. Ông nuôi thật là khi dễ người mà, cũng không phải nàng không cung ứng đều cho hai vị gia gia đâu, nhưng họ luôn không nghe lời nàng, luôn uống nhiều hơn mức nàng dặn dò, sau này bị nàng phát hiện liền lén lút uống cùng nhau sau lưng nàng, hừ...
Ông nuôi cũng kể cho nàng nghe về gia đình ông muốn nàng nhận đứa con lớn của ông làm cha nuôi, nàng cũng đồng ý. Vợ chồng bọn họ sau khi nhận được tin cũng thu xếp trở về quê nhà thăm cha, nhận thức con gái nuôi là nàng đây. Dù tình cảm chưa thân thiết nhưng họ cũng tỏ ra rất quý mến nàng, hàng năm cùng tiểu thúc chưa gặp mặt kia đều gửi quà cho nàng vào các dịp lễ tiết, cũng thư từ qua lại. Sắp tới lũ cháu trai của ông nuôi cũng được thả về quê chơi một thời gian, ông nuôi mong nàng chăm lo cho chúng nhiều hơn. Nàng cũng hứa sẽ để mắt tới chúng.
Nàng cũng đã thành thật nói cho gia gia biết các sản nghiệp đề danh chữ Hương trong trấn đều là của nàng, cũng đưa lại cho gia gia gấp 5 lần số tiền khi xưa gia gia đưa cho nàng làm vốn. Nhưng gia gia chỉ nói một phần cho cả nhà, chỉ nói tửu lâu và thôn trang kia là của nàng thôi, còn dặn dò cả nhà tuy không cần giấu diếm nhưng cũng đừng nên phô trương. Nàng biết gia gia đây là lo lắng cho nàng, cũng sợ tai vách mạch rừng dẫn tới họa từ những kẻ tham lam. Nàng cũng chỉ nói gia gia không cần lo lắng, nhưng cũng không nói thân phận thật của ông nuôi có thể giúp nàng trấn áp tâm tư của nhưng kẻ xấu xa kia, như vậy gia gia mới có thể bình thản đối xử với ông nuôi như một người bạn tri kỷ được.
Tiểu cô cũng tái giá, với một chưởng quầy cửa cửa tiệm lương thực khá có tiếng ở huyện thành, hắn đã góa vợ và có một nhi tử hơn nàng một tuổi, nàng đã nhờ người hỏi thăm, biết được con trai nhà đó vốn là một tên tiểu tử rất hiền lành thì liền yên tâm, như vậy không sợ muội muội bị bắt nạt. Đại bá và cha vốn không đồng ý lắm vì tướng mạo người đó hơi dữ dằn, nhưng ý tiểu cô đã quyết, gia gia lại rất cưng chiều tiểu cô, nên đành thôi.
Tiểu cô tái giá được hơn ba tháng thì đại cô hòa ly mang theo biểu tỷ Tố Tâm trở về nhà mẹ đẻ. Nghe nói do đại cô khi nhập hàng cho tiệm tạp hóa bị lừa gạt khiến việc làm ăn nhà họ bị xuống dốc, quyết đoán muốn hưu thê, nhưng sau đổi thành hòa ly, có điều phải đưa biểu tỷ nàng cùng rời đi, vì đại cô phụ sẽ thú một nữ nhân khác về làm thê tử. Vị này là một quả phụ, là con gái duy nhất của một vị thương nhân khá có tiếng ở huyện thành, cũng có một đứa con riêng bằng tuổi biểu tỷ nàng, nổi tiếng là người chua ngoa. Nhưng đồ cưới của nàng dày, lại thêm phu quân trước thì ra là ở rể, ngày sau cha nàng nhập thổ phần gia sản kếch xù này sẽ vào tay hắn, vì vậy bà bà nhà bên đó lập tức bắt hắn ký giấy hòa ly, sau khi thú thê đại gia nhà bọn họ lập tức đều chuyển lên huyện thành sinh sống. Đại cô đã chết tâm, cũng không muốn làm to chuyện, chỉ khăn gói mang theo biểu tỷ trở về, lại ở luôn căn phong trước đó tiểu cô cũng Hiểu Linh muội muội muội từng ở.
Nàng tự hỏi không biết có phải tiểu viện bọn họ đang ở phong thủy có vấn đề hay không, mà hết tiểu cô lại đến đại cô gặp chuyện không may như thế. Nhưng chuyện làm ăn của nàng lại lên như diều gặp gió cơ mà, lại còn được ông nuôi nhận làm cháu gái. Có lẽ cũng nên suy xét đến đổi một ngôi nhà mới a. Không biết gia gia có nghĩ muốn như vậy không, sau này đại ca thú thê, tiểu Tùng Quân rồi cũng sẽ lớn, lại còn nhà tam thúc chưa từng gặp mặt kia biết đâu có ngày sẽ trở về...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.