Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 7: Chương 7




Nguyễn Ý Tri thở dài:
- 997, cậu nói thế giới này còn có thể biến trở về trước kia không?
997 tạm thời không trả lời, một lúc lâu mới đáp:
- Ký chủ, vấn đề này xin tha thứ 997 cũng không biết.
Nguyễn Ý Tri cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, sở dĩ hắn hỏi đại khái chỉ vì trong lòng còn có một tia chờ đợi, nhưng bản thân hắn cũng hiểu rõ ràng còn muốn biến trở về thế giới trước kia là điều không thể nào.
Trước khi thiên tai toàn diện bùng nổ mấy ngày, lòng người luôn bàng hoàng, trên mạng xuất hiện rất nhiều ngôn luận, hắn xem qua một ít, ngôn luận gì đều có, nóng nhất có một bài viết nói đây là dấu hiệu bắt đầu tiến hóa, làm bên dưới tranh cãi thành một mảnh.
Nguyễn Ý Tri cũng không để trong lòng, hoàn toàn không nghĩ tới đây không phải là tiến hóa, mà là tai nạn.
Bỏ đi, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích, còn không bằng làm chính sự trước.
Con đường này trống rỗng, thế nhưng không có thân ảnh tang thi, sắc mặt Nguyễn Ý Tri nghi hoặc, vừa định đi thì trong ngôi nhà truyền tới tiếng vang thật nhỏ.
Nguyễn Ý Tri nhướng mày đẩy cửa đi vào.
Gia đình này trang hoàng đại khái vẫn tương đối có tiền, trang hoàng đều rất chú ý, trên lầu còn có một tầng.
Lầu một hẳn là địa phương tiếp khách dùng cơm, phòng khách phòng bếp đều ở lầu một, trong phòng trang hoàng không sai, nhưng trên vách tường cùng mặt đất đều có rất nhiều vết máu, giống như là hiện trường hung sát án.
Ngoài ra đừng nói là có tang thi, ngay cả thi thể cũng không thấy.

Nguyễn Ý Tri có chút cẩn thận đi vào, cẩn thận tránh đi vết máu, tìm kiếm một phen nhưng lầu một quả thật không có cái gì.
- Tháp.. tháp..
Hắn ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thanh âm nguyên lai từ lầu hai truyền tới!
Có khả năng chính là tang thi, dù sao hiện tại là ban đêm, lúc này mà nhân loại còn ra ngoài tìm vật tư chính là hành vi muốn tìm chết, đương nhiên cũng không bài trừ có người muốn tìm đường chết.
Suy tư một chút hắn vẫn tính toán đi xem, vì thế nhẹ chân nhẹ tay đi lên thang lầu, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trên.
Một bước, hai bước..
Động tác của hắn phi thường cẩn thận, cơ hồ không phát ra âm thanh, hình ảnh lầu hai chầm chậm xuất hiện trước mắt.
Trên lầu hai đều là phòng ngủ, hắn nhìn lướt qua có năm phòng, trên hành lang không có người, chỉ có thể là ở trong phòng.
Hắn nghe động tĩnh, cẩn đi tới trước một cửa phòng, cửa phòng khép lại chỉ lưu một khe hở, vừa rồi nghe được thanh âm là từ trong cửa truyền ra, quả thật chính là chỗ này.
Nguyễn Ý Tri có chút khẩn trương, chậm rãi dựa sát vào đảo mắt nhìn bên trong gian phòng, tầm mắt rất nhanh quét qua một lần.
Phòng ngủ này hẳn là phòng ngủ chính, quan trọng là hắn không chứng kiến được đồ vật gì bên trong phòng này!
Nguyễn Ý Tri kinh nghi bất định lui ra sau một bước, có chút không rõ đồ vật kia có phải đã trốn hay không.
Thoáng do dự một lúc, hắn vẫn tính toán nhìn nhìn lại, nhưng khi hắn để sát vào còn chưa kịp cẩn thận quan sát thì trước mắt liền xuất hiện một đôi ánh mắt tối đen, mùi máu tanh đập vào mặt mà đến.
Nguyễn Ý Tri bật ngửa ra sau, lập tức hoảng sợ, cùng lúc đó cửa phòng chậm rãi mở ra.
Vật sau cửa, không ngờ là con nai khi nãy!
Bị cặp mắt tối đen nhìn chăm chú, Nguyễn Ý Tri phát hiện chính mình thậm chí không nhúc nhích được.
Bị theo dõi!
Lúc này trong óc của hắn chợt hiện lên ý nghĩ như vậy.
Con nai cứ như vậy hướng hắn chậm rãi đi tới.
Nguyễn Ý Tri theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng lại đột nhiên phát hiện mình không thể cử động, giống như có một cỗ lực lượng vô hình đem mình giam cầm, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn con nai cách mình ngày càng gần, đồng thời trên người nó truyền ra mùi máu tanh nồng nặc khiến người ghê tởm.
Cũng không cần tự hỏi hắn đều biết con nai này tuyệt đối giết không ít người, dù sao trên người nó không có miệng vết thương, mà mùi máu tanh thì nồng nặc vô cùng. Truyện Đam Mỹ
Tóm lại hiện tại hắn cũng không phải là người sống, theo lý mà nói con nai này không nên có hứng thú gì với hắn mới đúng!
Nhưng tình huống hiện tại con nai có thái độ khác thường, lại sản sinh hứng thú nồng hậu đối với hắn, hắn dám cam đoan thân thể hắn khác thường tuyệt đối là nguyên nhân do con nai gây ra.

Mặt nai đáng sợ chỉ dừng cách ánh mắt của hắn chừng hai ly, con ngươi đen nhánh nhìn thấy vô cùng thẩm người.
Mái tóc của hắn dựng đứng lên, đầu óc điên cuồng chuyển động, suy tư biện pháp phá giải.
Tuy thời gian chỉ khoảng hai giây, con nai lại dựa sát thêm vài phần, sừng cũng hướng phía trước, hắn cảm giác được trên đầu truyền đến cảm giác áp bách, sừng của con nai này quả thật là quá lớn.
Tuy rằng hiện tại bộ dáng con nai có chút đáng sợ, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy được vẻ xinh đẹp trước khi biến dị, đặc biệt là sừng, vừa đen lại tráng, uốn lượn xoay quanh lên, còn hơi lóe ra bạch quang nhỏ vụn, đại khái là kiểu đen ngũ thải ban lan..
Ân?
Cái sừng này.. có phải quá mức đen hay không?
Bình thường sừng nai đều hiện ra màu nâu tro hoặc là màu nâu vàng, nhưng sừng của con nai này lại cơ hồ tan ra thành một thể với hoàn cảnh hắc ám của xung quanh, nếu không có bạch quang nhỏ vụn, hắn cũng không phát hiện con nai này còn có cặp sừng lớn như vậy.
Hay là..
Tâm tư vừa chuyển, hắn rốt cục đã có chủ ý, được hay không chỉ có thể đánh cuộc một lần, vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.
Ngay sau đó hắn liền triệu ra tiểu thiên hổ.
Lực hấp dẫn của tiểu thiên hổ đối với sinh vật biến dị quả thật rất mạnh, hắn vừa xuất hiện con nai phút chốc quay đầu, tầm mắt trành tiểu thiên hổ, lực lượng giam cầm Nguyễn Ý Tri liền giảm xuống.
Không kịp tự hỏi thêm gì khác, Nguyễn Ý Tri liền bổ nhào về hướng con nai, dùng toàn bộ sức mạnh đem sừng của nó hung hăng bẻ gãy!
Con nai phát ra tiếng gào thét, nhưng Nguyễn Ý Tri lại trầm xuống, bởi vì hắn phát hiện sừng của con nai..
Cũng chưa gãy.
- !
Không xong!

Nguyễn Ý Tri chậm rãi cúi đầu nhìn con nai, đối diện cặp mắt tối đen.
Ân..
Không chút do dự, hắn lập tức buông sừng nai, ôm tiểu thiên hổ nhảy xuống dưới lầu, chưa đầy ba giây ngắn ngủi cũng đã xuống lầu một.
- Đứa con, nhanh giúp ba ba nhìn xem con nai kia có đuổi theo không!
Tình huống khẩn cấp, tiểu thiên hổ gầm nhẹ một tiếng, thò đầu nhìn cửa thang lầu, một giây sau nhìn thấy con nai rống một tiếng hướng lầu một nhảy xuống, cổ họng lại phát ra tiếng uy hiếp trầm thấp lại non nớt.
Nhưng con nai không để vào trong mắt, Nguyễn Ý Tri liền biết nó đang đuổi theo.
Hiện tại hắn không hiểu, vì sao?
- 997! Nó hướng tôi tới!
Nguyễn Ý Tri điên cuồng gọi hệ thống, nhưng 997 cũng chỉ biết kêu to, không đưa ra được nửa điểm đề nghị nào.
Hắn ở phía trước điên cuồng bỏ chạy, con nai theo đuổi không bỏ, xem ra thù bẻ sừng có chút lớn.
Nguyễn Ý Tri khóc không ra nước mắt, căn bản không dám chậm lại, mà tiểu thiên hổ vẫn chú ý cử động của con nai, không ngừng nhắc nhở hắn.
Con nai thấy không đuổi kịp hắn, ngẩng đầu lên trời ngao một tiếng, tiếng kêu theo gió bay đi thật xa.
Một giây sau Nguyễn Ý Tri chợt phát hiện xung quanh xuất hiện thật nhiều tang thi cùng động vật biến dị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.