Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 11: Chương 11




Khi đó Nguyễn Ý Tri còn mong đợi mình được nhận nuôi, hắn rất khát vọng được yêu thương, cho tới khi hắn được nhận nuôi hắn đều không thể tin được, nhưng đôi vợ chồng nhận nuôi hắn lại là kẻ lừa đảo đáng giận, quay đầu liền muốn đem hắn bán đi, nếu không nhờ viện trưởng cảm thấy không thích hợp báo cảnh sát, hắn còn sống hay không vẫn là một vấn đề.
Từ sau lần đó hắn đã biết, dựa vào người khác cho đi yêu thương còn không bằng chính mình cố gắng.
Nhi đồng cô nhi viện ngẫu nhiên vẫn có người muốn nhận nuôi đi tới xem, hắn bởi vì bộ dạng đẹp nên luôn được vừa ý, nhưng hắn không muốn theo chân bọn họ đi, viện trưởng đối với việc này cũng rất bất đắc dĩ.
Nhưng Nguyễn Ý Tri cũng không hối hận, viện trưởng bởi vì chỉ có một mình nên khó thể chiếu cố được cho mỗi nhi đồng, mà hắn bởi vì sự kiện kia nên trở nên trầm mặc, dần dần viện trưởng chứng kiến hắn cũng chỉ biết thở dài.
Nguyễn Ý Tri cảm giác như vậy cũng tốt lắm, hắn đang nhớ lại những lời viện trưởng từng nói qua, muốn thay đổi cuộc sống bây giờ, chỉ có con đường học tập.
Vì thế hắn bắt đầu liều mạng học tập, nhưng hắn cũng không phải là một nhi đồng có thiên phú cao, lúc học tập luôn cảm giác mờ mịt, học không vào, so sánh với những nhi đồng khác hắn chỉ là một đứa bé bình thường.
Nhưng hắn không muốn chịu phận bất hạnh, cơ hồ dùng toàn bộ thời gian để học, những người khác chơi đùa thì hắn đang học, những người khác ngủ thì hắn cũng đang học, mặc kệ những nhi đồng khác làm gì, hắn đều không tham dự, chỉ lo học tập.
Vì thế hắn dùng sự chuyên cần của mình chiến thắng mọi người, thành công thi vào một trường đại học rất không sai, dựa vào chính mình từ cô nhi viện đi ra ngoài, tuy rằng phí tổn đều cần chính mình gánh vác, nhưng hắn hoàn toàn không hối hận.
Từ lúc còn rất nhỏ hắn đã bắt đầu đi làm công, trấn nhỏ không lớn nhưng rất có tình vị, hắn từng được rất nhiều người trợ giúp qua. Sau khi thành niên có thể làm càng nhiều việc, thế cho nên sinh hoạt phí hoàn toàn có thể kiếm được.
Tuy rằng chỉ đủ dùng, nhưng vẫn hi sinh toàn bộ thời gian ngoài giờ học của hắn.
Người khác ngoài giờ học chỉ phiền não nên đi đâu chơi, phiền não cảm tình không thuận, mà hắn hoàn toàn không có những phiền não như vậy.
Nhưng như vậy cũng đã làm cho hắn thật thỏa mãn.
Mãi tới ngày tận thế đến, hắn rốt cục không cần sưu sầu vì học phí sinh hoạt phí, thậm chí không ăn không uống cũng sẽ không chết.

Hiện tại hắn thật nghèo, có chút tiền vì chạy nạn không biết rơi ở đâu, tiền lương cũng phải đợi tháng sau mới có.
Ân..
Đại khái đây chính là trong họa có phúc đi.
Nghĩ tới đây, hắn quyết định đi vào Vân Xuân thị tìm kiếm một chút, nhân lúc tiền còn chưa mất đi giá trị trao đổi thì đổi càng nhiều của cải giá trị.
Của cải giá trị hoàn toàn là vật tiêu hao, nếu không chú ý thì sẽ hết sạch, hiện tại hắn còn thiếu hệ thống 20 điểm đâu.
Lúc đó 997 cho hắn vay hai ngày thuốc nước, tới bây giờ đã sắp qua 10h, thời gian thật quá nhanh, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian đổi thuốc nước cho mình.
Ít nhất cần cam đoan chính mình sẽ không mất đi lý trí, bằng không sẽ gây ra phiền toái.
Hắn đánh giá một chút, còn bốn giờ là tới hừng đông, còn có thể đi tìm kiếm thêm một lần, hừng đông thì tạm thời ẩn núp.
Sau khi tắm rửa nhìn bề ngoài sẽ không nhìn ra được hắn là một con tang thi, chỉ có khi nào ghé sát nhìn kỹ mới nhìn ra màu da của hắn không thích hợp, nhưng đây là chuyện không có biện pháp.
Thành trấn còn cách Vân Xuân thị một khoảng cách, hắn thu lại tiểu thiên hổ, tránh nó làm hấp dẫn tang thi, sẽ dây dưa không thiếu thời gian.
Hết thảy chuẩn bị xong, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, thậm chí còn lễ phép đóng cửa lại.
Nửa giờ sau hắn mới tiến vào phạm vi Vân Xuân thị.

Nửa đêm về sáng nhiệt độ không khí thấp hơn, hắn chạy về phía trước, không phòng bị thiếu chút nữa bị vấp ngã, vừa đứng vững thì mới phát hiện trên mặt đất chụp lên một tầng băng, khó trách hắn thiếu chút nữa bị trơn té.
Có lẽ nhiệt độ không khí quá thấp cũng ảnh hưởng tới sinh vật biến dị, hắn tiến vào đây cho tới bây giờ còn chưa phát hiện có tang thi khác.
Thành thị lớn như vậy chỉ có một con tang thi là Nguyễn Ý Tri, cực kỳ trống trải, không trung lại rơi tuyết, đổ rào rào dưới đất. Nếu không phải trong tình trạng này, tuyết nhất định là cực đẹp, nhưng hiển nhiên không ai thưởng thức.
Hắn ngẩng đầu nhìn tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, bị vài miếng bông tuyết rơi lên mặt, thật lâu không tan.
Hắn ngẩn ra, đưa tay lau đi bông tuyết trên mặt. Bông tuyết trên đầu ngón tay cũng không có cảm giác gì, hắn đã không còn cảm giác được nhiệt độ của tuyết, chỉ có trí nhớ cho hắn biết đây là băng.
Trở thành tang thi là một thể nghiệm thật kỳ diệu, hắn có thể nghe được, có thể chứng kiến, khứu giác cũng lợi hại hơn, nhưng chỉ riêng xúc giác không còn, thế cho nên cũng không cảm thụ được nhiệt độ xung quanh.
Cũng chính là trong thời gian chốc lát này trên bầu trời tuyết rơi càng lớn, từng tảng tuyết lớn rơi xuống, chiếu theo tốc độ này phỏng chừng không bao lâu mặt đất sẽ bị hoàn toàn bao trùm.
Nguyễn Ý Tri lấy lại tinh thần, nhanh chóng tìm kiếm cửa hàng. Nhưng một tòa thành thị cho dù phồn hoa cũng không tránh được những địa phương bao quanh thật hẻo lánh lại trống trải, nơi này phỏng chừng là vùng mới di dời, quanh thân phần lớn đều khóa cửa, cửa hàng rất ít, hắn tìm một lúc lâu mới tìm được một cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng tiện lợi này chưa bị người vào qua, thoạt nhìn tuy rằng loạn nhưng hẳn là vì nhân viên cửa hàng bối rối trốn đi lưu lại dấu vết, có lẽ nơi này từng quá vắng vẻ, cửa hàng nhìn thấy xem như sạch sẽ.
Nguyễn Ý Tri liếc mắt nhìn vào bên trong, lập tức đi hướng quầy thu ngân. Quầy thu ngân hỗn loạn, hộp tiền bị đóng kín, hắn thử kéo ra nhưng đã bị khóa lại.
- !
Nhân viên cửa hàng còn rất chuyên nghiệp, trốn chạy vẫn không quên khóa tủ.

Hắn lục soát một chút cũng không thấy chìa khóa, xem ra chỉ có thể dùng bạo lực mở ra.
Sau đó hắn phát hiện bình chữa lửa. Vội vàng cầm lên, thở sâu, hung hăng đập vào tủ tiền.
- Phanh!
Tủ tiền bị nện lõm, nhưng vẫn cứng rắn, không hư mất.
- !
Vấn đề không lớn, lại đến một lần.
Trong lòng hắn nghĩ thầm, vẻ mặt lạnh lùng bạo lực đập vào, tủ tiền lộ ra cái hố, bại lộ tiền giấy lớn nhỏ bên trong.
Hắn buông bình chữa lửa, đếm tiền, cũng có khoản 1000, xem như là 100 điểm của cải giá trị! Có thể tiếp mười ngày thuốc nước!
- 997, hiện tại có thể đổi sao?
- Đương nhiên có thể! Chỉ cần bị ký chủ đạt được, có thể lập tức đổi thành của cải giá trị.
- Vậy cậu nhanh chóng đổi.
Như vậy cũng bớt việc, không cần tiếp tục mang theo tiền trốn chạy, trực tiếp dùng là xong.
Nguyễn Ý Tri thở phào:
- Có điềm tốt, đi thôi, tìm tiếp, chúng ta đi vị trí trung tâm thành phố.
Địa phương ngoài vùng ven cũng khó tìm tiền, hắn cũng không có nhiều thời gian lục soát từng nhà, cần ưu tiên đi siêu thị cỡ lớn, địa phương có lưu lượng người qua lại nhiều bình thường sẽ có rất nhiều tiền.

Hắn đi ra cửa hàng, muốn đi trung tâm thành phố.
Nhưng lại có một vấn đề, Vân Xuân thị rất lớn, dựa vào đi bộ phỏng chừng không kịp tới địa phương trước hừng đông.
Hắn ngẩng đầu tìm kiếm, ánh mắt chợt sáng lên, ven đường có rất nhiều xe, có lẽ có thể nhìn xem còn có thể sử dụng được hay không.
Lúc này tuyết đã bao trùm khắp xung quanh.
Thời tiết tồi tệ, xe lại không dùng được, hắn ưu sầu thở dài, suy tư có nên tiếp tục tiến về phía trước nhìn xem, vạn nhất còn tìm được cửa hàng nào khác, có một chút tính một chút, dù sao vẫn tốt hơn là không có gì.
- Uy, anh bạn..
Ngay lúc hắn còn đang suy tư, một thanh âm cơ hồ là thì thào vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, nghe cũng không xa.
Nguyễn Ý Tri lặng lẽ nhìn lại, phát hiện nơi cửa sổ cách đó không xa có bóng người chớp động. Mà khi hắn nhìn qua, người nọ còn thò đầu liên tục vẫy tay với hắn.
Rõ ràng là một nhân loại.
- ?
Ông anh, anh có biết đang ngoắc ai hay không?
Nguyễn Ý Tri sâu kín nghĩ.
Nhất thời hắn cũng không có động tác, nhưng người kia càng thêm kích động không ngừng vẫy tay với hắn.
- Ai, anh bạn! Chính là anh, còn thất thần làm chi vậy, nhanh vào đây, anh không muốn sống nữa, bên ngoài trời lạnh như thế này, mau vào đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.