Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 18: Chương 18




Nguyễn Ý Tri cố gắng tỉnh táo lại, lúc này gấp cũng vô dụng, hắn bắt đầu hồi tưởng Bùi Ngâm Phong ngoại trừ bị dây leo biến dị cuốn lấy hút máu còn gặp được công kích nào khác nữa hay không.
Nếu chỉ bị mất máu cũng sẽ không làm cho người chỉ trong thời gian ngắn bị sốt cao như vậy đi? Chẳng lẽ là năng lực của dây mây biến dị?
Dù sao vừa rồi trong thời điểm chiến đấu hắn cũng không có phát hiện dây mây biến dị có năng lực đặc thù gì, chẳng lẽ năng lực đặc thù của nó trực tiếp tác dụng lên thân thể con mồi?
Bộ dáng hiện giờ của Bùi Ngâm Phong nhìn thấy giống như là – trúng độc?
- 997, trong thương thành có đồ vật gì giải độc hay không?
997:
- Trong thương thành đồ vật rất đủ, ký chủ có thể tự mình xem xét.
Trong lòng Nguyễn Ý Tri có lòng tin, lập tức mở ra hệ thống thương thành, ánh mắt nhìn chằm chằm từng dãy vật phẩm cẩn thận tìm kiếm, khi nhìn thấy một kiện đồ vật thì ánh mắt ngưng tụ.
- Tên vật phẩm: Tẩy trắng tề (dãy giải độc)
Chi tiết: Có thể đem đại đa số độc tố tẩy trắng tới vô hại.
Giá cả: 50 điểm của cải giá trị.
Tìm được rồi!
Giá cả không ngờ là 50 điểm, nếu đổi lại trước đó Nguyễn Ý Tri sẽ phải tự hỏi rốt cục có nên cứu hay không, dù sao bỏ qua điểm của hệ thống cho mượn, còn lại chỉ đủ miễn cưỡng duy trì lý trí của hắn.
Mà hiện tại thì khác, của cải giá trị của hắn còn có mấy chục ngàn, hơn nữa còn là tên khờ ngốc này cấp cho.
Vì thế Nguyễn Ý Tri không chút do dự mua tẩy trắng tề, ôm ý tưởng thử xem đút cho Bùi Ngâm Phong, sau đó khẩn trương chờ đợi.
Tẩy trắng tề bị Bùi Ngâm Phong uống hết, nhiệt độ trên người hắn cũng ngừng tăng lên, vẻ đỏ ửng dần dần cởi ra, vật phẩm của hệ thống hiệu quả thật rõ ràng.
Hắn đã đoán đúng, Bùi Ngâm Phong thật đúng là trúng độc.
Độc tố của dây mây biến dị thật mạnh, thời gian phát tác cũng nhanh, nếu không có Nguyễn Ý Tri, lần này Bùi Ngâm Phong nhất định chạy trời không khỏi nắng.
Lúc này sắc mặt Bùi Ngâm Phong lại biến thành tái nhợt, nhìn thấy tuy không khỏe mạnh, nhưng tốt xấu bảo vệ được tính mạng.
Trên người hắn còn có thật nhiều lỗ máu nhỏ bị dây mây biến dị đâm thủng, nhìn thấy còn thật dọa người. Nguyễn Ý Tri ở trong thương thành tìm được thuốc bột cầm máu cùng băng gạc, cứu người cứu tới cùng, hắn lại thuận tay đem vết thương trên người Bùi Ngâm Phong xử lý.
Đợi tình huống của Bùi Ngâm Phong rốt cục ổn định, Nguyễn Ý Tri mới ngã ngồi dưới đất. Phía trước thật vất vả mới thu thập bản thân sạch sẽ, bị dây mây biến dị làm thành như vậy, hắn lại biến thành vô cùng bẩn.
Nhưng lúc này Nguyễn Ý Tri cũng không quan tâm ô uế, hắn chỉ cảm thấy tâm tình thật mệt, cứ như vậy ngồi dựa vào tường ngẩn người.

Không bao lâu bên cạnh truyền ra thanh âm, hắn quay đầu vừa nhìn vừa lúc thấy Bùi Ngâm Phong mở to mắt:
- Anh tỉnh..
Không đợi hắn nói xong, thanh âm Bùi Ngâm Phong sâu kín truyền vào trong tai.
- Lúc tôi rơi xuống nhìn thấy anh lui về sau..
Nguyễn Ý Tri:
- ?
Không có đi, chính mình có lui về sau sao?
Nguyễn Ý Tri theo bản năng phản bác, sau đó cẩn thận nghĩ lại phát hiện hình như mình thật sự có lui về sau một bước, nhất thời nghẹn lời, dù sao hắn vẫn không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà Bùi Ngâm Phong còn chú ý được việc này.
Khụ!
- Tôi chỉ là chưa kịp, thật sự.
Vẻ mặt Nguyễn Ý Tri chân thành.
Ánh mắt Bùi Ngâm Phong sâu kín:
- Anh lui ra sau động tác nhỏ như vậy, thương tổn lại lớn như vậy..
- !
Thấy hắn không nói, Bùi Ngâm Phong rốt cục thu hồi biểu tình ai oán.
- Sao lại thế này a, tôi cảm giác vừa rồi mình giống như muốn thiêu cháy.
Thần sắc hắn chần chờ.
Nguyễn Ý Tri gật đầu:
- Vừa rồi anh đúng là bị sốt, nhiệt độ cơ thể luôn tăng lên.
Bùi Ngâm Phong:
- !

- Hung hiểm như vậy sao?
Nguyễn Ý Tri:
- Phải đó.
Bùi Ngâm Phong vui vẻ nói:
- Vậy tôi không sao chẳng phải nói tôi mạng lớn.
Nguyễn Ý Tri gật đầu:
- Nói như vậy cũng không sai.
Bùi Ngâm Phong chống tay định ngồi dậy, nhưng bởi vì bị mất máu rất nhiều nên bị choáng váng đầu óc, trước mắt tối sầm thiếu chút nữa lại ngã trở về.
Nguyễn Ý Tri vội vàng giúp đỡ hắn một phen:
- Đừng ngồi quá nhanh, lúc này anh vẫn còn rất suy yếu, trước nằm đi. Nhưng nhìn tình huống của anh, hay là đi nhân loại căn cứ mới tốt hơn một chút.
Dù sao vừa rồi chiến đấu nhà của Bùi Ngâm Phong là thứ nhất bị tai ương.
Mà bản thân hắn lại là nạn nhân thứ nhất.
Bùi Ngâm Phong vẫn còn có chút kháng cự, hắn không muốn đi nhân loại căn cứ.
Nguyễn Ý Tri thở dài một tiếng, cảm thấy được đứa nhỏ này có chút cưỡng.
- Vậy anh cần làm sao bây giờ?
Bùi Ngâm Phong bắt đầu suy tư, nếu như hắn không đi nhân loại căn cứ, với bộ dáng yếu gà hiện tại của hắn còn có thể làm gì, dù sao nhà cũng không về được, muốn cẩu thả cũng không làm được.
Hắn suy tư thật lâu, đột nhiên nói:
- Tôi nghĩ.. quay về chỗ ở thường xuyên của tôi trước kia, xem như nhà của tôi đi, có đồ vật tôi muốn cầm đi, mặc kệ sau này có cần đi nhân loại căn cứ hay không, tôi cũng muốn trước về nhìn xem.
Hắn nói xong, ánh mắt tha thiết nhìn Nguyễn Ý Tri.
Nguyễn Ý Tri:

- Anh không phải muốn tôi đi cùng anh chứ?
Bùi Ngâm Phong liên tục gật đầu, trong lòng hắn hiểu rõ ràng, mặc dù không có nói rõ nhưng hắn cũng cảm nhận được tình huống vừa rồi của mình nguy cấp bao nhiêu, mà bây giờ nếu mình có thể tỉnh lại, khẳng định là Nguyễn Ý Tri đã làm gì.
Bùi Ngâm Phong có chút tự mình hiểu lấy, cũng không phải mình thật sự là mạng lớn mà thôi. Biết đối phương không đơn giản, cho nên muốn nhờ đối phương đi cùng mình.
Nguyễn Ý Tri không biết nên nói gì:
- Tôi cảm thấy được..
- Đúng rồi, anh hình như rất cần những vật đáng giá, đồ vật trong nhà tôi cộng lại cũng giá trị hơn trăm triệu, còn có rất nhiều vàng cùng tiền mặt, toàn bộ đều có thể cho anh!
Nguyễn Ý Tri xoay chuyển lời nói:
- Tốt lắm, rất tốt, hiện tại xuất phát đi.
Tuy rằng như vậy, nhưng đây là trên trăm triệu a, đổi thành của cải giá trị chính là một đêm phất nhanh.
Nhưng một giây sau ý nghĩ nóng lên cũng liền yên tĩnh trở lại, tiền này phỏng chừng không dễ lấy.
Sau khi suy nghĩ một chút Nguyễn Ý Tri hỏi:
- Nhà anh ở nơi nào.
Bùi Ngâm Phong tha thiết mong chờ nhìn hắn:
- Ngay ở thành phố cách vách, kỳ thật không xa, thật sự.
Cách vách còn có nhiều thành thị, Nguyễn Ý Tri bình tĩnh hỏi hắn:
- Chỗ nào?
Nhãn cầu Bùi Ngâm Phong liếc qua một bên:
- Biên Lâm thị..
Nguyễn Ý Tri:
- !
Nếu gắng phải nói Biên Lâm thị nằm cách vách Vân Xuân thị cũng đúng, nhưng khoảng cách lại xa nhất trong số những thành thị khác.
Hơn nữa Biên Lâm thị tuy nói là có chữ "Lâm", nhưng lại là một thành thị gần biển, thuộc loại thành thị cấp một, kinh tế hàng năm chiếm cứ thứ nhất, không ít xí nghiệp cốt lõi nổi tiếng đều ở Biên Lâm thị.
Nguyễn Ý Tri liếc mắt:
- Không xa?

Bùi Ngâm Phong nhìn lên trần nhà, ủy khuất.
Phóng lúc trước quả thật không xa, mà bây giờ là cuối thời.
Nguyễn Ý Tri bắt đầu tự hỏi, so sánh vẫn cảm thấy đạt được số lớn của cải vẫn vô dùng dụ hoặc.
- Bỏ đi, đi với anh cũng được, nhưng chúng ta không có xe. Hơn nữa tôi phải nói trước, đi trên đường phiêu lưu rất lớn, hơn nữa anh còn suy yếu như vậy, làm không tốt tôi không có cách nào tiếp tục cứu anh lần thứ hai.
Bùi Ngâm Phong trầm mặc, nói:
- Không sao, thật sự không cứu được thì cứ buông tha tôi đi, cảm ơn. Xe thì không có vấn đề, tôi có xe dừng trong gara!
Xe của hắn hẳn là còn chưa bị hủy diệt đi.
Nguyễn Ý Tri:
- Được rồi.
Vì thế con đường kế tiếp liền minh xác, Bùi Ngâm Phong đi lấy đồ vật, bản thân hắn thì đạt được một số lớn của cải giá trị.
Hơn nữa Biên Lâm thị còn phát đạt như vậy, cơ hội chẳng phải là lớn hơn nữa?
Tốt lắm, việc này cũng không mệt.
Nhưng nhìn bộ dáng Bùi Ngâm Phong lúc này nửa chết nửa sống, Nguyễn Ý Tri sợ hắn còn chưa xuất phát đã tự tử vong.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, Nguyễn Ý Tri lật xem hệ thống thương thành, phát hiện vẫn có bán thực vật, giá bán cũng không cao.
Vì lo lắng cho sự khỏe mạnh của kho hàng của cải giá trị di động, Nguyễn Ý Tri dùng năm của cải giá trị đổi nước cùng thực vật cho hắn:
- Ăn đi.
Trong mắt Bùi Ngâm Phong hiện lên khiếp sợ, ngây người tiếp nhận thực vật. Hắn nhìn qua tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Nguyễn Ý Tri còn có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng Bùi Ngâm Phong sẽ hỏi lai lịch những vật này.
Bùi Ngâm Phong tò mò, nhưng cũng biết mỗi người đều có bí mật của mình, trên người bị băng bó hắn cũng nhìn thấy, nhưng đều xem như không phát hiện.
Lúc này hắn tiếp nhận thực vật cũng không hỏi nhiều, bắt đầu ăn như hổ đói, thẳng tới trong bụng bị thực vật nhồi, khí lực dần khôi phục lại, Bùi Ngâm Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm giác mình rốt cục sống lại.
- Cảm ơn anh ô ô ô ô.
Bùi Ngâm Phong nghẹn ngào cảm tạ.
Nguyễn Ý Tri khoát tay:
- Anh cấp đồ vật đủ nhiều, những thứ này không coi vào đâu.
Tuy rằng là vậy, nhưng dưới tình huống này còn có thể trợ giúp hắn mà không phải đem hắn bắt cóc trực tiếp buộc đi, Bùi Ngâm Phong đã cảm thấy hắn là người tốt vô địch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.